Giả Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 94: Mục tiêu nhỏ


Edit & Beta: Đòe

Bản sao giấy phép công chiếu chỉ là một tờ giấy, rất nhẹ nhưng Ninh Chu cầm nó có cảm giác như nặng ngàn cân, tay run run.

Cậu nhìn chằm chằm vào tờ giấy phép một lúc lâu, hốc mắt bắt đầu nóng lên, phải kiềm chế lắm mới không để nước mắt rơi.

Niềm vui đến quá bất ngờ, Ninh Chu không biết nên phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác ngồi ở ghế sau.

Cũng chẳng biết phải mất bao lâu Ninh Chu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cảm ơn...... Cảm ơn cậu ạ."

Lục Vi Thâm là chủ tịch của Truyền Thông Đông Hoàng mà đây còn là công ty giải trí lớn nhất trong nước, Lục Vi Thâm thường xuyên có quan hệ qua lại với các ông lớn trong lĩnh vực này và tất nhiên là ông ấy có quan hệ rộng hơn Tưởng Hàng Đình trong ngành giải trí.

Dẫu vậy Ninh Chu vẫn không thể tưởng tượng được Lục Vi Thâm đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được giấy phép công chiếu này.

Lục Vi Thâm cười với Ninh Chu: "Cùng là người một nhà, không có gì phải cảm ơn."

Ông nói thêm: "Thời gian công chiếu《 Mi Nguyệt 》vẫn chưa được quyết định, đến lúc ấy con có thể bàn bạc với đạo diễn Quách xem khi nào thì sẽ công chiếu chính thức, cậu sẽ cho các rạp trực thuộc Đông Hoàng sắp xếp lịch chiếu."

Ninh Chu: "Dạ, cháu sẽ nói chuyện với đạo diễn Quách."

Quách Khánh Thụy đã rất nỗ lực vì hai bộ điện ảnh《 Mi Nguyệt 》, giờ mà biết được《 Mi Nguyệt 》cuối cùng cũng được cấp giấy phép công chiếu, chẳng biết ông sẽ vui đến nhường nào nữa.

Ninh Chu nhìn lại giấy phép công chiếu rồi cẩn thận cất nó vào túi đựng tài liệu, như thể đó là bảo vật quý giá nhất trên đời.

Những gì đựng trong túi tài liệu không chỉ là bộ phim đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời của Úy Tê Bạch mà còn là công sức và mồ hôi của rất nhiều người lúc bấy giờ.

Nó không nên bị mai một.

Một đường sau đó không ai nói chuyện nữa, sau hơn một tiếng xe dừng trước cổng biệt thự nhà Tưởng Hàng Dục.

Trong nhà lúc này đang rất rộn ràng, ai biết nấu nướng đều vào bếp, đàn ông được phân công dán câu đối xuân, còn người già thì lo việc trông cháu chắt, ai cũng có việc phải làm, toàn bộ ngôi biệt thự tràn ngập tiếng cười và sự nhộn nhịp.

Hương vị của năm mới ngày càng đậm đà hơn.

Trước khi bữa tối tất niên bắt đầu, Ninh Chu gọi điện cho Quách Khánh Thụy.

Khi cuộc gọi được kết nối, tiếng pháo nổ lách tách vang lên đầu tiên, xuyên qua đại dương vẫn có thể ngửi thấy mùi pháo hoa đọng lại trên chóp mũi.

Ninh Chu chúc năm mới Quách Khánh Thụy trước tiên: "Đạo diễn Quách, chúc mừng năm mới ạ."

Quách Khánh Thụy: "Chúc mừng năm mới nhé Tiểu Chu."

Bởi vì chênh lệch múi giờ nên ở Trung Quốc đã là buổi sáng ngày mùng một Tết, Quách Khánh Thụy ngủ không được bao lâu thì bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức.

Người còn chưa kịp tỉnh táo thì có cuộc gọi đến của Ninh Chu, giọng nói ông vẫn còn chút ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.

"Bây giờ đạo diễn Quách có tiện nói chuyện không ạ?" Ninh Chu đi ra ngoài ban công hỏi Quách Khánh Thụy: "Cháu có chuyện muốn nói với ông ạ."

