Thái phó cho thể diện này nhưng không ai có thể thừa nhận được.
Tin tức truyền đến tai Lục hoàng tử Niếp Thanh Tuyên trong biệt viện đúng là sét đánh ngang trời, không để ý mẫu phi đau khổ khuyên can, trực tiếp mắng to: cẩu tặc Vệ Lãnh Hầu chết không yên lành!
Niếp Thanh Lân sao lại không biết tính tình Lục ca cổ hủ, âm thầm thở dài chiêu này của Thái phó thật sự là cao tay. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn nên đến gặp Thái phó thôi. Hôm nay trong hồ Minh Nguyệt trong nội cung hoa sen đã nở. Sáng sớm Thái phó dặn muốn cùng công chúa ăn trưa trong đình Thấm Nguyệt, hưởng thụ ánh nắng chiếu vào hoa sen.
Nàng thừa dịp trước khi ăn trưa, lấy cớ đợi Thái phó cùng đi tới đình Thấm Nguyệt, đến thư phòng từ sớm tìm lời uyển chuyển dẫn dắt, khẩn cầu Thái phó: “Thỉnh Thái phó ân chuẩn trẫm đi khuyên nhủ Lục ca”. Lúc nói lời này, nàng đang mặc nữ trang, nhưng Thái phó hiểu ý nàng, nàng muốn dùng thân phận Hoàng đế đi khuyên bảo Lục ca đổi họ.
Trong thư phòng Thái phó nâng chén trà nhỏ, thổi lá trà vụn, chậm rãi uống một ngụm mới nói: “Hoàng thượng luôn là người tự quét tuyết trước cửa, sao hôm nay khác thường như thế, quan tâm đến huynh trưởng?”
Lúc này Vệ Lãnh Hầu đã bỏ đi sự không đứng đắn mỗi khi ở chung với Niếp Thanh Lân, trên mặt là vẻ thản nhiên bình tĩnh.
Trong lòng Niếp Thanh Lân hơi chuyển, cắn răng, chậm rãi nói: “Tính tình Lục ca mặc dù bướng bỉnh, nhưng là vô hại nhất trong các vị hoàng huynh. Đọc sách quá lâu nên người có hơi cứng rắn, tầm mắt cũng không thể so sánh với Thái phó ngài đã đi chinh phạt tứ phương. Mấy ngày trước đây trêntriều trẫm nghe xong tấu của Ngô các lão, cũng hiểu được cách mà Thái phó ngài đưa ra là cách giải quyết tốt nhất. Nếu Thái phó ân chuẩn, trẫm có thể khuyên nhủ lung lay hoàng huynh, vẹn toàn đôi bên, vì sao không làm? Bằng không thì bị Ngô các lão cứ quấy rối như vậy, đến phút cuối cùng cá chết lưới rách, cũng không tốt.”
Thái phó chậm rãi đứng dậy, đi qua đứng bên cạnh Vĩnh An công chúa, mắt phượng sáng như đuốc, âm thanh lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đã nổi lên tâm tư này, vi thần không tiện ngăn cản, chỉ hi vọng Hoàng thượng ghi nhớ, bệ hạ đang giữ đạo hiếu, do thần làm thay, về sau nghe được quốc sựphía trước vẫn đừng tham dự thì hơn!”
nói xong cũng không nhìn về phía công chúa mà đi nhanh ra khỏi thư phòng, cũng không để ý đến lời hẹn ăn trưa, lệnh cho Nguyễn công công chuẩn bị ngựa xuất cung.
Niếp Thanh Lân bị phơi nắng trong thư phòng, hơi cười cười. Thái phó đại nhân lại thật sự không quan tâm nữa! Nghĩ cũng đúng, quyền lực kia như miếng thịt mềm mại trong miệng mãnh hổ, làm sao có thể cho người khác nhúng chàm? Dù là chú mèo con bình thường được nuông chiều, nếu vượt qua giới hạn, muốn sờ vào miệng hổ, chỉ sợ cũng là kết cục một chưởng đập chết.
Hôm nay đúng thật là nàng đã vượt qua giới hạn, cảm tạ ân không đánh chết của Thái phó!
Liều lĩnh động chạm đến người uy quyền nhất thiên hạ này mới có được cơ hội nên không thể lãng phí, Niếp Thanh Lân thay long bào liền cùng Nguyễn công công đến biệt viện.
