Giả Yêu Thành Thật

Chương 114: Không cần đứa bé? Đừng hòng!


Ánh mắt hắn thấy bóng lưng Phó Nhiễm rời đi qua cửa kính bên ngoài, Minh Thành Hữu nặng nề vỗ vỗ mặt của mình, ánh mắt tràn ra vẻ

Phó Nhiễm đi không nhanh cũng không chậm, buổi trưa ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trên mặt toát ra một lớp mồ hôi khó chịu, cô đưa mu bàn tay lên để lau, ánh mặt trời đâm vào trong mắt thấy đau nhức.

Bên tai có tiếng còi xe ồn ào truyền tới, xe cộ đi lại nườm nượp, làm người ta liếc mắt nhìn thôi cũng thấy bắt đầu nảy sinh chán ghét trong lòng.

Giống như là kéo lê đôi giày trên chân đi về phía trước, mặt đường bị ánh mặt trời thiêu đốt trở nên nóng bỏng rừng rực, sau khi trở lại phòng công tác, các thầy giáo đều đang nghỉ ngơi ở trong phòng vũ đạo, Phó Nhiễm kêu Lâm Lâm ra cửa.

"Lâm Lâm, Tiểu Tôn đi đâu?"

"Oh, ngày hôm qua đã bắt đầu không tới, tớ nhớ rõ là đã nói với cậu, trông cậu mất hồn mất vía cả ngày."

Phó Nhiễm nhớ mang máng, giống như là đã nghe Lâm Lâm nói tới.

"Chỉ là Tôn Tôn cũng thiệt là, nói trong nhà có việc gấp muốn từ chức, làm sao lại không đến đây."

"Được rồi."

Phó Nhiễm mỉm cười.

"Cậu đi về nghỉ ngơi đi, tớ biết rõ rồi."

Trong đầu cô dần hiện lên bóng dáng của vị vũ sư kia, trong ngày thường cũng không nói nhiều, nhìn cũng rất chân thành, không nghĩ tới là có thể làm ra chuyện đó.

Bước chân Phó Nhiễm trống rỗng và mệt mỏi đi vào phòng làm việc, cô nằm ở mép bàn, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, nghĩ đến chuyện Tiểu Tôn nói ra, cô càng cảm thấy không chỉ là thân thể, ngay cả trái tim cũng đều khó chịu rồi.

Nhận được điện thoại của Tống Chức, Phó Nhiễm ngủ đã có chút mơ hồ

Lời nói của Tống Chức từ đầu kia truyền đến.

"Tiểu Nhiễm, cậu còn coi Mộ Mộ là bạn bè không?"

"Sao vậy?"

Phó Nhiễm xoa xoa khóe mắt, sau đó ngồi thẳng người dậy.

"Bây giờ tớ đang cùng Mộ Mộ đang ở trong một bệnh viện, Tiểu Nhiễm, nếu cậu tha thứ cho Mộ Mộ thì cứ tới đây xem một chút."

"Xảy ra chuyện gì?"

Nơi cổ họng Phó Nhiễm như căng ra.

"Cậu cứ đến rồi rồi hãy nói."

Tống Chức nói số phòng bệnh của Tần Mộ Mộ cho Phó Nhiễm, cô gần như không suy nghĩ gì cả, cầm chìa khóa xe lên sau đó sải bước ra cửa.

Đi ô-tô tới bệnh viện, theo lời của Tống Chức tìm số phòng bệnh đi tới.

Đẩy cửa ra thấy bóng lưng Tống Chức ngồi ở mép giường, cô che khuất nửa người trên của Tần Mộ Mộ, Phó Nhiễm chỉ thấy một chiếc ga giường màu trắng, cô cửa đóng lại đi tới, tới gần nhìn kỹ mới thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.

Phó Nhiễm quá sợ hãi, cố gắng đè nén tiếng kêu trong miệng, cô đi tới, đặt bàn tay lên đầu vai Tống Chức.

Tống Chức quay mặt sang, hốc mắt đỏ bừng, đột nhiên đưa đôi tay ra ôm lấy eo Phó Nhiễm.

"Thật sự là tớ muốn đánh cho tên Cố Lỗi này một trận."

Có lẽ tiếng nói chuyện đã làm Tần Mộ Mộ tỉnh giấc, cô mở mắt ra khó khăn, bất ngờ khi nhìn thấy Phó Nhiễm

"Tiểu Nhiễm."

