Trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm, Ngọc Lan ngồi bên giường bệnh của mẹ, bà Mai. Bà Mai đã bị bệnh tim nhiều năm, và sức khỏe của bà ngày càng yếu đi. Ngọc Lan, với ánh mắt lo lắng, dùng khăn ấm lau mặt cho mẹ.
Ngọc Lan: "Mẹ ơi, mẹ cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"
Bà Mai: "Mẹ không sao đâu con, chỉ cần con ở bên cạnh là đủ rồi."
Ngọc Lan: "Nhưng con không thể để mẹ chịu đựng như thế này mãi được. Con phải tìm cách nào đó để chữa trị cho mẹ."
Ngọc Lan bước ra khỏi phòng, cảm thấy áp lực nặng nề. Cô nhìn quanh căn nhà nhỏ, từng vật dụng đơn sơ gắn bó với biết bao kỷ niệm gia đình.
Ngọc Lan: "Con phải làm gì đây? Con phải làm sao để cứu mẹ?"
Cô bước ra ban công, nhìn xuống con phố đông đúc bên dưới, lòng trĩu nặng. Đứng ngoài ban công cô suy nghĩ phải làm gì để có tiền chữa trị cho mẹ của mình. Bỗng có tin nhắn của bạn thân của cô hẹn cô ở quán cà phê. Cô nhanh chóng đi tới quán cà phê nói mà bạn của mình hẹn gặp.
Ngọc Lan gặp Nhật Minh, bạn thân của cô từ thời trung học, tại một quán cà phê nhỏ gần nhà. Nhật Minh luôn là người bạn trung thành, luôn lắng nghe và hỗ trợ cô trong mọi hoàn cảnh.
Nhật Minh: "Lan, trông cậu mệt mỏi quá. Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngọc Lan: "Mẹ mình bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để chữa trị. Mình không biết phải làm sao nữa."
Minh: "Có lẽ cậu nên tìm một công việc mới, hoặc thử xin vay tiền từ ai đó."
Ngọc Lan: "Mình đã thử mọi cách rồi, nhưng không ai chịu giúp. Mình thực sự bế tắc."
Nhật Minh: "Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Lan. Chúng ta sẽ tìm ra cách."
Ngọc Lan: "Cảm ơn cậu, Minh. Mình không biết phải làm sao nếu không có cậu."
Minh: "Không có gì, Lan. Bạn bè là để giúp đỡ nhau mà. Đừng quá lo lắng, mình tin chúng ta sẽ vượt qua được."
Ngọc Lan bước ra khỏi quán cà phê, lòng đầy lo lắng. Cô biết rằng mẹ mình cần tiền gấp để chữa trị, và cô không thể bỏ cuộc. Cô quyết định đi dọc theo các con phố, tìm kiếm cơ hội việc làm.
Cô đi qua nhiều cửa hàng và công ty, nhưng đều bị từ chối vì không có kinh nghiệm hoặc không còn vị trí trống. Ngọc Lan không nản lòng, cô tiếp tục bước vào một văn phòng nhỏ, nơi có tấm biển "Tuyển Dụng" treo trước cửa.
Ngọc Lan: "Chào anh, tôi đến xin việc. Tôi sẵn sàng làm bất cứ công việc gì."
Quản lý: "Rất tiếc, hiện tại chúng tôi không còn vị trí trống. Cô thử nộp đơn ở nơi khác xem sao."
Ngọc Lan: "Cảm ơn anh."
Cô rời văn phòng, lòng đầy thất vọng. Nhưng Ngọc Lan không từ bỏ, cô tiếp tục đi dọc theo con phố, hy vọng tìm được cơ hội nào đó.
Ngọc Lan rời khỏi một cửa hàng sau khi bị từ chối, cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng. Cô quyết định nghỉ ngơi một chút, đứng bên đường nhìn dòng người qua lại. Đột nhiên, một chiếc xe sang trọng đỗ ngay trước mặt cô. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, với dáng vẻ tự tin và quyền lực. Không ai khác, đó chính là Ngô Gia Khải, chủ tịch tập đoàn TVT.
Khi Ngô Gia Khải bước ra khỏi xe, ánh mắt anh vô tình chạm phải Ngọc Lan. Sự mệt mỏi và lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô thu hút sự chú ý của anh.