Quách Khánh Thụy duỗi người, ngáp một cái, giọng mũi dày đặc nói: "Cháu nói đi."

Ninh Chu bật loa ngoài điện thoại lên, mở WeChat rồi bấm vào hộp trò chuyện với Quách Khánh Thụy và gửi cho ông những bức ảnh cậu đã chụp trước.

Chu Tử: [ hình ảnh ]

Cậu vừa mở điện thoại vừa nói với Quách Khánh Thụy: "Đạo diễn Quách, cháu gửi ảnh cho ông rồi đấy ạ, mời ông xem trước."

Quách Khánh Thụy híp mắt mở WeChat ra, nhìn thấy tin nhắn của Ninh Chu thì bấm vào hình ảnh.

Khi nhìn rõ dòng chữ trên ảnh, hai mắt vẫn còn nhập nhèm của ông đột nhiên mở to.

Một tay ông cầm điện thoại, một tay ông bấm loạn xạ trên màn hình, phóng to ảnh lên rồi đọc kỹ từng chữ.

Tay ông bắt đầu run rẩy nhưng ông vẫn nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Vì quá ngạc nhiên nên vô tình bấm vào ảnh, màn hình điện thoại thoát ra trang ảnh quay lại khung chat.

Quách Khánh Thụy lại bấm vào hình ảnh, còn chưa đọc được mấy chữ đã lại bị thoát ra.

Sau khi lặp lại hành động này nhiều lần, mọi thứ dần trở nên rõ ràng trong tâm trí bối rối của ông.

Ông hiểu rõ từng chữ trong đó nhưng khi ghép lại với nhau, chúng đã giáng một đòn nặng nề vào trái tim Quách Khánh Thụy.



Giấy phép công chiếu!

Thế mà lại là giấy phép công chiếu《 Mi Nguyệt 》!

- -

Đầu bên kia điện thoại mãi mà không nghe thấy giọng nói của Quách Khánh Thụy, chỉ nghe thấy vài tiếng thở nặng nề.

Nhưng Ninh Chu không thúc giục Quách Khánh Thụy.

Ảnh hưởng có giấy phép công chiếu này tác động đến Quách Khánh Thụy không kém gì Ninh Chu.

Đây là điều mà Quách Khánh Thụy đã nỗ lực suốt bao nhiêu năm và dù hiện tại đã ở đỉnh cao trong ngành nhưng ông ấy vẫn không thể hoàn thành được.

Ngay lúc ông đang tràn ngập tuyệt vọng và nghĩ rằng hai bộ phim đó sẽ không bao giờ được chiếu nữa thì hy vọng chợt đến với ông.

Trong lúc nhất thời, Quách Khánh Thụy cảm thấy mình vẫn còn đang đắm chìm trong mộng chưa tỉnh lại.

Ninh Chu kiên nhẫn chờ đợi Quách Khánh Thụy bình tĩnh lại sau niềm vui về giấy phép công chứng.

"Ninh Chu." Một lúc lâu sau, giọng nói của Quách Khánh Thụy lại vang lên từ trong điện thoại, khàn khàn như gió: "Cảm ơn."

Quách Khánh Thụy không biết là ai có năng lực để lấy được giấy phép công chiếu này nhưng chắc chắn là vì Ninh Chu. Nếu không có Ninh Chu,《 Mi Nguyệt 》có lẽ sẽ không bao giờ được "bước" ra ánh sáng nữa cho đến khi ông qua đời.

Ninh Chu: "Đạo diễn Quách đừng cảm ơn cháu, đây không chỉ là hy vọng của ngài, mà còn là điều cháu muốn thấy nữa."

Tiếng cười của Quách Khánh Thụy vang lên trong điện thoại: "Đây là món quà năm mới tuyệt vời nhất mà ta nhận được trong năm nay."

Sau đó, cả hai cùng thảo luận về ngày công chiếu《 Mi Nguyệt 》.

Bởi vì là bộ phim được làm cách đây hơn 20 năm nên cả hai không quan tâm《 Mi Nguyệt 》có thể đạt được bao nhiêu doanh thu phòng vé, chỉ cần được nhìn thấy ánh sáng đã là niềm an ủi lớn nhất đối với tất cả những người tham gia hoàn thành bộ phim lúc bấy giờ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Quách Khánh Thụy, Ninh Chu cầm điện thoại nhìn về phương xa.