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, đưa tay lại không biết nên đụng vào chỗ nào, khắp người và khuôn mặt bị thương, một con mắt có máu ứ đọng gần như không mở ra được, khóe mắt còn có vết máu chưa lau sạch.

"Tại sao hắn đánh cậu?"

Nơi cổ họng Tần Mộ Mộ nghẹn ngào.

"Còn không phải là bởi vì mấy tin đồn tớ cùng Tam Thiếu kia."

Phó Nhiễm cười lạnh một tiếng, trong mắt khinh bỉ hiển thị rõ,

"Hắn có bản lãnh tự mình mở công ty, tại sao không có bản lãnh đi phát triển sự nghiệp, nếu phải dựa vào cậu thì cũng đừng đem lòng nghi ngờ, bằng tin đồn vô căn cứ này đánh cậu, hai người còn có thể cùng nhau chung sống sao?"

"Đúng là…"

Tống Chức nói xen vào.

"Mộ Mộ, hai người mới kết hôn chưa được bao lâu hắn liền ra tay đánh cậu?"

Tần Mộ Mộ rũ tầm mắt xuống.

"Chuyện này quyết không thể để cho cha mẹ tớ biết."

Phó Nhiễm nhìn nét mặt của cô chằm chằm.

"Mộ Mộ, chẳng lẽ cậu còn sợ vỡ lở ra thì cha mẹ cậu sẽ lại phản đối hai người ở cùng nhau sao?"

"Tớ tin tưởng là Cố Lỗi yêu tớ đấy, Tiểu Nhiễm, Xèo Xèo…"

Tần Mộ Mộ đưa tay che mặt.

"Tớ mang thai, tớ rất mong đợi đứa bé này, tớ không thể để cho nó sinh ra mà không có ba."

Tống Chức giật mình.

"Cậu mang thai, vào lúc này?"

Phó Nhiễm như bị sét đánh, ánh mắt không khỏi nhìn chăm chú về phía bụng của mình.

Tống Chức như chợt hiểu ra.

"Không trách được vừa nãy nói cái gì cậu cũng không chịu truyền nước."

"Nếu không có đứa bé, có thể tớ sẽ chọn cách ly hôn, nhưng là bây giờ. . . . "

Phó Nhiễm chợt cảm thấy không có sức lực, ngay cả lời nói của mình cũng cảm thấy trống rỗng.

"Mộ Mộ, nhưng giữa hai người chỉ có thể dùng một đứa bé để duy trì mối quan hệ, cậu không cảm thấy đau lòng sao?"

"Nếu bắt tớ phải bỏ đứa bé, tớ còn cảm thấy đau lòng hơn."

Tống Chức cùng Phó Nhiễm nhìn nhau chẳng nói gì, Tống Chức đã làm mẹ, có thể hiểu sâu sắc cảm nhận của Tần Mộ Mộ, mà Phó Nhiễm, cô lại là người không có lập trường để khuyên Tần Mộ Mộ.

Mặc dù ý nghĩ của cô và Tần Mộ Mộ không giống nhau, không muốn sẽ dùng đứa bé để giữ đối phương lại, nhưng một khi đứa nhỏ này ra đời, mọi người ý nghĩ cũng sẽ giống nhau, trong lòng Phó Nhiễm, cũng càng cảm thấy không nên giữ đứa bé lại.

"Trông cậu như vậy có giấu cũng không giấu được."

Vết thương trên mặt Tần Mộ Mộ đã qua xử lý xong

"Bác sĩ đề nghị tớ ở bệnh viện mấy ngày, nói tớ có dấu hiệu sảy thai ."

Phó Nhiễm cùng Tống Chức ở bệnh viện một lúc sau đó rời đi, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong hành lang, Phó Nhiễm không nhịn được, vịn vào vách tường nôn khan, Tống Chức dừng bước, vội đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô.

Tới một chỗ gần đó mua chai nước cho Phó Nhiễm, uống xong vài hớp sau mới thấy tốt hơn một chút.

Tống Chức ngồi vào chỗ bên cạnh Phó Nhiễm, như có điều muốn rồi nói lại thôi.

Cô là người từng trải, cũng có thể đoán được.

Phó Nhiễm lau sạch nước đọng trên khóe miệng, nghiêng mặt sang bên Tống Chức, cô nhếch miệng cười khổ.