Ngọc Lan: "Ôi, tôi xin lỗi..."
Ngọc Lan cố gắng lùi lại để tránh đường, nhưng không may, cô bị trượt chân và suýt ngã. Ngô Gia Khải nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm.
Ngô Gia Khải: "Cô không sao chứ?"
Ngọc Lan: "Tôi không sao, cảm ơn anh."
Ngô Gia Khải: "Cô trông có vẻ đang gặp rắc rối. Tôi có thể giúp gì được cho cô không?"
Ngọc Lan: "Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền anh."
Ngô Gia Khải: "Tôi là Ngô Gia Khải, chủ tịch tập đoàn này. Nếu cô cần giúp đỡ, đừng ngại nói với tôi."
Ngọc Lan: "Thực ra, mẹ tôi đang bị bệnh nặng, và tôi đang cần rất nhiều tiền để chữa trị cho bà. Tôi đã thử mọi cách nhưng không có kết quả."
Ngô Gia Khải im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ càng. Anh biết rằng đây là cơ hội để giải quyết vấn đề áp lực kết hôn từ gia đình mình.
Ngô Gia Khải: "Nếu cô đồng ý làm vợ tôi trong một năm, tôi sẽ lo toàn bộ chi phí chữa bệnh cho mẹ cô."
Ngọc Lan: "Làm vợ anh? Nhưng chúng ta đâu có quen biết nhau."
Ngô Gia Khải: "Đây chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng. Sau một năm, cô có thể tự do rời đi. Còn bây giờ, cô sẽ có tiền để chữa trị cho mẹ."
Ngọc Lan đứng lặng, suy nghĩ về những lời đề nghị của Ngô Gia Khải. Cô không còn lựa chọn nào khác. Mẹ cô cần tiền chữa bệnh ngay lập tức, và đây có thể là cơ hội duy nhất.
Ngọc Lan: "Được rồi. Tôi đồng ý."
Ngọc Lan trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Cô biết rằng quyết định này có thể không đúng, nhưng vì mẹ, cô không còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên, cô quyết định không nói cho mẹ biết về việc kết hôn này, sợ rằng bà sẽ lo lắng và phản đối.
Ngọc Lan bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi trên ghế đọc sách. Bà Mai ngước lên nhìn con gái với nụ cười hiền từ.
Bà Mai: "Lan, con đã về. Công việc tìm kiếm thế nào rồi?"
Ngọc Lan: "Mẹ ơi, con đã tìm được cách để có tiền chữa trị cho mẹ."
Bà Mai: "Thật sao? Con làm công việc gì thế?"
Ngọc Lan: "Con đã tìm được một công việc tốt. Họ sẽ trả lương cao đủ để chữa trị cho mẹ."
Bà Mai: "Mẹ rất mừng khi nghe điều đó. Con đã vất vả nhiều rồi."
Ngọc Lan: "Mẹ cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Ngọc Lan ôm mẹ, cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thương từ bà. Cô biết rằng mình đã chọn đúng, dù quyết định này có khó khăn đến đâu.
Ngọc Lan: "Mẹ ơi, con sẽ phải đi làm xa một thời gian, nhưng con sẽ luôn theo dõi và chăm sóc mẹ từ xa. Mẹ hãy yên tâm."
Bà Mai: "Mẹ hiểu. Chỉ cần con hạnh phúc và an toàn là mẹ yên tâm rồi."
Ngọc Lan: "Con sẽ làm mọi thứ vì mẹ. Mẹ đừng lo lắng gì cả."
Ngọc Lan rời khỏi phòng, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Cô biết rằng cuộc sống sắp tới sẽ rất khó khăn, nhưng vì mẹ, cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Ngọc Lan: "Con phải làm gì đây? Con phải làm sao để cứu mẹ?"
Ngọc Lan biết rằng từ giờ, cô sẽ phải sống một cuộc sống mới, với những trách nhiệm và thách thức lớn lao. Nhưng cô tin rằng, với tình yêu và lòng kiên định, cô sẽ vượt qua được mọi khó khăn.
Lần đầu mình viết tiểu thuyết mọi người đọc có gì sai sót góp ý cho mình nha.