Trong lòng Niếp Thanh Lân thầm nói đúng là tai bay vạ gió, sao chỉ khen Thái phó có bản lãnh chăm lo tốt cho gia đình, nhưng cuối cùng lại bị trừng phạt?
Nàng hơi ngước lên, ánh mắt có chút ướt át nhìn Vệ Lãnh Hầu, bị ánh mắt mềm mại như vậy nhìn một lúc lâu cho dù là người có ý chí sắt đá thế nào cũng sẽ phải dịu xuống.
Vệ Lãnh Hầu nhịn không được bèn hôn đôi môi đỏ tươi của nàng, trong nụ hôn nóng bỏng, Niếp Thanh Lân hơi hé mắt, nàng có thể nhìn thấy lông mi xinh đẹp cong vút của nam nhân kia lúc nhắm mắt, cùng với bóng đen của hàng mi dày rậm đó rũ xuống….
May mắn tên nịnh thần mà phụ hoàng để lại đó lại là một nam nhân vô cùng tuấn tú, chứ nếu là một tên gian thần bụng to béo ú, bộ mặt đầy mỡ cũng muốn mạo phạm mặt rồng... Niếp Thanh Lân nhịn không được hơi run lên, cảm thấy thì ra lúc này cũng không xem là kinh khủng nhất, những buồn bực trong lòng cũng vơi bớt đi...
Thời gian Thái phó có thể đắm chìm trong sự dịu dàng của người đẹp không nhiều lắm, rất nhiều việc đang chờ hắn giải quyết, sự vụ phiền phức nhức đầu, có lúc cảm thấy rất buồn bực khó chịu nhưng vừa nghĩ tới muốn cho bé con động lòng người đang ở trong cung Phượng Sồ kia cơm áo cả đời không lo, thì lại tiếp tục cố gắng.
Cướp lương là thượng sách, nhưng nếu Đại Ngụy xuất binh là hạ sách. Hôm qua nhìn nửa tấm bản đồ, Thái phó gõ mặt bàn một cái, hắn đã nghĩ ra được một diệu kế tuyệt hảo. Cả đêm hắn nhanh chóng viết cho Khâu Minh Nghiên đang tiêu diệt nghĩa quân một bức thư, sau đó lại gửi cho công chúa Khất Kha một bức thư khác.
Khâu Minh Nghiên đang liên tiếp thắng lợi ngầm hiểu. Theo chỉ thị của Thái phó dồn nghĩa quân đang chạy thục mạng về hướng nam đến dưới Hoàng Lĩnh. Mật thám nằm vùng trong nghĩa quân đúng lúc hiến kế chặn được nguồn lương thảo. Lĩnh Nam đang là vụ xuân, kho lúa đều căng chặt.
Vì vậy mọi người trong nghĩa quân đều đói đến mức mờ mắt, đem khuya xông vào đại doanh trại của quân đội Nam Cương, đánh cướp lấy kho lúa. Nhóm giặc cỏ có thể thuận lợi tiến vào khu vực trọng yếu như thế là do Tân Vương của Nam Cương đang phải xử lý vấn đề tranh chấp giữa các bộ lạc, bởi vì vấn đề dẫn nước tưới tiêu, các thôn lạc xung quanh biên giới xảy ra tranh chấp, càng ngày càng lớn, thậm chí đại quân của mấy bộ lạc liên hiệp lại cũng nhau áp sát, trong lòng Nam Cương Vương biết là do muội muội của mình ở sau lưng giở trò quỷ, vô cùng tức giận, hận không thể giết chết muội muội ruột thịt này, không thể không phái binh đi bình ổn tranh chấp.
Vì thế sau lưng xuất hiện kẽ hở để cho đám giặc cỏ không có năng lực kia cướp đi một khối lượng lương thảo lớn.
Đáng tiếc bọ ngựa bắt ve hoàng tước còn ở phía sau, nghĩa quân cướp được lương thảo còn chưa kịp cho vào nồi, lúc đi qua Hoàng Lĩnh, đã bị Khâu Minh Nghiên chờ sẵn ở đó từ lâu cử đại quân vây bắt lại, cứ như vậy lương thảo được chuyển về quân doanh Đại Ngụy.