"Xèo Xèo, tớ mang thai."

Nét mặt Tống Chức khẽ thay đổi.

"Nhưng tớ không có ý định giữ lại."

Tống Chức gật đầu. "Tớ tán thành."

Phó Nhiễm nhìn đám người qua lại trong hành lang, tầm mắt Tống Chức rơi xuống nơi bụng cô.

"Tiểu Nhiễm, nếu như cậu quyết định như vậy, phải làm thật sớm. Nhớ kỹ lời tớ."

"Tớ biết rồi."

Hai bàn tay Phó Nhiễm đan chặt vào nhau, ánh mắt u buồn nhìn hướng Tống Chức.

"Xèo Xèo, tớ đã nói xong với bảo bối, thừa dịp lúc nó còn chưa rời đi, tớ muốn đối xử với nó thật tốt, hai ngày trước đi công viên nước vui chơi, tớ không dám chơi, chỉ bên cạnh nhìn thôi."

"Tiểu Nhiễm, cậu có lỗi gì đâu?"

"Tớ muốn nói cho nó biết, không phải là tớ không thương nó… "

Giọng Phó Nhiễm tràn đầy buồn bã.

"Tớ đã hẹn được thời gian tiễn nó đi, tớ cũng đã nói với nó, mẹ không cho con được một gia đình hoàn chỉnh."

Tống Chức tiến tới ôm chầm lấy bả vai Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm."

Lời an ủi nhiều hơn nữa đều không nói ra được, Tống Chức thở dài một tiếng, cũng không có ai mở miệng.

Trên đường trở về, hai người đi qua trung tâm mua sắm, muốn cho mua chút y phục cho Tần Mộ Mộ tắm rửa cùng với đồ dùng cá nhân, Tống Chức tới khu bán đồ trẻ em chọn lựa đồ cho đứa bé, Phó Nhiễm đi theo phía sau cô.

Vừa lúc Vưu Ứng Nhụy cũng đang kéo tay Lý Vận Linh ở đây, Phó Nhiễm thấy ở bên trong quá buồn bực, đi ra khỏi khu bán đồ trẻ em, không nhịn được cơn buồn nôn đánh tới, cô vịn lan can cúi người xuống.

Vưu Ứng Nhụy chỉ vào cửa hàng mỹ phẩm trước mặt.

"Mẹ, nhân viên phục vụ nói hôm qua có không ít hàng mới về, chúng ta đi xem một chút đi."

Lý Vận Linh gật đầu, bước chân đi tới bỗng dừng lại, nhìn bóng lưng có chút quen thuộc.

"Tiểu Nhiễm." Tống Chức từ bên trong khu bán đồ trẻ em chạy ra đuổi theo.

"Có phải lại muốn nôn hay không?"

đưa tay tiếp nhận khăn giấy Tống Chức đưa tới.

"Có chút khó chịu."

Hai người đưa lưng về phía Lý Vận Linh cùng Vưu Ứng Nhụy, gương mặt Vưu Ứng Nhụy trắng bệch, Lý Vận Linh đứng bên cạnh lại càng thêm phân vân, Phó Nhiễm xoay người, ánh mắt bất ngờ đụng phải bóng dáng của hai người, cô cố nén khó chịu nơi cổ họng.

"Đi thôi."

Tống Chức ở bên cạnh Phó Nhiễm, đi ngang qua trước mặt họ thì Phó Nhiễm đưa tay giữ ngực.

"Lúc nãy ăn quá no, dạ dày thật khó chịu."

Mặc dù có câu nói này, nhưng Lý Vận Linh vẫn mang thái độ hoài nghi.

Nhìn bóng dáng của Tống Chức cùng Phó Nhiễm tiến vào nơi bán đồ cho trẻ em, Lý Vận Linh lẩm nhẩm nói. "Nhìn dáng vẻ. . . . . ."

"Mẹ, chúng ta đi thôi."

Lý Vận Linh nghĩ có lẽ là mình quá đa nghi, hoặc là quá mong bồng cháu rồi.

"Nhụy Nhụy, con biết là chuyện gì xảy ra sao?"

"Con không biết." Vưu Ứng Nhụy trả lời không chút do dự. "Tám phần là ăn đồ hư thôi."

Chuyện Phó Nhiễm phải đi bệnh viện, vẫn không có tìm Minh Tranh, bất luận là từ lập trường hay là trách nhiệm đến xem, tất cả không nên mang tới cho hắn.