Bóng tối kéo đến bao trùm thế giới. Lác đác lưa thưa những ánh đèn điểm xuyết trong đêm, chờ đợi ánh sáng tới.

Không biết từ bao giờ, tuyết từ trên tời rơi xuống dày như lông ngỗng.

Khung cảnh trước mắt trở nên mờ ảo và méo mó, rồi lặng lẽ trở về hư vô.

Một cơ thể ấm áp dán lấy từ phía sau, mùi trà lạnh quen thuộc nhanh chóng mắt chiếm giữ suy nghĩ của Ninh Chu.

Những sợi dây căng thẳng được nới lỏng do sự xuất hiện của Tưởng Hàng Đình, Ninh Chu để kệ cho bản thân mình dồn toàn bộ sức dựa lên người hắn.

Thế là cậu rơi vào một vòng tay ấm áp.

"Tưởng tiên sinh," Ninh Chu: "Chúc mừng năm mới nha."

"Ừ." Tưởng Hàng Đình hôn lên vành tai Ninh Chu, "Chúc mừng năm mới."

- -

Ninh Chu và Cố Khải ở lại nhà Tưởng Hàng Dục cho đến ngày mùng hai Tết, chiều ngày mùng hai Tết mới trở về khách sạn nơi đoàn làm phim đang ở.

Người nhà Tưởng Hàng Đình lần này không chỉ đến đón Tết cùng Ninh Chu mà còn đến du lịch nên cũng không vội quay về.

Thật ra Tưởng Hàng Đình vẫn còn công việc trong nước, sau khi ở cùng Ninh Chu và gia đình một tuần thì lập tức thu dọn hành lý cùng Lục Vi Thâm quay về Trung Quốc.

Gặp nhau được một thời gian ngắn rồi lại phải chia xa, nhưng nghĩ đến một tháng nữa có thể về Trung Quốc, dường như những ngày xa cách cũng không mấy khó chịu.

Ngày Tưởng Hàng Đình trở về Trung Quốc, Ninh Chu nhận được điện thoại của Hàn Kỳ.

Lúc đó Ninh Chu vừa mới nhìn chuyến bay của Tưởng Hàng Đình cất cánh, đang chuẩn bị trở về khách sạn thì Hàn Kỳ gọi điện tới.

Ninh Chu nhận điện thoại, giọng nói vui vẻ của Hàn Kỳ truyền đến.

Hàn Kỳ: "Tiểu Chu, "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" được đề cử trong nhiều hạng mục ở Phượng Hoàng Kim, trong đó có hai đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc và Nam diễn viên mới xuất sắc nhất!"

Chẳng trách Hàn Kỳ lại vui đến như vậy, giải thưởng Phượng Hoàng Kim là giải thưởng phim truyền hình cao cấp cả nước, được tổ chức hai năm một lần.

Cái gọi là Giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc thường là cái danh xưng "Thị đế", "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" là bộ phim truyền hình đầu tiên mà Ninh Chu đóng vai chính và cậu đã được đề cử tranh giải Nam diễn viên xuất sắc, có thể nói là sự công nhận lớn của các chuyên gia trong ngành.



《 Dư Sinh 》cũng không phải phim thần tượng thanh xuân vườn trường, những ý nghĩa mà nó thể hiện thậm chí còn hơi nặng nề nhưng bởi công lực của biên kịch Vương Nhất Thanh và phong cách đặc biệt của đạo diễn Trương Ly nên bộ phim truyền hình có vẻ hơi nặng nề này đã trở nên ấm áp và chữa lành.

Ninh Chu đã thành công đắp nặn lên nhân vật Mạnh Canh: Một người lẻ loi vật lộn trong bóng tối, khi đã bắt được một chút ánh sáng, cậu ta phải nỗ lực để nắm lấy nó và thoát khỏi bóng tối.

Ở giai đoạn đầu, đây là một nhân vật vô cùng áp lực và mâu thuẫn. Sang đến giai đoạn giữa, cậu ta phải đối mặt với sự sụp đổ và đấu tranh.