Sau khi Nam Cương Vương biết được thì nổi trận lôi đình, nhưng người cướp lương thảo là đám giặc cỏ, ngoài mặt hắn vẫn phải viết thư cảm tạ Đại Ngụy đã xuất binh giúp Nam Cương diệt trừ đạo tặc, lời cảm tạ này Vệ Lãnh Hầu không hề khách khí liền nhận lấy, nhưng lương thảo thì khó có thể lấy lại, đầu tiên Đại Ngụy mở miệng đồng ý trả lại, sau đó lại lấy cớ kho lương thảo của Đại Ngụy đơn sơ, lương thảo toàn bộ đều bị ẩm ướt mốc meo nát vụn, nhưng đợi đến khi mùa màng tươi tốt, nếu Đại Ngụy dư lương thảo nhất định sẽ hoàn trả lại.
Trong lòng Nam Cương Vương biết là Đại Ngụy làm trò, thật đúng là khổ mà không nói được, tạm thời không thể trực tiếp vạch bộ mặt thật của Đại Ngụy, chỉ có thể chịu đựng cơn tức khi bị đánh nhưng phải nuốt cả răng lẫn máu vào trong.
một chiêu này, tiến hành thần không biết quỷ không hay, khiến cho nhóm triều thần phải âm thầm giơ ngón tay cái.
Giải quyết xong việc thiếu thốn quân lương, Vệ Lãnh Hầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục ra lệnh cho hộ bộ khai hoang, trước tiên bắt đầu từ các khu vực xung quanh kinh thành, cho phép mỗi hộ dân Đại Ngụy khai hoang đất rừng, mỗi gia đình ba mẫu. Nếu không có đủ lương thực, các địa phương sẽ được hỗ trợ thêm một phần. Như vậy vừa giảm bớt lưu dân, lại có thể khai khẩn được nhiều đất hoang, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Biện pháp đó mặc dù tốt nhưng cũng cần quan lại trên dưới nghiêm túc thực hiện. Thị lang hộ bộ Cát Thanh Viễn đang nghiêm túc kiểm tra đôn đốc, phòng ngừa địa chủ phú hào các nơi mạo nhận chiếm đoạt danh tiếng, tích trữ ruộng đất bắt đúng thời cơ để lập công lớn. Làm như vậy họ sẽ được Vệ Lãnh Hầu tán thưởng và coi trọng hơn rất nhiều.
Chớp mắt đã đến mùa hè, thời tiết dần dần thay đổi, bởi vì mấy ngày trước bị mọc nhọt đỏ, nhờ họa được phúc, nên thuốc nước mà mỗi ngày Niếp Thanh Lân phải khổ sở uống cuối cùng cũng có thể dừng lại.
Thái phó thấy nàng ngừng dùng thuốc liền hỏi Vi thần y sao vẫn chưa có quỳ thủy, thần y do dự nói: “Theo lý thuyết, hàn khí trong cơ thể đã tan, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có, lão hủ nghi ngờ lúc trước nàng ấy đã từng uống một loại thuốc nào đó gây trở ngại cho việc lưu thông huyết mạch...”
Thái phó ánh mắt chuyển lạnh: “Ý của ông là, nàng cố ý uống cái gì đó để trì hoãn quỳ thủy?”
Vi thần y vội vàng cúi đầu nói: “thật ra cũng chưa chắc đã là tiểu chủ tử cố ý uống vào, theo như mạch tượng, thì hiện tượng này đã có từ rất lâu, khi đó tiểu chủ tử còn nhỏ tuổ, chỉ sợ là bị người khác cho nàng uống, có khi chính bản thân nàng cũng không biết mình đã uống cái gì... Chỉ sợ...”
“Chỉ sợ cái gì?”
“Chỉ sợ sau này cho dù quỳ thủy có đến, việc thụ thai cũng rất khó khăn...”
Lời nói này khiến cho tâm tình đang tốt của Thái phó tan thành mây khói, hắn như một cơn cuồng phong đi đến Phượng Sồ cung. Khi vừa vào cửa cung liền nhìn thấy giai nhân đang ở dưới tàng cây hóng mát, Nguyễn công công đã sai người trồng trong sân cung Phượng Sồ một gốc cây Bách Nhật Hồng vững chắc.
“Bách Nhật Hồng nở những đóa hoa màu hồng quanh năm, khẽ sờ nhánh thì toàn cây động.” thật ra loại cây này rất hiếm, hoa nở không chỉ vô cùng xinh đẹp, mà chỉ cần vuốt nhẹ vỏ cây sẽ thấy nhánh cây khẽ rung, hoa hồng kia sẽ rơi xuống, vô cùng mê người.