Phạm Nhàn cố ý thu xếp tìm người quen, dù sao đây không phải là chuyện vẻ vang gì, hẹn xong thời gian xong, Phó Nhiễm cùng Phạm Nhàn đi đến bệnh viện. Phó Nhiễm ngồi ở bên trong một phòng nghỉ ngơi độc lập, chung quanh đều là màu trắng chói mắt, trước mặt im lìm vắng vẻ, Phạm Nhàn ở bên cạnh

"Đừng sợ, đây là bệnh viện tư nhân, kỹ thuật rất tốt, hơn nữa bảo đảm là chuyện sẽ không truyền ra, Tiểu Nhiễm, ngủ một giấc đứng lên lại không sao rồi."

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, lời nói của Phạm Nhàn cô cũng không nghe vào, trong đầu đều là trống rỗng.

Sau khi Phạm Nhàn ra khỏi đây một lúc sau đó lại quay lại.

"Đi thôi, trước tiên là phải siêu âm."

Bước chân Phó Nhiễm cứng ngắc đi theo bà đi ra ngoài, căn phòng siêu âm vắng lặng, trên hành lang cũng không có một bóng người, Phạm Nhàn mang Phó Nhiễm đi tới cửa.

"Làm siêu âm cho con là chủ nhiệm ở đây, đừng sợ."

Không khí trong phòng siêu âm rất âm u, Phó Nhiễm nằm dài trên giường, chủ nhiệm cầm tờ khai lên nhìn, bỗng sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt xoay qua nhìn Phó Nhiễm chằm chằm.

Cô nằm ngửa, tầm mắt cố định trên cái bụng trần của mình, cũng không nhận thấy ánh mắt khác thường của chủ nhiệm.

Cảm giác lạnh lẽo của dung dịch bôi trơn làm Phó Nhiễm căng ngwoif lên theo bản năng của thân thể, cô đưa tay bảo vệ bụng, chủ nhiệm thuận miệng nói.

"Đứa bé phát triển rất khá, trái tim đập rất khỏe mạnh, làm sao lại tới bệnh viện?"

Nếu là khám thai bình thường, sẽ không làm trình tự này.

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn về phía chủ nhiệm, máy tính lộ ra từng đường ánh sáng chiếu thẳng vào trên mặt bà, mặt kính lại chiết xạ ra đủ lọai màu sắc, ngón tay chủ nhiệm gõ thật nhanh ở trên bàn phím.

"Là muốn b

Phó Nhiễm hơi nhếch môi không nói gì, chỉ mệt mỏi gật đầu một cái.

Bà càng làm càng thấy cẩn thận, trước đó cũng đã có công chức nhà nước và tiểu thư con nhà giàu gây họa sau đó người nhà phải đưa đến bệnh viện để phá thai.

"Các tiêu chuẩn của đứa bé cũng rất tốt, thật đáng tiếc."

Phó Nhiễm nghe vậy, trong lòng không thể nghi ngờ là bị một đòn nặng nề.

Nét mặt chủ nhiệm do dự nhìn về phía cô, đột nhiên dừng lại động tác trong tay.

"Thật ngại, tôi nhận cuộc điện thoại."

Bà để dụng cụ xuống đi ra khỏi phòng siêu âm, tìm điện thoại di dộng ở bên trong phòng làm việc sau đó bấm số.

"Alo, Vận Linh."

Lý Vận Linh đang ngồi bên chiếc ô che nắng trong vườn.

"Chủ nhiệm Vương có chuyện gì à? Chơi mạt chược còn sớm lắm, tôi nhớ là hôm nay bà đi trực chứ?"

"Tôi còn không có tìm bà tính sổ đấy!"

Chủ nhiệm Vương kéo chiếc ghế ra ngồi vào phía trước cửa sổ.

"Ngày ngày oán trách nàng dâu không sinh cháu nội cho bà, thời gian trước chuyện tình yêu của cậu con trai nhà bà cùng thiên kim Phó gia ầm ĩ lớn như vậy, xem bà xem, không phải là trong giá thú thì không phải là cháu nội của bà à nha?"

"Nói cái gì đó."

Lý Vận Linh đang uống nước trái câ

"Thành Hữu sớm đã chấm dứt với con nhỏ đó rồi."

"Bà là thật không rõ hay là giả bộ hồ đồ đây?"

