Cuối tuần, tôi và Quý Đồng hẹn nhau đi xem một trận thi đấu bóng quần[1] ở thành phố kế bên.
[1]: Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng.
Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu. (vi.wikipedia.org)Thật ra, trước khi đến nước Y, tôi biết rất ít về bóng quần, nhờ tán dóc với dân địa phương mới hiểu môn thể thao này hơn, vì thế tranh thủ cuối tuần rảnh rỗi, tôi bèn kéo Quý Đồng đi xem thử.
Vốn dĩ tôi muốn rủ cả Lục Kha Tri, nhưng cuối tuần hắn phải làm thí nghiệm, đành ra vẻ đáng thương bảo tôi mua ít đặc sản cho mình.
Tôi nghe xong thì cười nắc nẻ, trả lời hắn, chỉ cách có ba mươi phút, muốn tôi mang đặc sản gì về cơ? Mang trái bóng về hả?
Lục Kha Tri vừa sờ cằm vừa nói cũng được.
Được cái búa ấy.
Thời tiết ở thành phố bên cạnh rất đẹp, hai đội thi đấu đều tới từ nước Y, tổng cộng có hai trận, mấy anh giai vận động viên trông vô cùng cường tráng và đẹp trai.
Môn thể thao này cực kỳ lạ lẫm với tôi, vì vậy tôi xem đến say sưa, nhưng Quý Đồng lại không hào hứng mấy, anh ta ngồi dựa vào ghế, thậm chí còn chẳng thèm nhìn xuống sân.
Tôi đẩy người Quý Đồng: “Sao thế? Không phải trước đó anh còn nói rất hứng thú à?”
Anh ta cầm điện thoại, thở dài: “Haizz, Chu Trú đã phớt lờ tôi được mười tám giờ mười sáu phút rồi.”
Tôi bật cười, xém nữa phun cả nước miếng vào ông chú Địa Trung Hải ngồi phía trước: “Tính kỹ quá vậy?”
Quý Đồng lườm tôi, mở miệng nói: “Tất nhiên cậu không hiểu rồi, cậu vừa há miệng là có người biết cậu muốn uống sữa hay ăn cơm liền, cậu chẳng có tư cách bình luận đâu.”
Tôi gãi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng đúng thế thật, ngoại trừ những lúc chúng tôi cãi nhau chiến tranh lạnh, thì trên cơ bản tôi muốn gọi hắn khi nào cũng được, chưa bao giờ mất liên lạc hơn mười tiếng cả.
Chỉ có một lần duy nhất, hồi đấy là do tôi ôn tập suốt hai đêm liền, thật sự mệt quá nên thi xong tôi không nói tiếng nào với Lục Kha Tri mà về thẳng nhà rồi ngủ nguyên ngày. Hôm sau thức dậy mới phát hiện di động của mình nhận thông báo đến suýt cháy máy, trong đó có rất nhiều cuộc gọi, tin nhắn điện thoại và wechat của Lục Kha Tri, còn có tin nhắn của một số bạn học không thân lắm, chắc họ được hắn nhờ vả hỏi thử tình hình của tôi.
Tin mới nhất của Lục Kha Tri chỉ vỏn vẹn ba chữ đơn giản:【Bốc máy đi.】
Tôi hết hồn, vội vàng gọi điện thoại cho hắn.
Bên kia bắt máy ngay, Lục Kha Tri chưa kịp nói gì tôi đã tuôn một tràng xin lỗi bằng vận tốc ánh sáng, giải thích tại sao tôi không trả lời hắn.
Tôi nói xong một hồi lâu, Lục Kha Tri mới trả lời, giọng vừa khàn vừa yếu: “Em xuống đây được không, anh đang đứng dưới lầu nhà em.”
Tôi nghe vậy thì kinh ngạc, không thèm rửa mặt mà chạy xuống lầu luôn, đúng thật trông thấy Lục Kha Tri mặc quần áo màu đen đứng trong đình nhỏ bên cạnh tòa nhà.
Tôi vội chạy tới ôm hắn, hình như hôm đó là một ngày cuối thu đầu đông, hắn mặc đồ phong phanh, cũng không biết đứng đây bao lâu rồi, trên người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Tôi xin lỗi lần nữa, hắn ôm tôi, rồi sờ đầu tôi, mãi sau mới nói, hắn rất lo cho tôi, vì không biết tôi tức giận hay bị bệnh, vốn dĩ muốn lên lầu kiếm tôi, nhưng lại sợ cứ quan tâm thái quá như vậy sẽ khiến cha mẹ tôi nghi ngờ, nên sáng sớm đã tới đây chờ đợi, nếu trước buổi trưa hôm nay tôi vẫn không liên lạc với hắn, thì hắn sẽ lên tìm tôi.
Đó là lần đầu tôi cảm nhận được, hình như tôi rất quan trọng với Lục Kha Tri.
Sau đó tôi không bao giờ lặp lại chuyện này nữa, làm gì cũng báo trước với hắn một tiếng, tất nhiên là trừ lúc cãi nhau.
Quý Đồng ngồi bên cạnh vẫn đang than thở chờ đợi Chu Trú trả lời tin nhắn, tôi làm một tư thế cổ vũ cho anh ta rồi quay qua xem thi đấu tiếp.
Trận đấu rất thú vị, tôi mải mê theo dõi đến tầm cuối hiệp đầu, thì chợt nghe được hình như có người gọi tên mình.