Biệt viện ở nơi hẻo lãnh nhất cung, loan giá chưa tiến vào cũng đã cảm nhận được dáng vẻ già nua tiêu điều. Lục hoàng tử và Thục vị ở trong gian phòng hẻo lánh nhất biệt viện, gian phòng không lớn bị bao phủ bởi mùi thuốc. Thấy Niếp Thanh Lân mặc long bào màu vàng sáng đi đến, Thục phi đang ngồi xổm sắc thuốc sững sờ, vội vàng quỳ xuống: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Bệ hạ sao…Sao lại ở đây…”
Niếp Thanh Lân vội vàng nâng Thục phi dậy: “Thục phi nương nương miễn lễ, trẫm nghe nói thân thể Lục ca không được tốt, cố ý đến thăm”. Rất lâu không gặp, Thục phi nương nương như già hơn rất nhiều, bên thái dương đã có nhiều sợi bạc.
Tuy Thục phi bị cầm tù trong biệt viện, nhưng cũng biết tình cảnh bây giờ của Hoàng đế, sống bên cạnh cái loại gian thần Thái phó lòng dạ cứng rắn tâm lạnh, nhất định là khổ sở hơn mình. Nghĩ vậy, khóe mắt như bị bỏng, nước mắt tự nhiên chảy ra.
Niếp Thanh Lân an ủi Thục phi, giương mắt nhìn, trên giường gỗ, Lục ca trong cái chăn cũ nát mệt mỏi mở mắt ra, thấy Hoàng thượng muốn đứng dậy nhưng một lúc lâu cũng không ngồi dậy. Niếp Thanh Lân ngồi bên giường, ôn nhu nói: “Lục ca, ngươi bị bệnh đừng dậy. Trẫm tới thăm ngươi mộtchút.”
Lục hoàng tử gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, nước mắt nổi lên: “Hoàng thượng, vi huynh… xem ra không còn kiên trì được bao lâu nữa, cẩu tặc Vệ Lãnh Hầu kia quá hung hăng càn quấy, muốn bức vi huynh sửa lại họ, thật… thật là đồ nghịch thần tặc tử… Khục khục…”
Niếp Thanh Lân vỗ nhẹ tay hắn, chậm rãi nói: “Trẫm tới để khuyên giải hoàng huynh theo họ của ngoại tổ phụ, thay ngoại tổ mẫu chống đỡ gia đình bên ngoại …”
Lục hoàng tử nghe xong lập tức trừng lớn mắt, cuối cùng giãy dụa ngồi dậy, khuôn mặt mặt tái nhợt mà lại tức đến sung huyết: “Hoàng thượng! Ngươi… Sao ngươi có thể nói như vậy? không… không lẽ là vì Vệ tặc bắt bệ hạ tới đây…”
Niếp Thanh Lân liếc Nguyễn công công đang đứng ở cửa ra vào, trong lòng biết cần che nhanh miệng Lục ca: “Lục ca đừng đoán mò, là trẫm chủ động tới gặp Lục ca. Chỉ là vừa tới, thấy không những Lục ca bị bệnh mà Thục phi cũng tiều tụy rất nhiều, trẫm đến là đúng rồi. Đề nghị lần này của Thái phó, trẫm không thấy chỗ nào không tốt, có thể giúp đỡ Trầm gia về mọi mặt, lại có thể để Lục ca mang theo Thục phi xuất cung, để bà cố gắng tận hiếu trước mẫu thân…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Ta thấy Hoàng thượng ngươi đã thần phục dưới dâm uy của Vệ tặc kia! Vứt bỏ sạch sẽ tôn nghiêm của hoàng gia Niếp thị! Vì mạng sống cái gì cũng không để ý! Sao tiên hoàng lại sinh ra ngươi, một kẻ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước lại là loại nhu nhược ném đi thể diện hoàng gia Niếp thị!”, Lục hoàng tử tức đến phát run, lớn tiếng mắng Niếp Thanh Lân đã ngừng nói.
