Còn lâu lắm mới đến khai giảng nên trên trường vẫn rất vắng người, tôi đoán phải đến khi bắt đầu tuần lễ định hướng* thì mới từ từ nhộn nhịp hơn.
*: Tuần lễ định hướng hay Orientation week, O-Week, Frosh Week, Welcome Week, Freshers’ Week hoặc Student Orientation, mỗi một trường sẽ có cách gọi khác nhau. Đây là khoảng thời gian trước khi bắt đầu một năm học tại một trường đại học hoặc trường cao đẳng. Một loạt các sự kiện sẽ được tổ chức để định hướng và chào đón tân sinh viên.
Tôi và Lục Kha Tri đi dạo trên con đường nhỏ không người, thầm hối hận vì sao mình lại đồng ý lời mời đi ra ngoài với hắn.
Ban nãy trong phòng còn nói nói cười cười, vậy mà giờ cả hai đều không lên tiếng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Là người mắc “chứng” gượng gạo thời kì cuối, nên tôi cảm thấy cực kì khó chịu chuyện này.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cố vắt óc suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ đề vô hại.
Tôi hắng giọng, mở miệng hỏi Lục Kha Tri: “Khụ khụ... Đúng rồi, anh học nghành gì?”
Hai tay hắn đút túi quần, đầu hơi cúi không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Nghe thấy câu hỏi của tôi, hắn khựng lại, bình tĩnh trả lời: “Vẫn là kỹ thuật điện tử, em thì sao?”
Tôi: “Vẫn là quản lý tài chính thôi.”
“Ừ, rất tốt.”
“... Đúng thế, rất tốt.”
Nói xong hai người lại im lặng tiếp, mấy giây sau, Lục Kha Tri dừng bước lại như nhớ ra chuyện gì.
“Sao vậy?”
Hắn nhìn tôi, mở miệng thong thả nói: “Chuyện năm đó... Anh xin lỗi.”
Tôi không ngời lại nghe thấy lời xin lỗi của hắn.
Tôi dời mắt đi, cúi đầu nhìn chằm chằm giây dày được thắt gọn gàng của Lục Kha Tri, suy nghĩ một lúc rồi mới khẽ nói: “Nếu phải nói xin lỗi thì tôi cũng nợ anh một lời xin lỗi.”
Thật xin lỗi, năm đó em quá ích kỷ.
Sau khi tôi nói xong, Lục Kha Tri vẫn không trả lời, hết cách tôi đành phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện hắn đang nhìn tôi chằm chằm, hơn nữa còn nhìn rất nghiêm túc.
“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh sao?”
“Ừm, vậy anh có chấp nhận lời xin lỗi của tôi không?”
“Tất nhiên là có.” Khóe miệng Lục Kha Tri nhếch lên: “Giờ chúng ta có thể làm bạn rồi chứ?”
“Chắc là vậy?”
“Thế thì chúng ta add wechat đi.”
Tôi sảng khoái đồng ý: “Ok.”
Tự dưng hai người đàn ông cao lớn lại xin lỗi nhau, rồi mặc kệ ánh nắng mặt trời chói chang mà ngồi xuống cái ghế dài ven đường để quét mã QR.
Tên wechat của Lục Kha Tri là Quả Lê Ăn Rất Ngon, avatar là một quả lê màu xanh pha vàng.
Tôi nhìn thấy cái tên quen thuộc, cảm giác mặt mình hơi nóng lên.
Hắn đã đổi sang tên này lúc chúng tôi còn yêu nhau, lúc ấy tôi vô cùng thắc mắc sao hắn lại lấy cái tên ngớ ngẩn như vậy, hắn nhìn tôi đầy sâu xa: “Quả lê rất ngọt, quả “Lê” này còn ngọt hơn, ‘ăn’ cũng ngon hơn nhiều.”
Tôi nghe xong vẫn không hiểu gì hết, đến khi Lục Kha Tri cười phá lên thì tôi mới thông suốt, khi đó tôi ngượng đến mức muốn đào một cái hố rồi nhảy xuống cho rồi.
Từ đó về sau, Lục Kha Tri bắt đầu gọi tôi là Quả Lê.
Lục Kha Tri thấy tôi cứ chăm chú nhìn tên wechat của hắn, vội giải thích: “Anh dùng quen rồi nên lười đổi, không có ý gì khác.”
