Gặp Lại Em, Nhất Quyết Không Buông

Chương 1: Ngày đầu nhận việc của An Hạ


Cô gái với chiếc áo thun trắng, quần jean xanh, xách trên vai chiếc túi vải đứng trước cổng lớn. Thời đại này còn có con gái ăn mặc giản dị như vậy sao? Không chờ đợi thêm, cô nhanh chóng nhấn chuông cửa, giọng phấn khích: “ Tôi là Chu An Hạ, được trung tâm giới thiệu đến làm việc ạ”.

Cánh cổng lớn tự động mở ra, cô lập tức bước vào bên trong. Trước mắt cô là căn biệt thự xa hoa, đây là lần đầu cô thấy một nơi đẹp như vậy nên có chút ngơ người.

Khi bước vào cửa liền có một người đàn ông đứng tuổi mặc vest lịch sự mời cô vào nhà. Bên trong còn rộng hơn trí tưởng tượng của cô, toàn những thứ nhìn vào là đã biết rất đắt tiền. Vừa ngồi xuống ghế sofa, một người phụ nữ với dáng vẻ quyền quý sang trọng đi đến ngồi đối diện. Bà đưa mắt nhìn cô từ trên xuống có vẻ rất nghiêm túc.

Người đàn ông lúc nãy đưa cô vào là quản gia tại đây, ông giới thiệu cho cô biết: “ Bà ấy là phu nhân ở đây”.

Lúc này cô cảm thấy hơi lo sợ, vuốt nhẹ mái tóc rồi mỉm cười nhẹ để giảm bớt sự căng thẳng.

“ Dáng người cháu ốm như thế liệu có đủ sức khỏe để tiếp nhận công việc sắp tới không?”

Cô không ngần ngại đáp: “ Vâng tất nhiên là được thưa phu nhân. Nhìn bề ngoài cháu như vậy thôi chứ thật ra rất là khỏe”.

Bà gật đầu nhẹ hỏi tiếp: “ Vậy cháu có biết là bản thân sẽ làm công việc gì ở đây không?”

“ Vâng, cháu được trung tâm cho biết công việc của cháu là chăm sóc người bệnh ạ”. Đối diện với ánh mắt chưa chắc chắn của bà, cô nói thêm: “ Lúc trước cháu từng làm công việc này rồi ạ, nên cũng có chút ít kinh nghiệm”.

Đối với một cô gái trẻ mà siêng năng như thế này, bà cũng dần tin tưởng: “ Nếu cháu chịu được trong vòng 3 ngày thì tiền lương mỗi tháng sẽ là 20,000.0 tệ ( hơn 70 triệu VNĐ), làm tốt còn có tiền thưởng riêng”.

Quả thật đây là số tiền lớn đối với cô, nếu cô làm mấy tháng liền thì tiền đóng học phí những năm còn lại sẽ không còn là vấn đề nữa.

Không bỏ lỡ cơ hội tốt, dù có khó khăn ra sao thì cũng phải cố gắng đến cuối. An Hạ đứng lên, nắm chặt lòng bàn tay giơ lên, giọng tràn đầy sức sống đáp: “ Cháu sẽ cố gắng hết sức ạ”.

Sau đó quản gia dẫn cô lên phòng của người mà kể từ nay cô chăm sóc. Đứng trước cửa phòng, quản gia nói vài điều cho cô biết trước: “ Người mà cháu phải chăm sóc chính là thiếu gia ở đây. Vì năm trước gặp tai nạn nên đôi mắt không nhìn thấy nữa. Trước cháu đã có 8 người đã không chịu được mà bỏ cuộc... Cháu làm được không?”

Nghe thông tin từ quản gia thì đã đoán được ngay người đàn ông bên trong ắt hẳn rất khó khăn, nhưng chưa bắt đầu mà đã nản lòng thì không phải là Chu An Hạ. Cô thở một hơi thật mạnh cười tươi đáp: “ Vâng cháu nhất định sẽ làm được ạ”.

Lúc này quản gia rời đi, cô mở cửa bước vào căn phòng. Điều ngạc nhiên là trong căn phòng rộng lớn này lại tăm tối, chỉ có tia sáng từ kính cửa sổ ngoài ban công chiếu vào.

Có một người đàn ông ngồi trên giường, người hướng về phía cửa kính bên ngoài. Cô biết rằng đó là người mà cô sẽ chăm sóc kể từ đây, cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh làm quen.

Vẻ ngoài của người đó khiến cô hơi giật mình. Tóc của anh dài hơn cả tấc, còn có bộ râu rậm rạp. Cô cố gắng động viên bản thân rồi tự giới thiệu: “ Xin chào! Tôi là Chu An Hạ, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ chăm sóc cho anh”.



Với gương mặt vô cảm, anh cũng không hồi đáp lại, chỉ giữ nguyên trạng thái ban đầu, nhìn về phía trước.

An Hạ thấy trong phòng ngột ngạt nên đi đến phía trước mở toang cửa kính ra nhưng lại nghe tiếng quát: “ Làm gì thế? Đóng cửa lại cho tôi”.

Tiếng hét lớn khiến cô hoảng hốt, liền lập tức đóng cửa kính quay về chỗ cũ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, cô nhanh chóng mở cửa thì thấy có một người hầu gái hai tay bưng mâm cơm, nước và có cả vài viên thuốc.

“ Bữa trưa của thiếu gia thưa cô”.