Mà Vĩnh An công chúa đang mặc chiếc váy mùa hè, nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ làm bằng mây tre, hai chân vắt chéo, đọc sách.
trên giường nhỏ có một chén anh đào ướp lạnh đã ăn hơn phân nửa, trong cái đĩa hột xếp thành một núi nhỏ. Đôi giày màu trắng bằng lụa khảm trân châu Nam Hải đã bị ném sang một bên, cái chân nhỏ đang giơ cao, năm ngón chân giống như được tạo ra từ bạch ngọc, thỉnh thoảng nghịch ngợm lại chọc một cái vào vỏ cây bên cạnh, khiến cho những bông hoa hỗn loạn rơi xuống phát ra tiếng xào xạt.
Vệ Lãnh Hầu lẳng lặng nhìn nàng, cho đến khi nàng cũng nhìn thấy mình, nghiêng đầu, giọng hơi khàn khàn cươi nói: “Thái phó ngài đã tới?”
Cảm giác buồn bực trong lòng ngay khi nhìn thấy Long Châu Tử đã tiêu tán bớt, hắn liền đi qua, giơ tay lau nước đỏ dính bên khóe miệng giai nhân, trách nhẹ: “Nhìn nàng xem, trên miệng đều dính nước anh đào, nằm cũng không ra thể thống gì, có điểm nào giống một tiểu nữ tử không?”
Niếp Thanh Lân cười khổ, cũng không nói gì, đột nhiên Thái phó nhớ tới Đan ma ma đã nói mông của tiểu chủ tử bị mọc nhọt, vẫn chưa lặn hẳn, đangrất đau, ngay lập tức liền hiểu được tại sao bé lười này lại giơ chân lên, như vậy thì mông bên phải sẽ không chạm vào giường.
Dứt khoát quay người nàng lại, bảo đám nô tài trong viện lui ra ngoài, muốn cởi tiết khố của nàng xuống kiếm tra xem cái nhọt kia như thế nào.
Giữa ban ngày, sao Niếp Thanh Lân dám để cho hắn làm vậy? Dĩ nhiên là giãy giụa trốn tránh, nhưng nàng sao có thể thoát được khỏi cánh tay đanggiữ chặt của Thái phó? Chỉ vài động tác cái khố bằng lụa liền bị cởi ra, lộ ra viên đậu đỏ trên da thịt nõn nà đáng thương.
Mụn nhọt này nổi lên khá to, cái mông nhỏ tròn trịa của nàng đã bị cái mụn đó làm ửng và sưng.
Bàn tay vuốt ve da thịt lộ ra, nhất thời Thái phó không nhịn được liền bật cười.
Niếp Thanh Lân ảo não quay đầu nhìn Thái phó, giống như cây Bách Nhật Hồng, bị ngứa mà cong người lại. Nhưng mà bình thường nàng đã quen nhìn Thái phó ngoài cười nhưng trong không cười, không giống như bây giờ, cười lộ ra hàm răng trắng đều, thoải mái vui sướng cười to, thật sự là rất hiếm thấy, so với ngày thương bớt đi một chút âm trầm tính toán, nụ cười sảng lãng anh tuấn này cộng với hoa hồng mùa hè hợp nhau lại càng tăng thêm sự rạng rỡ.
Đợi thu lại ý cười, Thái phó phân phó Đan ma ma cầm Tiêu Viêm Lục Hà cao mát lạnh tới, giúp công chúa thoa lên viên đậu đỏ kia.
Thái phó đã đổi y phục nhẹ nhàng rộng rãi, bắp thịt rắn chắc bên trong y phục lụa như ẩn như hiện. Chiếc giường nhỏ dưới tàng cây đã được đổi thành một cái lớn hơn, Vệ hầu ôm công chúa nằm dưới tàng cây thì thầm một lúc.
“Công chúa có còn nhớ Lệ phi có từng cho nàng uống loại thuốc nào đặc biệt không?” Thái phó nhìn thấy mắt Long Châu đang từ từ nhắm lại, sắc mặt không đổi khẽ hỏi.
Niếp Thanh Lân mơ mơ màng màng:”Hửm? Trước giờ thân thể không tốt, thường xuyên phải dùng thuốc.”
