Gia Thần

Chương 139: Ta là con chó của một mình nàng (H)




Chuông Miến Điện vốn là dụng cụ khi dâm diễn trong các khuê phòng, Tạ Trọng Sơn chưa từng dùng, vốn cũng chỉ muốn thử xem có dùng được không, cũng không ngờ Tạ Quỳnh lại rên rỉ khó chịu như thế. Hắn xốc làn váy nàng lên sờ một chút, giữa hai chân đã tuôn ra rất nhiều nước, cũng rất trơn trượt, ngón tay có thể dễ dàng vói vào trong đảo lộng ướt át.

"Khó chịu thật à? Ta thấy còn hơn nữa chứ?" Tạ Trọng Sơn đã bắt đầu nổi lên dục vọng, dễ dàng thấy sẽ không dừng tay. Hắn buông tay Tạ Quỳnh ra rồi tiến lên ngậm môi nàng, nuốt hết những tiếng thở dốc và rên rỉ của nàng: "Rõ ràng kẹp chặt như thế. Rõ ràng là muốn mà, sao đầu v* lại nhạy cảm như thế? Chỉ là trúng một chút thôi mà nàng đã rên như thế."

Cũng là lúc bị hôn, một bàn tay chui vào dưới quần lót, khiến cho lớp vải căng lên muốn rách, Tạ Quỳnh vốn định đẩy hắn ra, nam tử lại xoa một bên ngực của nàng, trong lúc đó còn nói với nàng: "Trong bức thư của Thôi Lãnh chỉ có một câu, nàng có muốn biết hắn nói cái gì không?"

Thôi Lãnh Thôi Lãnh, đúng là phù chú đòi mạng.

Tạ Quỳnh cũng không cảm thấy giữa nàng và Tạ Trọng Sơn bị người này ngăn trở. Chỉ là Tạ Trọng Sơn mãi vẫn không bỏ xuống được, trước đây như thế, xem ra hiện tại vẫn như thế.

"Không muốn biết. Mặc kệ hắn viết cái gì cũng không liên quan tới ta. Hắn... Hắn chỉ là người bên ngoài, là người của Thôi gia. Chuyện trước đây đều là chuyện quá khứ, ta chỉ muốn ở bên huynh và A Châu. Tiểu Sơn ca ca, huynh đừng... Quậy nữa."

Tạ Quỳnh mở to đôi mắt say lờ đờ như muốn lấy lòng, nhưng Tạ Trọng Sơn vừa chôn mặt vào bên gáy nàng làm nũng, vừa duỗi tay làm trò ở cửa h/u/yệt của nàng, ngón tay cũng không có ý muốn vào hay không, cũng chỉ là gây hưng phấn lên đế thịt.

Tạ Trọng Sơn vô cùng vừa lòng với phản ứng của Tạ Quỳnh, không chỉ bởi vì ngôn ngữ của nàng, càng bởi vì sự nịnh nọt từ cơ thể nàng.

Nhưng hắn vẫn đang nhíu mày nhìn nàng, đuôi mắt híp lại, khi nói giọng điệu cũng tủi thân hơn nhiều: "Nhưng mà hắn đang mắng ta ở trong thư, hắn nói: Quân hoảng sợ như chó nhà có

tang, nếu muốn yên ổn thì phải bắt tay với bọn ta." Trùng Nương, nàng đọc sách nhiều, nàng nói hắn ta mắng khó nghe hay không khó nghe? Hiện tại phía Nam và phía Bắc đều kêu gọi, lại nói ta cũng chỉ là một con chó ngày xưa của Tạ gia, được thế mà bắt đầu ra vẻ ta đây."

Thật khó nghe, Tạ Quỳnh nghe xong thì nhíu mày, trên khuôn mặt hiện ra vẻ tức giận, nàng nâng hai má Tạ Trọng Sơn, trên má cũng vẫn còn màu đỏ khi say rượu, an ủi hắn một cách nghiêm túc và trịnh trọng: "Không phải, bọn họ cười huynh là đang ghen tị huynh, có nhiều đệ tử thế gia xuất thân tôn quý cũng không làm được bằng huynh... Ưm... Huynh mới là đại anh hùng có một không hai đương thời... Đừng sờ loạn!"

Nói đứt quãng nhưng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.

Cái ngày mà nàng rơi vào trong Nhiên Hương các... Không đúng, là từ khi nàng tới Uyển Thành lúc còn bé, Tạ Trọng Sơn cũng đã cố gắng chắn đi tất cả mưa gió vì nàng, là thiếu niên mặc đồ vải bố không sợ hãi bất cứ người khách là quan lớn ngàn vàng nào, là tiểu tặc đã trốn ở trên xà nhà trong Chương gia ở Liêu Châu mười lăm ngày. Lúc ở bên cạnh hắn, nàng vĩnh

viễn có thể ngẩng cao đầu, không nề hà bất kì hiểm trở tra tấn nào trên thế gian này.

Trong mắt nàng nổi lên nước mắt, nhưng Tạ Trọng Sơn đang làm bừa trên người nàng lại ngẩng đầu lên, vẫn đang cười: "Bọn họ đúng là nói sai rồi. Ta cũng không phải chó nhà có tang, cũng không phải con chó của Tạ gia, ta chỉ là... Đại anh hùng của một mình nàng. Nhưng mà hiện tại đại anh hùng đang khổ sở trong lòng, nàng có chịu chơi tiếp với ta không?"

Hắn nhấc sợi lụa mảnh trong tay lên, chiếc chuông Miến Điện như hiểu được, sắc mặt Tạ Quỳnh tái nhợt, khó xử nhìn Tạ Trọng Sơn.

Tạ Trọng Sơn vẫn tỉnh bơ, chỉ lắc lắc sợi lụa mảnh trong tay, kéo dài giọng nói: "Đại anh hùng..."

"Được rồi, chỉ lúc này thôi, sau này không được làm như thế nữa."

Tạ Quỳnh mếu máo, bất đắc dĩ đồng ý.

Nhưng mà lời còn chưa dứt, Tạ Trọng Sơn cũng đã buông sợi chỉ kéo chuông trong tay ra, dính d*m thủy dưới thân nàng rồi nhét vào âm đạo mềm mại ấm áp.