Chủ nhiệm Vương nói ngắn gọn.

"Mới vừa rồi tôi làm siêu âm cho con nhỏ của Phó gia đó, mang thai cũng đã hơn hai tháng, bây giờ nói muốn phá, nhưng tôi nói cho cho bà nha, đến lúc đó cũng đừng oán trách không có cháu nội ôm, đây chính là chính bà không cần đấy."

"Bà, bà lặp lại lần nữa."

Lý Vận Linh giật mình đứng dậy.

"Phó Nhiễm mang thai?"

"Bà không biết thật sao? Xem ra tôi gọi điện thoại là đúng rồi, bây giờ nó đang ở bệnh viện tôi, bà nghĩ kỹ đi, đợi lát nữa tôi không nói chính xác được đâu."

"Đợi chút."

Lý Vận Linh đi vòng quanh tại chỗ.

"Chủ nhiệm Vương, nhất định bà phải giúp tôi việc này, bà nghĩ cách giữ lấy nó, ngàn vạn đừng để cho cô ta bỏ cháu của tôi, nếu không tôi với bà mau nghĩ cách."

"Bà tới nhanh là được, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng không thể quá lâu."

Lý Vận Linh ở đầu bên kia đã vội vã cúp điện thoại.

Chủ nhiệm Vương trở lại phòng siêu âm.

"Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi có chút chuyện gấp."

"Không sao."

Chủ nhiệm Vương lại bôi dung dịch bôi trơn cho cô một lần nữa, sau đó ung dung thong thả bắt đầu.

Lý Vận Linh bước đi tới hướng phòng khách, thậm chí ngay cả giày cũng không kịp thay, Vưu Ứng Nhụy từ trên lầu đi xuống, thấy thần sắc bà hoảng hốt, cầm điện thoại lên như muốn ấn một dãy số.

"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lý Vận Linh ngồi vào trên ghế sa lon, bà cầm di động đưa cho Vưu Ứng Nhụy.

"Mau gọi điện thoại cho Thành Hữu, để cho nó đi tới bệnh viện Tân Lai."

"Sao vậy, chẳng lẽ có ai đã xảy ra chuyện?"

"Phó Nhiễm mang thai, đang muốn bỏ đứa bé!"

Lý Vận Linh nóng ruột, mười ngón tay vẫn còn đang run rẩy.

"Mau, để cho Thành Hữu tới đó ngăn cản!"

Vưu Ứng Nhụy như bị sét đánh, thế nào cũng không nghĩ đến chuyện Phó Nhiễm mang thai có thể bị vạch trần như vậy, năm ngón tay cô nắm chặt điện thoại di động, Lý Vận Linh thấy cô không cóa hành động gì, cau mày thúc giục.

"Thế nào còn không gọi?"

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn tiếp nhận đứa bé kia sao?"

"Sao lại không cần, nếu như dựa vào thời gian để tính, nó nhất định là giọt máu của Thành Hữu."

Vưu Ứng Nhụy vô cùng uất ức.

"Nhưng con nên làm thế nào? Con sẽ sinh đứa bé, ta đáp ứng ngài."

"Nhụy Nhụy, con đừng hồ đồ."

Lý Vận Linh nặng nề ngắt lời Vưu Ứng Nhụy.

"Chuyện này cũng không phải do con, vấn đề có muốn giữ đứa bé hay không mấy đứa đều không được quyết định."

"Mẹ?"

Vưu Ứng Nhụy không thể tin nổi nhìn chăm chú về phía Lý Vận Linh.

"Thành Hữu đã chấm dứt hoàn toàn với cô ta rồi, tại sao mẹ. . . . . ."

"Nhưng Thành Hữu cũng đã nói sẽ không sinh con cùng con."

Lý Vận Linh đưa tay day day hướng huyệt Thái Dương, đến giờ phút này trái tim vẫn còn nhảy lên kịch liệt.

Vưu Ứng Nhụy thật sự không cam lòng.

"Mẹ, là nhất thời tức giận anh ấy mới nói thế."

"Ta không quản được nhiều như vậy."

Lý Vận Linh từ từ đứng dậy.

"Đưa di động cho ta."

Vưu Ứng Nhụy không nói gì quỳ xuống trước mặt Lý Vận Linh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

"Mẹ, con van xin mẹ, Minh Tranh là con riêng, cũng là điều mà mẹ vẫn luôn căm hận, mẹ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút cho con có được không?"

