Ánh nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ phòng bệnh, chiếu rọi lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc của Ngọc Lan. Cô nằm trên giường, đôi mắt dõi theo từng cử động nhỏ nhắn của đứa con mới chào đời. Trong vòng tay của Gia Khải, bé con nhỏ xíu, hồng hào, vẫn đang say ngủ. Những tiếng khóc đầu đời của bé vẫn còn vang vọng trong tâm trí họ, như một bản giao hưởng của tình yêu và niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Gia Khải khẽ đặt đứa bé xuống chiếc nôi bên cạnh giường, quay lại nhìn Ngọc Lan với ánh mắt đầy yêu thương. "Vợ à, em cảm thấy thế nào rồi? Có còn mệt không?"
Ngọc Lan mỉm cười yếu ớt, nắm lấy tay chồng. "Em thấy ổn hơn nhiều rồi, chỉ cần nhìn thấy con thôi là mọi mệt mỏi đều tan biến"
Gia Khải cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm: "Anh thật sự rất tự hào về em, vợ à. Em đã mang đến cho anh một thiên thần, cảm ơn em rất nhiều."
Ngọc Lan khẽ lắc đầu, giọng cô ngọt ngào nhưng tràn đầy cảm xúc. "Không, chồng à, em mới là người phải cảm ơn anh. Nếu không có anh luôn ở bên, chăm sóc và động viên em, em không biết mình có thể vượt qua được không nữa"
Cả hai cùng im lặng, để trái tim họ nói lên tình yêu thương mà ngôn từ không thể diễn tả. Rồi, Gia Khải ngồi xuống bên cạnh Ngọc Lan, ánh mắt dịu dàng nhìn đứa con nhỏ trong nôi. "Em đã nghĩ đến việc đặt tên cho con chưa, vợ?"
Ngọc Lan khẽ gật đầu. "Có chứ. Em đã nghĩ rất nhiều về việc này. Nhưng... em muốn nghe ý kiến của anh trước."
Gia Khải cười, ánh mắt sáng lên. "Anh cũng đã suy nghĩ rồi. Anh muốn cái tên của con phải mang ý nghĩa sâu sắc, là sự kết nối giữa hai chúng ta và cũng là lời chúc phúc cho tương lai của con"
Ngọc Lan gật đầu đồng tình. "Đúng vậy. Em muốn cái tên của con không chỉ đẹp mà còn phải có ý nghĩa, thể hiện tình yêu thương mà chúng ta dành cho con."
Cả hai cùng chìm vào suy nghĩ, im lặng trong giây lát. Gia Khải bỗng nhiên lên tiếng: "Thế em nghĩ sao về tên 'Minh Tâm'? Anh nghĩ tên này rất đẹp, vừa có nghĩa là 'trái tim sáng, vừa thể hiện sự thông minh và sáng suốt. Anh muốn con mình sẽ lớn lên trở thành một người có trái tim ấm áp, biết yêu thương và quan tâm đến người khác."
Ngọc Lan mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt cô tràn ngập sự đồng thuận. "Tên đó thật sự rất đẹp, chồng à. Em cũng rất thích ý nghĩa của cái tên này. 'Ngô Minh Tâm'... đúng là một cái tên tuyệt vời cho con chúng ta"
Gia Khải khẽ nắm lấy tay Ngọc Lan, nhìn sâu vào mắt cô. "Vậy chúng ta quyết định nhé, tên con là Ngô Minh Tâm. Anh tin rằng con sẽ lớn lên với tất cả những phẩm chất tốt đẹp mà chúng ta mong muốn"
Ngọc Lan gật đầu, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. "Cảm ơn anh, Gia Khải. Em cảm thấy thật may mắn khi có anh và Minh Tâm trong cuộc đời này"
Cả hai ôm nhau trong giây lát, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim, từng hơi thở của tình yêu. Giây phút này, không gì có thể so sánh được với niềm hạnh phúc mà họ đang trải qua.
Vài ngày sau, Ngọc Lan và Gia Khải chuẩn bị rời bệnh viện để trở về nhà. Những ngày qua đối với họ như một giấc mơ, giấc mơ mà họ không muốn tỉnh lại. Được chăm sóc con nhỏ, ngắm nhìn từng cử động của bé, họ cảm nhận được ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Trước khi rời bệnh viện, Gia Khải cẩn thận kiểm tra mọi thứ, từ quần áo cho đến bình sữa, không để thiếu bất kỳ thứ gì. Ngọc Lan ngồi trên xe đẩy, ôm bé Minh Tâm trong lòng, cảm thấy trái tim mình ngập tràn tình yêu và sự biết ơn.