Tôi khó hiểu quay đầu tìm kiếm, vậy mà trông thấy đàn anh cùng khoa với Lục Kha Tri là Nhiễm Tử Dịch. Bọn họ quen nhau qua hội sinh viên, lúc ấy Lục Kha Tri là trợ lý của anh ta.
Bởi vì Lục Kha Tri khá thân với đối phương nên chúng tôi từng ăn cơm chung vài lần, đây là một người năng nổ ưu tú.
Còn một điểm đáng nói nữa, sau khi Nhiễm Tử Dịch biết quan hệ giữa tôi và Lục Kha Tri, anh ta càng quan tâm tôi hơn, bảo tôi có chuyện gì cứ liên lạc với mình. Có thời điểm, vì một hạng mục thi đua ở trường mà tôi thường xuyên hẹn gặp anh ta (Nhiễm Tử Dịch là thí sinh xuất sắc trong lần thi trước), khiến Lục Kha Tri ghen suốt một thời gian dài.
Nhưng, từ khi chia tay Lục Kha Tri, tôi không còn liên lạc với Nhiễm Tử Dịch nữa.
Lúc thấy anh ta tôi cực kỳ ngạc nhiên, sau khi nói Quý Đồng một tiếng, tôi bèn đến cạnh Nhiễm Tử Dịch chào hỏi.
“Chào đàn anh Nhiễm, không ngờ lại gặp anh ở nước ngoài, cũng khéo đó chứ?”
Nhiễm Tử Dịch mỉm cười, cũng ngạc nhiên không kém: “Khéo thật, anh thấy em lâu rồi nhưng không chắc lắm, nhờ em quay đầu lại anh mới xác định được, em sang đây du học hả?”
Tôi gật đầu: “Vâng ạ, anh thì sao?”
Nhiễm Tử Dịch: “Anh đi công tác cho công ty, xong việc muốn thư giãn một lúc, nên đến đây xem trận đấu, cuối cùng gặp được em.”
“Ra vậy, em còn một người bạn nữa, lát nữa hết trận thì cùng ăn một bữa nhé.”
Nhiễm Tử Dịch híp mắt nhìn tôi dò xét, sau đó anh ta cười nói: “Người bạn này là Lục Kha Tri đúng không? Anh đã thấy story mới nhất đăng trên wechat của cậu ấy, hai người làm hòa rồi hả?.”
Tôi vội vàng xua tay: “Vẫn chưa ạ, nhưng… chắc sẽ sớm thôi.”
Nhiễm Tử Dịch: “Vậy tốt quá, hồi biết hai đứa chia tay anh cảm thấy tiếc lắm. Anh còn lo không biết có phải do Lục Kha Tri ngoại tình hay không, dù sao trong trường cũng có khá nhiều nam sinh thích cậu ấy.”
Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Rất nhiều sao?”
Tôi biết có nam sinh thích Lục Kha Tri, nhưng lại không biết có nhiều nam sinh thích hắn như vậy?
Nhiễm Tử Dịch gật đầu: “Đúng vậy, anh còn nhớ năm đó trong khoa bọn anh có hai nam sinh thích cậu ấy, một người học lịch sử có dáng người thấp gầy, đối phương đã viết một bức thư tình dài ba nghìn chữ gửi cho Lục Kha Tri, trích dẫn toàn mấy câu kinh điển từ xưa tới giờ, giỏi lắm luôn.”
Tôi biết người này, do tôi từng đọc bức thư tình điện tử như đề án học thuật đó rồi, đúng thế, là email, anh ta nói giấy không thân thiện với môi trường. Tuy hành động hơi kỳ lạ, nhưng vẫn khá đáng yêu.
Nhiễm Tử Dịch nói tiếp: “Còn một người nữa, anh không rõ Lục Kha Tri có biết hay không, vì anh cũng chỉ vô tình phát hiện thôi. Chính là bạn cùng phòng của Lục Kha Tri, lầm lì ít nói, hinh như không thân với mọi người cho lắm, tên gì nhỉ… Vương… Vương Tranh, đúng, Vương Tranh, có lần anh quét dọn phòng họp, vô tình nhìn thấy trong cuốn sổ ghi chép mà cậu ta để quên, viết kín tên Lục Kha Tri.”
Tôi sững sờ, Vương Tranh…. Không phải Vương Tranh chính là người năm đó chặn tôi ngoài cửa không cho gặp Lục Kha Tri sao?
Tôi giật mình, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Tôi từng gặp Vương Tranh rồi, lần nào đến ký túc xá tìm Lục Kha Tri cũng đụng mặt người này. Nhưng tôi chào anh ta, anh ta đều phớt lờ tôi, Lục Kha Tri nói anh ta là người hướng nội và ít nói, nên tôi cũng không so đo lắm. Sau đó tôi phát hiện, đôi khi tôi ngồi trong phòng Lục Kha Tri đợi hắn cùng đi ăn, lúc sắp xếp lại tủ sách cho hắn thì không cẩn thận đụng vào bàn của Vương Tranh ( bàn của anh ta đặt sát bàn của Lục Kha Tri), đối phương phản ứng rất gay gắt, giơ tay chà mạnh mặt bàn bằng giấy. Lúc đầu tôi còn nghĩ có thể người ta mắc bệnh sạch sẽ, nhưng bây giờ hình như…
Tôi vội vàng móc điện thoại ra, nhấn vào avatar của “Tôi như hạt bụi”, run rẩy gõ năm chữ:【Anh là Vương Tranh à?】