Tôi gật đầu: “Đúng đúng, không có ý gì khác.”
“Thật sự là không có ý gì khác đâu!”
Tôi không tin: “Được rồi, tôi còn chưa nói gì mà.”
“Ừ.” Lục Kha Tri gãi đầu, đánh trống lãng: “Khụ khụ... Chúng ta đi tiếp nhé?”
“Ừ.”
Bầu không khí giữa chúng tôi bớt gượng gạo hơn sau khi thêm wechat của nhau, cả hai cùng tám chuyện về mấy cái scandal trong vòng giải trí.
Đúng rồi, không sai đâu, là scandal trong vòng giải trí.
Chắc mọi người bất ngờ lắm nhỉ, chúng tôi đều thích xem mấy cái scandal hót hòn họt.
Trước đây, chỉ cần nghe ai đó ngoại tình, hay người này chia tay người kia, là chúng tôi có thể trò chuyện vui vẻ tận hai tiếng sau bữa trưa.
Đúng là thiếu niên thích hóng hớt mà.
Nói nhiều nên miệng cũng hơi khô, tôi liếm môi, vừa vặn nhìn thấy xe kem lưu động ở bên kia đường, tôi hỏi Lục Kha Tri: “Ăn kem ly không? Tôi mời.”
Hắn không khách sáo đồng ý ngay: “Ăn chứ!”
Xe kem ly lưu động được trang trí vô cùng nữ tính, thân xe được sơn màu xanh lam sẫm, kem ly cũng được quấn bằng kẹo bông gòn.
Tôi đứng một lúc, cuối cùng chọn vị ô mai cho hắn và vị vani yêu thích cho tôi.
Kem ly to bằng một nắm tay, tôi kêu Lục Kha Tri cầm kem giúp, để tôi móc bóp ra trả tiền.
Tôi đưa chú bán kem mười bảng, mà một ly kem là 2.4 bảng, vì vậy chú ấy cười híp mắt thối lại tiền xu cho tôi.
Nước Y rất thích dùng tiền xu, nhưng việc này là một cực hình đối với người đã quen dùng tiếng giấy ở trong nước như tôi, tôi đành cẩn thận bỏ tiền xu vào bóp, nhưng vẫn có mấy đồng bị rơi xuống đất rồi lăn ra đường.
Tôi vô thức đi nhặt lại, kết quả không chú ý có xe đang chạy đến.
Tôi chỉ nhớ khi ấy tôi vừa lụm được đồng xu lên thì có người dùng sức kéo tôi về, tôi lảo đảo suýt ngã, cánh tay ở đằng sau vững vàng đỡ lấy tôi.
Sau đó tôi nghe giọng nói của Lục Kha Tri truyền từ trên đầu xuống: “Em là heo sao?!”
Thành thật mà nói, bởi vì không nhìn thấy xe chạy tới nên tôi không sợ gì cả, ngược lại tôi bị dọa bởi tiếng rống của Lục Kha Tri
Tôi kéo tay Lục Kha Tri ra, vẫy tay với tài xế của chiếc xe bên đường đang đứng xin lỗi mình, bày tỏ tôi không sao cả, nhìn hai ly kem bị hắn tàn nhẫn quăng đi vì kéo tôi lại, cảm thấy hơi tiếc, nhưng chỉ có thể nhặt lên ném vào thùng rác.
“Lần sau em có thể nhìn đường trước không?” Giọng Lục Kha Tri hơi hung dữ.
Tôi thấy Lục Kha Tri nhíu mày tức giận, chợt nhớ ra vừa nãy hắn mắng tôi là heo, vì vậy tôi dùng tay đẩy chóp mũi lên, giả tiếng heo: “Éc éc éc.”
Lục Kha Tri sững sốt.
“Tôi nói là cảm ơn anh.”
“Anh biết.” Hắn bất lực, sau đó xoay người khẽ nói: “Đồ ngốc.”
Anh mới ngốc á, tôi có thể nghe được đó biết chưa.
Không biết vì sao, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tôi chạy nhanh đến trước xe kem, mua lại hai ly kem, cười hì hì đưa vị ô mai cho hắn.
“Đừng giận đừng giận, ăn kem đi.”
Sau khi nói xong tôi mới nhận ra giọng của mình rất dịu dàng.
“Anh tức giận hồi nào?” Lục Kha Tri trừng mắt với tôi.
“Không giận là tốt rồi.”