Khi cả ba bước ra khỏi cổng bệnh viện, ánh nắng ấm áp chào đón họ, như một dấu hiệu tốt lành cho một khởi đầu mới. Gia Khải cúi xuống hôn nhẹ lên trán Minh Tâm, thì thầm: "Chào mừng con về nhà, Minh Tâm. Đây là nơi mà con sẽ được yêu thương và che chở suốt đời"
Ngọc Lan mỉm cười, ngước lên nhìn chồng. "Chồng à, em thật sự rất hạnh phúc. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy Minh Tâm, cùng nhau tạo nên một gia đình tràn đầy tình yêu thương, đúng không?"
Gia Khải gật đầu, ánh mắt anh tràn ngập sự quyết tâm. "Đúng vậy, vợ à. Anh hứa với em, chúng ta sẽ luôn bên nhau, yêu thương và chăm sóc Minh Tâm. Dù có bất kỳ khó khăn nào, anh cũng sẽ luôn ở đây, cùng em vượt qua.
Trên đường về nhà, Ngọc Lan không ngừng ngắm nhìn Minh Tâm, từng nét nhỏ xinh của bé khiến cô không thể rời mắt. Cô nhớ lại những tháng ngày mang thai, những lo lắng và hồi hộp, và bây giờ, tất cả đều đã được đền đáp xứng đáng. Bé Minh Tâm là món quà vô giá mà cuộc sống đã ban tặng cho cô và Gia Khải.
Về đến nhà, Gia Khải mở cửa và nhẹ nhàng bế Minh Tâm vào trong. Ngọc Lan theo sau, cảm nhận từng bước chân của mình như đang bước vào một chương mới của cuộc đời. Ngôi nhà đã được chuẩn bị sẵn sàng để chào đón thành viên mới, từ căn phòng nhỏ xinh dành riêng cho Minh Tâm đến những món đồ chơi được sắp xếp cẩn thận.
Gia Khải đặt Minh Tâm vào chiếc nôi êm ái mà họ đã chuẩn bị từ trước, rồi quay lại nhìn Ngọc Lan. "Vợ à, anh biết rằng từ bây giờ cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng anh tin rằng với tình yêu và sự kiên nhẫn, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách."
Ngọc Lan bước tới bên cạnh Gia Khải, nắm lấy tay anh, ánh mắt cô tràn ngập sự yêu thương. "Chồng à, em cũng tin như vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp, cùng nhau nuôi dạy Minh Tâm thành một người tốt, và cùng nhau già đi."
Cả hai đứng lặng trong giây phút ấy, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc lan tỏa trong từng ngóc ngách của ngôi nhà. Minh Tâm, dù còn nhỏ bé nhưng đã trở thành trung tâm của thế giới, là sợi dây gắn kết tình yêu giữa họ.
Ngày hôm đó, Gia Khải và Ngọc Lan đã trải qua những khoảnh khắc đầu tiên trong vai trò làm cha mẹ, từ việc cho bé bú đến việc thay tã, tất cả đều mới mẻ nhưng đầy thú vị. Họ học cách chăm sóc Minh Tâm, cùng nhau đối mặt với những thử thách của việc nuôi con, và từng bước hoàn thiện bản thân trong vai trò mới.
Đêm xuống, khi mọi thứ đã yên lặng, Gia Khải và Ngọc Lan nằm cạnh nhau, cảm nhận hơi ấm từ đứa con nhỏ bên cạnh. Gia Khải khẽ thì thầm vào tai Ngọc Lan: "Vợ à, cảm ơn em vì tất cả. Anh yêu em và Minh Tâm rất nhiều."
Ngọc Lan mỉm cười, nắm chặt tay Gia Khải. "Em cũng yêu anh, chồng à. Cảm ơn anh đã luôn ở bên em, luôn là điểm tựa vững chắc cho em và Minh Tâm. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một gia đình hạnh phúc, chồng nhé."
"Nhất định rồi, vợ à" Gia Khải đáp lại, ánh mắt anh tràn ngập sự quyết tâm và yêu thương.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng thở nhẹ của Minh Tâm là âm thanh êm dịu nhất mà họ từng nghe. Gia Khải và Ngọc Lan nằm đó, tay trong tay, lòng tràn ngập niềm tin và hy vọng cho tương lai của gia đình nhỏ bé nhưng đầy ắp tình yêu của họ.