“Có lúc nào uống nhưng không phải là do sinh bệnh không, thời điểm uống thuốc là lúc nào?” Thái phó lại hỏi, nhưng bé con trong lòng không có đáp lại, qua một lúc lâu, mới nghe thấy người trong lòng chậm rãi nói: “Năm mười hai tuổi, mẫu phi nói giọng nói nghe quá mềm mại, sau đó uống mộtchén canh, giọng nói trở nên trầm thấp hơn...”
Chân mày Vệ Lãnh Hầu gắt gao nhăn lại, lúc này hắn mới hiểu tại sao giọng nói của bé con trong lòng lại đặc biệt như vậy, có chút khàn khàn, thì ra không phải là do trời sinh!
Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình xuất hiện cổ áp lực muốn giết người không nén được, Niếp Thanh Lân chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Vì sao Thái phó lại hỏi như vậy, Vi thần y nói thân thể trẫm có gì không ổn sao?”
Vệ Lãnh Hầu khẽ vỗ về phía sau lưng nàng: “Thần y kê phương thuốc, sợ sẽ xung đột với thuốc trước kia nàng từng uống... Bổn hầu sẽ bảo Thái y viện đưa tới sổ ghi trước khi kê đơn. không có việc gì, ngủ đi.”
Lệ phi thật đáng chết!
Việc có thể khó mang thai, hắn không nghĩ sẽ nói với bé con trong lòng. Dù sao nói ra cũng chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi, cho dù có phải tìm khắp các loại thuốc trong thiên hạ, hắn cũng sẽ để nữ nhân yêu mến của mình mang thai hài nhi của hắn. Dù sao thì, hắn cường tráng như vậy, sao có thể không làm cho nữ nhân của mình mang thai hài tử của hắn được?
Thái phó tin rằng trên đời này không có việc gì có thế làm khó Vệ Lãnh Hầu hắn, rồi sau đó cũng nghỉ ngơi một lúc.
Đợi đến khi Thái phó tỉnh ngủ đứng dậy, Nguyễn công công đứng ở bên ngoài vườn nhỏ đợi Thái phó đi ra, mới nhỏ giọng nói: “Người ở biệt viện báo Lục hoàng tử bệnh rất nghiêm trọng, mẫu phi của ngài ấy là Thục phi cầu xin Thái phó phái người Thái y viện đến khám một chút, người xem...”
Thái phó không chút để ý nói: “Lục hoàng tử... Mẫu phi của hắn là nữ nhi của đại nho Trầm Cung Lương mới qua đời, đúng không?”
“Thái phó nhớ không sai, bắt đầu từ mùa đông Trầm Cung Lương đã từ quan ở nhà, bệnh không dậy nổi, chưa đến mùa xuân thì qua đời.”
“Trầm gia tan hoang là điều rất đáng tiếc... Nhưng sao lại bảo thủ không chịu thay đổi...”
Nguyễn công công nghe được câu mấu chốt, đương nhiên sẽ hiểu ý tứ của Thái phó, không nói nữa, trong lòng biết Thái phó muốn để mặc Lục hoàng tử kia tự sinh tự diệt.
Niếp Thanh Lân đang ở nội viện đứng dậy, đương nhiên cũng nghe được lời của Thái phó. Vị Lục ca kia của nàng kế thừa tài văn chương của ông ngoại, ngâm thơ câu đối vô cùng văn nhã. Trong số đông các vị hoàng tử, vị Lục ca nhìn có vẻ thanh cao ngạo mạn này đối xử với nàng không tệ.
Nhớ ngày đó khi cung biến, ở trên đại điện Lục ca luôn theo sát mình, mặc dù bị người gian ác như Vệ Lãnh Hầu dọa sợ đến mức tè ra quần vài lần, nhưng đến khi có thị vệ đến lôi nàng ra ngoài, Lục ca nho nhã yếu ớt vẫn túm lấy ống tay áo của nàng...
Tình thân trong hoàng thân rất mỏng manh, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, hôm nay Lục ca bệnh nặng... Nếu có thể, nàng muốn giúp Lục ca một tay. Chẳng qua là không biết làm thế nào để có thể không lộ dấu vết cầu xin Thái phó giơ cao đánh khẽ?
Niếp Thanh Lân đi vào trong nội thất, ánh mắt nhìn về hướng cách bày trí quả hạnh ở phía trên cái giá, trong lòng dần nghĩ ra biện pháp.
Mặc dù pháp hội lần đó có chút không vui, nhưng Niếp Thanh Lân cũng có kết giao được một vài vị bằng hữu tuổi tác tương đương. Trong đó có Cát Vân Nhi, tiểu muội của hình bộ Cát đại nhân.