Từ lớp dần được bóc tách theo một trình tự rõ ràng.

Nếu bào trừ đi tuổi tác và kinh nghiệm, việc Ninh Chu giành được thị đế với vai diễn Mạnh Canh là rất có triển vọng.

Nhưng Ninh Chu năm nay còn chưa tới hai mươi hai tuổi.

Quá trẻ.

《 Dư Sinh 》là bộ phim đầu tay của cậu và thoạt nhìn thì cậu chỉ là một người mới.

Trong lịch sử Phượng Hoàng Kim, chưa có nam diễn viên nào đoạt giải trẻ tuổi như cậu, chưa từng có nam diễn viên nào được đề cử cả hai giải Nam diễn viên mới xuất sắc nhất và Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cũng như chưa từng có nam diễn viên nào đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở tuổi 22.

Cho nên dù kết quả cuối cùng có ra sao thì Ninh Chu cũng đã làm nên lịch sử.

Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Hàn Kỳ vui vẻ.

So với Hàn Kỳ vui vẻ tưng bừng thì phản ứng của Ninh Chu bình tĩnh hơn chút, cậu chỉ đáp lại một câu "Em biết rồi."

Hàn Kỳ có hơi khó hiểu: "Cậu không thấy vui hả?"

Ninh Chu: "Vui mà ạ."

Làm sao cậu có thể không vui khi bản thân được đề cử và khả năng diễn xuất được công nhận chứ?

Nhưng đối với Ninh Chu mà nói thì đây chỉ là thứ yếu mà thôi, công việc chính của cậu là diễn thật tốt mọi cảnh quay và cố gắng hết sức để làm tốt công việc của mình.

Cậu diễn《 Dư Sinh 》không phải vì muốn giành giải cho《 Dư Sinh 》mà là vì cậu trung (1) với nhân vật và trung với kịch bản.

(1) Trung thành.

Giành được giải thưởng là dệt hoa trên gấm, là sẽ cảm thấy vui nhưng nó kém thú vị hơn nhiều so với việc gặp được một nhân vật khiến trái tim Ninh Chu đập thình thịch.

Hàn Kỳ thoáng bình tĩnh lại rồi chợt hiểu ra, người cô đang lâng lâng cũng vì thái độ của Ninh Chu mà đáp đất.

Có thể vui nhưng không thể vênh váo đắc ý.

Một quản lý như cô còn không hiểu bằng Ninh Chu.

Hàn Kỳ khẽ ho rồi quay lại chủ đề chính: "Giải thưởng Phượng Hoàng Kim sẽ được tổ chức vào ngày 22 tháng 3, đến lúc đó《Thiếu niên toàn phong》cũng gần như hoàn thành, không có xung đột về mặt thời gian."

"Những thông báo sau tháng 4 nếu có thể đẩy được thì chị sẽ đẩy cho cậu vì biết cậu sẽ phải quay về trường hợp để hoàn thành bài tốt nghiệp." Hàn Kỳ khẽ thở dài: "Thời gian trôi qua nhanh quá, thế mà chị với cậu đã quen nhau được hai năm rồi đấy."

Nói đến đây, Ninh Chu mới nhớ đến luận văn tốt nghiệp của mình còn chưa bắt đầu.

Nhưng thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt cái cậu đã sắp tốt nghiệp đại học.

Trước khi vào đại học, cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng hai năm cuối đại học của mình lại sống động và trọn vẹn đến thế.

Hơn thế nữa, cậu đã hoàn thành được mục tiêu nhỏ mà mình đặt ra trước thời hạn.

Mục tiêu ban đầu của cậu là gì vậy nhỉ?

Luôn tiến về phía trước và phấn đấu trở thành một người thành công để có cơ hội quen biết Tưởng Hàng Đình.

Nghĩ đến mà Ninh Chu không khỏi bật cười.

Thực chất không phải là cậu đạt được mục tiêu nhỏ mà là mục tiêu nhỏ giúp cậu đạt được.

Cậu không chỉ có cơ hội quen biết Tưởng Hàng Đình, cậu còn có được Tưởng Hàng Đình.

Và cậu sẽ luôn có được hắn.

- ----

Chòi oi nay đi la cà nên edit xong muộn ói =))))