Niếp Thanh Lân chậm rãi đứng dậy, cảm thấy có chút mệt mỏi, khóe mắt bị thuốc trong phòng hun cay cay, liền nhàn nhạt nói: “Lúc đầu là trẫm lắm mồm, việc lớn như thế này Lục ca phải tự mình quyết định, chỉ là tôn nghiêm của hoàng gia Niếp thị, trẫm có cùng cách nhìn giống Lục ca. Tôn nghiêm hoàng gia Niếp thị là do tổ tiên chinh phạt tứ phương, lật đổ tiền triều thối nát, dũng mãnh thiện chiến trên lưng ngựa, tư tưởng của triều đình gắn với việc tạo phúc cho dân chúng, trồng từng chút một xuống đất. Thế nhưng mà phụ hoàng của chúng ta chỉ tại vị ba mươi hai năm đã đem Đại Ngụy khó khăn lắm mới được giàu có, đông đúc thịnh thế trở thành vô cùng suy tàn lụi bại. Lục ca có xuất cung chưa? Có đi qua những thôn toàn lưu dân bị đói ở khắp nơi ở ngoại ô kinh thành chưa? Có nghe qua tiếng kêu rên thê thảm của phụ nữ và trẻ em bị quan binh đẩy xuống kênh đào? Có từng đi qua biên cương, hầu hết các thôn trấn đều bị Hung Nô tàn sát không người sống sót? Những điều này, Trẫm ở đại đô chưa từng thấy qua, thế nhưng mỗi khi nghe nhắc đến họ hoàng gia Niếp thị thì bên tai nóng lên. Nếu là một hoàng tử một lòng giữ gìn tôn nghiêm họ Niếp, Lục ca sẽ bận rộn rồi. không xuất cung thì không sao, nếu xuất cung thì một người tôn quý mang họ của hoàng tộc đi ra ngoài mà không có thị vệ ngăn chặn bảo vệ thìsợ là sẽ bị dân chúng khắp thiên hạ ném trứng thối từ đầu đến chân!”
Trong thoáng chốc, gian phong đơn sơ đột nhiên yên tĩnh. Lục hoàng tử và Thục phi đều mở to mắt. Trong ấn tượng của bọn họ, Thập tứ hoàng tử trong nội cung vẫn luôn an tĩnh không để lộ điều gì, trong học đường cũng bình thường chẳng có gì thú vị, cho dù có người mở miệng châm chọc cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không phản bác. Điều này làm cho tinh thần trượng nghĩa luôn tràn đầy của Lục hoàng tử thương hắn không tranh giành, không nhịn được mà giúp đỡ Thập tứ đệ một chút. Lại không nghĩ rằng, hôm nay quả hồng mềm đột nhiên là nói những lời làm người ta kinh ngạc, câu chữ sắc bén, không giống với những điều người ngoài nói. Vẻ mặt nghiêm túc quả là có vài phần uy nghiêm của đế vương.
“Bệ… Bệ hạ sao lại ngông cuồng nghị luận về phụ hoàng…” Lục hoàng tử lắp bắp nói.
“Cây bút của sử quan là công bằng chính trực nhất, nhưng thật ra trong nội tâm của dân chúng, đã sớm nghị luận phụ hoàng chúng ta là cái dạng gì, không phải miệng vàng lời ngọc của trẫm có thể bắt bẻ, chửi bới. Chỉ đáng tiếc tâm huyết của Trầm đại nho. Ông ấy sáng tác rồi biên soạn cái bộ kia, mấy ngày trước trong thư phòng trẫm rảnh rỗi mở ra, tuy giảng giải độc đáo, nhưng lại quá vội vàng không xong, làm lòng người khó tránh khỏi sinh ra tiếc nuối. Vốn trẫm nghĩ với tài hoa của Lục ca tất nhiên có thể thay ngoại tổ phụ hoàn thành xong tâm nguyện, lưu lại một tác phẩm lớn đến muôn thuở. Nhưng Lục hoàng tử thà muốn làm hiếu tử của vị phụ hoàng đã quy tiên, một lòng gìn giữ tôn nghiêm hoàng tộc chứ không để ý sống chết của ngoại tổ mẫu và mẫu phi đang đau khổ giãy dụa trên phàm trần. Nhưng Lục ca đừng nghĩ nhiều, cho dù xương cốt ngươi cứng rắn bệnh chết trong biệt viện, trên sử sách cũng sẽ được ghi một câu đầy đủ là “Lục hoàng tử của hôn quân triều đại Ngụy chết vào ngày tháng năm nào”. Hai chữ ‘Khí tiết’ đối với một hoàng tử luôn sống sung sướng an nhàn cả đời trong cung, không hề tạo phúc cho dân chúng thì quá mức xa xỉ.” nói xong, Niếp Thanh Lân cũng không để ý sắc mặt xanh đen của Lục ca khi bị mắng, quay người muốn ra khỏi phòng.