Khi pháp hội lần đó kết thúc, Cát Vân Nhi mời công chúa và vài vị thiên kim vương phủ đi đến quý phủ của mình tụ họp. Các nhóm thiên kim tiểu thư vui vẻ đáp ứng, chỉ có Niếp Thanh Lân hơi do dự, trong lòng nghĩ không biết Thái phó có chịu đáp ứng hay không, chỉ cười trừ nói: “Mọi người tụ họp, nếu hôm đó Bản cung có thể ra khỏi cung sẽ đến tụ họp với các tỷ muội.”
Cát Vân Nhi cũng không biết quy củ trong cung như thế nào, nên cũng không cưỡng ép. Mắt thấy sắp đến ngày tụ hội, Niếp Thanh Lân liền nhân cơ hội Thái phó đã xử lý xong công sự, vào thư phòng, dây dưa xin Thái phó đồng ý cho mình đi ra khỏi cung tụ họp với nhóm tỷ muội một chút.
Ngày ấy Thái phó nghe xong lời bẩm báo của Đan ma ma khi trở về, biết hôm đó công chúa có kết giao với vài vị thiên kim tiểu thư, nói chuyện vui vẻ, hơn nữa còn hẹn sẽ tụ họp tiếp. Nhưng sau khi trở về không thấy nàng nhắc tới, hắn cảm thấy hơi tức giận, nhưng đến sát ngày nàng cuối cùng cũng không kìm nén được tư tưởng ham chơi, liền mềm mại đi đến xin phép mình.
Thái phó có lòng muốn làm khó nàng một chút, đầu tiên là mặt lạnh lùng không đồng ý, nhưng gần đây con nhóc này đã nhìn thấu tính tình của mình, thấy mặt lạnh băng cũng không hề nôn nóng, tự có biện pháp, đi vòng ra sau ghế, đưa hai tay ra đấm bóp bả vai cho mình: “Thái phó mệt nhọc như vậy, Bản cung chỉ mải nghĩ đến việc đi chơi quả thật không tốt, hay để Bản cung đấm bóp cho Thái phó một ngày có được không?”
Thái phó nhìn bộ dáng săn sóc của nàng, trong lòng hơi tức giận, liền nói: “Được, nhưng mà bả vai của vi thần không mỏi, chỉ có phía dưới đã nhiều ngày không được thoải mái, chờ mong công chúa đến trừ bệnh, nhưng đừng buông lỏng tay, cứ tỉ mỉ vuốt ve trên đó một ngày đi.”
Lời thô tục mà Thái phó nói ra, thiên hạ vô địch, Vĩnh An công chúa không chịu dược, đỏ mặt liền xoay người muốn đi, lại bị Thái phó kéo vào trong ngực, giở trò một lúc.
Đợi đến khi đầu tóc toán loạn, Thái phó mới nới lỏng miệng, đồng ý cho nàng đến Cát phủ tụ họp.
Khi xe ngựa của công chúa dừng trước cửa Cát phủ, Cát Thanh Viễn đã đứng đợi ở cửa từ sớm. Thân thể cao lớn mặc thường phục màu xanh đen đứng ở cửa.
“Gia phụ nhiễm bệnh, không thể ra cửa nghênh đón công chúa, xin công chúa thứ lỗi.” Vĩnh An công chúa được Đan ma ma đỡ xuống khỏi xe ngựa, cười nói Cát đại nhân miễn lễ, sau đó được dẫn tới hoa viên phía sau nơi các thiên kim tụ họp.
Sân viện của Cát đại nhân không xa hoa như trong cung, nhưng cũng là một nơi phong nhã.
trên đường đi đến hoa viên phía sau, Vĩnh An công chúa lơ đãng nhìn thấy trên bức tường xây làm bình phong có khắc chữ, liền ngừng lại. Cười thưởng thức một lát: “Đây chắc là bút tích của Trầm đại nho, văn chương hào hùng, ngươi tới nhìn đoạn này xem: ‘Công dĩ thệ, kỳ long tôn dã dục điền câu hác nhi khứ, đệ tâm thậm thống, bất tri đồng trích hạnh nhi tử tiểu như hữu cá lương phương*...’ thật sự rất hay...”
Đan ma ma đứng ở phía sau công chúa, mặt không chút thay đổi, vị nữ tướng quân này không biết chữ, nghe công chúa nói “Chi, hồ, giả, dã”, cho dù về bẩm báo lại với Thái phó, cũng không thể nói lại chính xác được.