“ Cảm ơn cô nhé”, cô vui vẻ nhận lấy thức ăn mang vào đặt lên bàn.

Cô nhỏ giọng gọi: “ Thiếu gia! Đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ”.

Không để ý đến lời nói của cô, anh vẫn ngồi im vô cảm như bức tượng.

An Hạ hiểu tâm trạng của anh ngay lúc này nên đã mang mâm cơm đến trước anh nói: “ Nếu anh không muốn qua đó thì ở đây cũng được, tôi mang cơm đến đây, anh mau ăn đi, không thì sẽ nguội mất”.

Mặc dù cô có nói gì thì anh vẫn không bận tâm, ánh mắt cứ vô hồn nhìn về phía trước. Cô sợ thức ăn để lâu sẽ không còn thơm ngon nên đã chủ động múc một muỗng đưa đến trước miệng anh: “ Nào, để tôi giúp anh”.

Muỗng cơm mới chạm vào môi thì anh lập tức hất đi, vì quá mạnh tay nên đã rơi cả mâm vào cánh tay cô.

Nghe tiếng đổ bể, quản gia mở cửa chạy nhanh vào thấy mớ hỗn độn, An Hạ thì ôm lấy cánh tay bị bỏng chịu đựng. Ông chạy đến đỡ cô lên: “ Bị bỏng rồi”.

Lúc này ánh mắt anh nhìn sang hướng nghe tiếng nói. Dường như anh cũng không ngờ là mình lại khiến cô gái bị thương.

Quản gia đưa cô xuống dưới bếp nhờ người hầu gái giúp cô chườm đá.

“ Tôi thay mặt thiếu gia xin lỗi cháu. Nếu cháu cảm thấy không chịu được thì tôi sẽ nói với phu nhân để cháu rời đi”.

Nhìn vết bỏng ngày càng rát trên cánh tay, nước mắt bắt đầu rơi xuống nhưng vì học phí đại học nên cô nhất định sẽ không bỏ cuộc.



Cô nhanh chóng lau sạch nước mắt rồi đáp: “ Có thể cho cháu thêm một mâm cơm khác có được không?”

Một lần nữa cô mang bữa trưa vào phòng, gương mặt tươi tắn trở lại: “ Bữa trưa đã chuẩn bị rồi thưa thiếu gia. Mời anh dùng”.

“ Sao cô còn ở đây? Không mau cút đi cho tôi” anh lớn giọng.

“ Tôi sẽ không đi đâu cả, công việc của tôi là chăm sóc anh, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ” cô vui vẻ đáp lại.

Anh bắt đầu hỏi thẳng: “ Cô cần bao nhiêu tiền nói đi?”

Câu hỏi này chính xác là đang xúc phạm đến danh dự của cô nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp: “ Tiền thật sự rất quan trọng nhưng tiền tự bản thân tôi lao động có được còn quan trọng hơn. Tôi không cần tiền của anh”.

Đây là lần đầu tiên có người nói không cần tiền của anh, anh bắt đầu tức giận hét lên: “ Cô mau cút khỏi đây cho tôi... CÚT”.

“ Tôi sẽ ở đây đến khi nào anh trở nên tốt hơn, vì thế đừng la hét vô ích nữa, như thế bệnh tình sẽ không khỏi đâu” cô kiên quyết.

“ Cô thì biết gì chứ, mù thì làm sao khỏi được. Dù có ăn uống, thuốc than bao nhiêu cũng vô dụng” lời nói của anh như thể đã không còn hy vọng sống nữa.

Vì mong muốn anh có động lực sống, An Hạ an ủi: “ Anh đừng nghĩ tiêu cực đến thế. Nếu như anh có tâm trạng tốt, ăn uống đầy đủ, đồng ý nghe bác sĩ điều trị thì tôi tin rằng một ngày nào đó đôi mắt của anh sẽ sáng lại thôi. Đến lúc đó, anh sẽ biết cuộc sống này còn biết bao nhiêu điều đẹp đẽ đang chờ”.

Thấy anh không còn la hét, cô đưa chén cơm đến bàn tay anh. Tưởng chừng mọi chuyện ổn thỏa nhưng ai ngờ một lần nữa anh quăng chén xuống mặt đất làm những hạt cơm tràn đầy sàn, còn bám vào cả bàn tay anh.

An Hạ không nói gì dọn dẹp những mảnh vỡ rồi rời đi.

Nghe được tiếng đóng cửa, biểu cảm anh lại trở lại bình thường nói: “ Cuối cùng cũng chịu biến đi”.

Tại sao anh ta lại khó chịu và luôn làm những hành động cố ý đuổi những người đến chăm sóc rời đi. Lý do là anh không muốn ai nhìn thấy anh trong hình dạng giống người tàn tật như vậy. Anh đã không còn tin vào những phương pháp trị bệnh thì làm sao có thể có hy vọng được.

Vài phút sau đó, An Hạ mang lên một chậu nước với chiếc khăn bước vào phòng. Cô lại đi đến trước mặt anh, giọng vui vẻ nói: “ Tôi trở lại rồi đây thưa thiếu gia. Để tôi giúp anh lau tay nhé”.

“ Cô bị điếc tai sao? Tôi đã nói là cô cút khỏi đây”.

Cô gái vẫn tiếp tục vui vẻ đáp: “ Không phải tôi cũng đã nói với anh rồi sao thiếu gia. Tôi sẽ ở đây đến khi nào anh trở nên tốt hơn”.