Lý Vận Linh có chút giật mình, cũng rất mau đoạt lấy điện thoại di động từ trong ta

"Nhụy Nhụy, con phải làm cho rõ ràng, thời điểm con kết hôn cùng Thành Hữu, ta cũng không bởi vì quan niệm môn đăng hộ đối mà phản đối, đây đã là ranh giới cuối cùng của ta, đứa nhỏ này bất kể là Thành Hữu có muốn hay không, sinh ra ta sẽ nuôi! Ta không thể để cho cốt nhục của Minh gia mất đi một cách vô ích như vậy."

Vưu Ứng Nhụy nhìn bóng lưng Lý Vận Linh xoay người, Lý Vận Linh cũng không còn phí thời gian ở nơi này, bà nhanh chóng tìm số điện thoại của Minh Thành Hữu sau đó ấn phím.

Phó Nhiễm từ trên giường đứng dậy, đợi khoảng nửa tiếng nữa mới bắt có kết quả.

Chủ nhiệm Vương thấy sau khi cô rời khỏi đây lập tức gọi điện thoại cho Lý Vận Linh.

"Các người mau lên, cuối cùng tôi không thể giữ cô ta lại nữa rồi."

Chiếc xe thể thao màu đen gầm rú lao trên đường lớn, tốc độ nhanh như tia chớp, sắc môi Minh Thành Hữu tái nhợt, đã không còn thói quen đi nhanh như vậy, khả năng chống đỡ gần như tùy lúc là có thể sụp đổ, hắn vượt cả đèn đỏ, có chiếc xe né tránh không kịp trực tiếp vọt tới vành đai.

"Mie nó chứ, vội vàng đi đầu thai à, coi chừng bánh xe bay ra ngoài!"

Hắn không có cách nào để hình dung tâm tình mình lúc này, chỉ biết là lo lắng, hai tay nắm chặt tay lái của hắn có thể nhìn đến từng đường gân xanh lồi ra, đốt ngón tay sắc bén, gương mặt càng lúc càng như vặn chặt lại.

Trái tim đập dữ dội, cảm giác bị một loại hít thở không thông trực tiếp đánh tới, hắn sợ mình sẽ tới trễ một bước, khó có thể tưởng tượng đến tình cảnh như vậy, hắn nên đi đối mặt như thế nào.

Hắn đạp chân ga, nhưng con đường trong thành phố không thể so với đường cao tốc để có thể mặc cho hắn tùy ý bay lượn, trong lòng Minh Thành Hữu trần ngập lo lắng, may mắn là bệnh viện Tân Lai cách công ty không xa, hắn tận dụng mọi thứ, ấn còi xe chạy ầm ĩ, vội vàng như bay nhanh về phía trước.

Phó Nhiễm ngồi ở bên trong phòng nghỉ ngơi, Phạm Nhàn cầm tờ kết quả đi tìm bác sĩ quen biết.

Lúc ra khỏi phòng siêu âm lấy tờ kết quả cô có xem qua, bảo bối của cô rất ương ngạnh, mặc dù ban đầu có uống thuốc ngừa thai, mặc dù ở kỳ an toàn, tuy nhiên xác suất một phần vạn cũng bị nó thay đổi.

Phó Nhiễm đứng dậy đi tới bên cửa sổ, trong ánh mắt, trong lòng, tất cả đều là không muốn.

Trong hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, Phó Nhiễm cho là Phạm Nhàn cùng hộ sĩ đã tới, cô cầm quần áo bệnh nhân gấp gọn gàng đặt ở trên giường lên chuẩn bị thay.

Phanh ——

Cửa lại bị một cước đá văng ra, lực đàn hồi mạnh mẽ ngược trở lại khiến cho Phó Nhiễm cũng không thấy rõ người đá cửa, đưa tay chống giữ sau đó cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Minh Thành Hữu bỗng xuất hiện, hắn đứng yên tại cửa, lồng ngực bởi vì chạy mà phập phồng kịch liệt, mồ hôi trên mặt rơi xuống, hắn đưa hất ra tay, bước chân kiên định hướng về phía trước.

Trong ánh mắt hung ác nham hiểm lại bắt đầu khởi động, tùy thời đều có bộc phát ra.