Những lời công chúa nói, Cát Thanh Viễn nghe cũng hiểu được, hắn cúi đầu nhìn công chúa đang chỉ loạn trên bức tường xây làm bình phong, kính cẩn nghe theo nói: “thật ra công chúa đã nhận lầm rồi, bút tích trên bức tường bình phong này là của đại gia thư pháp tiền triều Vương Công, nhưng mà đoạn mà công chúa chỉ, quả thật là văn chương rất tinh diệu. Trích hạnh tiểu nhi tất định kiệt tẫn sở năng, giải đệ ưu huynh ‘Điền câu hác’ chi ưu....”*
Sau khi bàn luận về văn chương một lúc, Niếp Thanh Lân xoay người nhìn thấy ánh mắt hơi do dự của Đan ma ma, trong lòng liền hiểu rõ người này đã bị đoạn văn chương kia làm cho mờ mịt, liền yên lòng đi tới hoa viên.
Thấy Cát Vân Nhi đã bày biện xong cái bàn, trải ra những bài văn chương, chuẩn bị cùng các vị ái nữ đã đến mở cuộc đối thơ. Niếp Thanh Lân viết hơi không nghiêm chỉnh, dẫn một câu thơ tương tư trong một tiểu thuyết thô tục, câu nói đầy những ẩn ý, không ngờ lại có nhiều đồng minh ngầm, thì ra trong các vị có mặt ở đây đều đã từng vụng trộm xem qua, tri âm khó cầu, trong lúc nhất thời các vị tiểu nữ tử ở cùng nhau hi hi ha ha, cũng là thú vị.
Chỉ có Đan ma ma đứng bên cạnh ánh mắt lại bắt đầu mờ mịt, cảm thấy nhức đầu kinh khủng.
nói chuyện phiếm với nhóm thiên kim tiểu thư rất lâu, Niếp Thanh Lân mỉm cười nhìn Cát Thanh Viễn đang đứng trên lầu các nhìn về hướng này, từ từ thu hồi ánh mắt. Bản lãnh của trúc mã này không nhỏ, với thân phận con cháu thế gia, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn liền bước chân vào Hộ bộ.
Về phần mục đích lúc trước hắn tiếp cận mình thì không rõ lắm, nhưng cũng tránh không khỏi một chứ “Quyền”, mặc dù thương tiếc tài năng của hắncó một không hai, nhưng cũng phải lưu lại cho mình một đường lui...
Cát Thanh Viễn này giải quyết công việc rất thanh liêm cẩn thận, rất có tướng làm quan phụ mẫu, con người đoan chính, chưa lấy vợ, vì vậy có rất nhiều quan trong triều có thiên kim, muốn chiêu mộ được người rể hiền này.
Nhưng chẳng biết tại sao, càng tiếp xúc nhiều với Cát Thanh Viễn này, càng cảm thấy hắn và người kia có chút tương tự....Nếu không phải tính mạng Lục ca bị đe dọa, nàng cũng không muốn dính dáng quá nhiều với đại thần tiền triều.
Trời đang mưa gió thất thường, chỉ hy vọng bước này không đi sai.
*Chủ công đã ra đi, con cháu hoàng tộc cũng muốn tan tác, lòng đau như cắt, khong biết đứa cháu đồng hái hạnh năm xưa có nơi lành để đi (Kiểu như một bài hịch đau xót thế cuộc đổi thay)
*Những câu mở đầu của các nhà nho xưa, tục gọi sổ nho đối với mấy người không biết chữ như Đan ma ma, như vịt nghe sấm
*Những đứa trẻ hái hạnh năm xưa nhất định sẽ tận hết khả năng, chia sẻ ưu tư cho đệ buồn phiền từ huynh (Những đoạn văn chương trên, đó là những câu đố chữ của Cái Thanh Viễn và công chúa, ý công chúa mượn câu đối trên bức bình phong nói về thời thế loạn lạc, những bạn chơi cùng năm xưa không biết có thể giúp đỡ bạn xưa trong lúc cần thiết hay không. Cát Thanh Viễn đáp, bạn thân năm xưa nhất định sẽ dốc hết sức giúp bạn trong lúc khó khăn. Vì chung quanh Niếp Thanh Lân toàn mật thám của Thái phó nên hai người mới chơi chữ.