Phó Nhiễm lùi về phía sau, phần lưng dựa vào vách tường, bước chân Minh Thành Hữu càng lúc càng nhanh, bỗn nhiên hắn đưa tay đoạt lấy quần áo bệnh nhân Phó Nhiễm chặt nắm ở trong tay sau đó ném xuống đất, cô lướt qua bả vai Minh Thành Hữu muốn đi.

Minh Thành Hữu đưa tay túm lấy Phó Nhiễm sau đó kéo cô đến bên cạnh.

Bốn mắt đụng vào nhau, bi thương xót xa rõ rành rành trong ánh mắt của hắn, đôi mắt Minh Thành Hữu ửng hồng, bàn tay siết chặt tay cô càng lúc càng nắm chặt, Phó Nhiễm bị đau toát ra mồ hôi lạnh.

"Buông tôi ra!"

"Em ở đây làm gì?"

"Anh nói tôi làm gì nào?"

Đến nước này rồi, sao Phó Nhiễm lại không đoán được mục đích tới đây của Minh Thành Hữu.

Hắn lôi tay của cô kéo cô ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Phó Nhiễm đưa tay trái nắm chặt lấy khung cửa.

"Minh Thành Hữu, anh buông tay tôi ra!"

Quả nhiên là hắn buông cô ra, nhưng cũng không cho Phó Nhiễm cả thời gian phản ứng, Minh Thành Hữu muốn nắm chặt bả vai cô, đột nhiên nghĩ đến Phó Nhiễm còn mang thai, hắn dứt khoát ôm lấy bụng cô nhấc cô lên sau đó bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Phó Nhiễm giãy giụa liên tiếp, ngón tay cào trên mặt và cổ hắn thấy rõ một đường màu hồng, rỉ máu ra nhìn thấy mà ghê, giọng nói Phó Nhiễm gầm lên.

"Thả tôi xuống!"

Minh Thành Hữu như không nghe thấy lời cô nói, hắn trực tiếp đi tới bãi đậu xe dứt khoát nhét Phó Nhiễm vào ghế lái phụ.

Giữa lúc hắn phát động động cơ, Phó Nhiễm nhào qua, như một chú mèo hoang nhỏ chụp lấy cánh tay hắn, Minh Thành Hữu kêu rên một tiếng, trên cánh tay nhanh chóng nhìn thấy một vết cào màu đỏ.

"Em cầm tinh con mèo là không đúng?"

Minh Thành Hữu ấn cô trở về bên trong chỗ ngồi, sau đó thắt dây an toàn cho cô.

Phó Nhiễm há mồm ra sức cắn vào cổ hắn, cô cố ý tránh bả vai ra, bởi vì cảm giác đau ở cổ sẽ nhiều hơn, Minh Thành Hữu ra sức né tránh, cô lại càng cắn mạnh thêm.

Hắn không có cách nào, suy nghĩ cách đối phó với cô tốt nhất, bàn tay trực tiếp cầm ngực cô.

Cô không hắn cũng không buông.

Phó Nhiễm buông ra, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Minh Thành Hữu chăm chú.

Hắn đưa bàn tay đè lại cổ, rất đau đớn, Minh Thành Hữu nghiêng mặt hướng sang bên Phó Nhiễm.

"Vẫn là bản lãnh này."

Cô đưa tay muốn mở cửa xe, lúc lên xe Minh Thành Hữu đã nhấn nút khóa xe, hắn lôi tay Phó Nhiễm, sau đó nhanh chóng lái xe ra khỏi bệnh viện.

Điện thoại trong túi xách của Phó Nhiễm vang lên từng hồi, Minh Thành Hữu giằng lấy túi xách của cô ném về chỗ ngồi phía sau xe.

Xe chạy thẳng đến Y Vân Thủ Phủ, ở bên trong không có một bóng người, Minh Thành Hữu mạnh mẽ kéo Phó Nhiễm vào bên trong nhà, cô không chịu đi, hắn liền dùng chiêu thức như lúc ở bệnh viện để đối phó cô.

Phó Nhiễm thở hồng hộc giãy giụa ở trong ngực Minh Thành Hữu, phòng ngủ chính quen thuộc, quen thuộc vì vẫn bài trí giống như hai năm trước, cô lùi lại đến trước cửa sổ sát đất, bởi vì kích động, trong bụng truyền đến một đợt khó chịu.

Phó Nhiễm đưa bàn tay phủ hướng bụng.

Sắc mặt Minh Thành Hữu âm u không hết, bởi vì động tác của Phó Nhiễm mà ánh mắt lộ ra lo lắng.

"Sao vậy?"

"Không cần anh lo!"

Giọng điệu cô cứng rắn, ánh mắt trừng trừng hướng Minh Thành Hữu.

Hắn đứng cách chỗ cô không xa, bên cạnh là chiếc giường lớn KING­SIZE đã từng ghi dấu vết hoan ái chân thật của bọn họ, Phó Nhiễm cố gắng nói thật bình tĩnh.

"Anh đưa tôi tới nơi này

"Đứa bé…"

Tầm mắt Minh Thành Hữu rũ xuống.

"Chừng nào thì em phát hiện ra?"

Một hồi lâu sau Phó Nhiễm không lên tiếng, ngay sau đó Minh Thành Hữu tra hỏi.

"Có phải em muốn cứ thế im lặng bỏ nó đi hay không?"

"Tôi thấy không cần thiết phải nói với người khác."

Phó Nhiễm nhấn mạnh. "Đứa bé là của mình tôi."

"Nó cũng là của tôi."

Minh Thành Hữu bước tới gần lên phía trước.

"Anh muốn như thế nào?"

"Tôi muốn em sinh nó ra."

Phó Nhiễm giống như nghe được một chuyện thật nực cười.

"Tại sao tôi phải sinh con cho anh, vợ anh chỉ là để trang trí thôi sao?"

Minh Thành Hữu quay sang nhìn nét mặt Phó Nhiễm, hắn trầm mặc một lúc, vẻ mặt thờ ơ nói.

"Cô ấy là cô ấy, em là em, hiện tại tôi muốn đứa bé của em."

Phó Nhiễm không suy nghĩ nhiều, hất tay tát một cái vào mặt Minh Thành Hữu.

Dụng hết toàn sức lực, năm dấu tay hiện ra rõ ràng.

"Anh nằm mơ, Minh Thành Hữu, tôi nói cho anh biết, cho dù bây giờ anh chết ở trước mặt tôi tôi cũng sẽ không sinh hạ đứa bé cho anh, tôi sẽ phá bỏ nó, sau đó đem tờ kết quả đốt cho anh!"

Phó Nhiễm chưa bao giờ ác độc nguyền rủa một người như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ là Minh Thành Hữu sẽ vô liêm sỉ như vậy.

Hắn làm như bị cô đánh thành thói quen, lại cũng không cảm thấy có đau nhiều. Chỉ là lòng đang rơi lệ, vỡ thành từng mảnh cũng không ai có thể nhìn ra.

Đột nhiên Minh Thành Hữu níu lại cánh tay Phó Nhiễm kéo cô đi tới hướng ban công, bước chân cô không ngừng lảo đảo, nghiêng ngả đi theo phía sau hắn, Minh Thành Hữu ôm lấy Phó Nhiễm đẩy cô đến bên cạnh, hai tay chống ở hai bên Phó Nhiễm, hắn vây lồng ngực của mình vào giữa lan can.

Phó Nhiễm không ngừng giãy giụa, hắn ôm chặt làm cô không thể nhúc nhích.

Minh Thành Hữu lại đưa tay cầm tay trái tay phải Phó Nhiễm, đem chúng đặt sang hai bên, Phó Nhiễm lại bài xích giãy giụa.

"Buông tôi ra, cút!"

Minh Thành Hữu mặc cho cô phát tiết, nắm chặt bàn tay cô không xê dịch lấy một cm, đâu chỉ là đau.

Động tác của Phó Nhiễm yếu dần dần, cuối cùng, bị vây ở trong bức tường người chỉ còn hơi sức thở dốc.

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chăm chú về phía nơi xa, không hề có mục tiêu, lồng ngực phập phồng dán chặt sau lưng Phó Nhiễm, mặc cho cô làm cách nào cũng đều không buông ra, đột nhiên hắn nắm chặt tay Phó Nhiễm, thân thể đè lên phía trước.

Phó Nhiễm nghiêng nửa người trên ra bên ngoài có thể nhìn đến con đường nhỏ phủ kín đá cuội dưới lầu.

Giọng nói của Minh Thành Hữu trầm xuống, lộ ra một loại hoang vu cùng buồn bã phát ra từ trên đỉnh đầu cô.

"Phó Nhiễm, chúng ta một nhà ba người nhảy xuống từ nơi này, chúng ta cùng chết!"