Đối với cái đầu cổ hủ như thế này, phải dùng liều thuốc mạnh. Nàng chỉ có thể làm như thế vì hoàng huynh thôi. Nhưng hiện tại xem ra, tuy làm cho Thái phó không quan tâm nhưng vẫn không thể nào khuyên được hoàng huynh đầu gỗ này.
Trước khi ra cửa, Thục phi lại kéo tay mình, rưng rưng nói: “Khổ tâm của bệ hạ, thần thiếp đều hiểu…”
Niếp Thanh Lân khẽ cười khổ, chậm rãi đi ra cửa, còn chưa kịp thở dài một tiếng, chỉ thấy Nguyễn công công vụng trộm mấp máy môi về hướng cửa viện. Niếp Thanh Lân đưa mắt xem xét, đã thấy một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi đưa lưng về phía viện, chắp tay đứng ở bên cạnh cửa tròn.
Khí chất cao ngất, áo bào vào triều màu đen thêu kim tuyến không thể nhận nhầm, là Vệ Thái phó vốn đã phải xuất cung. Sân nhỏ không lớn, phòng tường mỏng manh, lời nói của mình với Lục ca hắn đã nghe được rõ ràng.
Sao phải lo lắng như vậy? Sợ Nguyễn công công trở về học vẹt bỏ đi vài câu quan trọng sao?
Trong lòng Niếp Thanh Lân có chút ấm áp, nhưng phải dời bước đi đến, cười hỏi: “không phải Thái phó xuất cung rồi sao? Tại sao lại trở lại, là có lời gì muốn dạy bảo với trẫm sao?”
Nhưng Vệ Thái phó chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt mềm mại trước mắt mình, nhìn một lúc thản nhiên nói: “không phải là nói xong rồi thì cùng ngắm hoa, nhấm nháp trà Long Tĩnh, ăn tôm ở đình Tẩm Nguyệt sao? Thần tới đón bệ hạ”
Thái phó đã cho mình phần tình cảm này, Niếp Thanh Lân tất nhiên cũng biết nghe lời, ngoan ngoãn đi theo đến đình Tẩm Nguyệt. Thái phó luôn vững vàng đi bên cạnh hoàng thượng, nhưng một câu cũng không nói.
Lúc đến đình Tẩm Nguyệt, chỉ thấy lá xanh trên mặt hồ dưới ánh mắt trời ánh sáng trong suốt như ngọc, hoa sen tuy nở rất đẹp, nhưng lại có đặc tính chỉ nở vào buổi trưa. Quân thần hai người đều bận rộn, bỏ lỡ thời điểm hoa sen nở đẹp nhất. nhưng giữ lại một chút tiếc nuối cũng tốt, bộ dáng nửa khép nửa mở hôm nay càng làm cho người ta liên tưởng, lại mong mỏi được tán thưởng một lần bộ dáng đẹp nhất của nó.
Trong đình ngọc, chiếc bàn đá đã được bày xong chén đĩa. Nguyễn công công thấy Hoàng thượng và Thái phó đi vào đình liền truyền lệnh. Nhưng trong lòng hắn nói: Lúc đầu là muốn cùng công chúa, sao lại biến thành Hoàng thượng? thật khó mà có bản lĩnh rải đều mưa móc cho hai huynh muội! Thái phó thật tài!
Hương vị đồ ăn hôm nay theo phong cách thanh nhã vùng Giang nam, làm nổi bật lên hoa sen đầy hồ. Chén tử sa đựng thịt được nấu rất ngon miệng, trà Long tĩnh cũng thật lịch sự tao nhã, tôm trắng tươi ngon, mầm lá bích lục thơm ngát, còn chưa vào đã ngửi thấy mùi. Chén canh chân giò hun khói nấu củ sen dùng để khai vị không tồi, mấy món ăn khác cũng được làm khéo léo ngon miệng vô cùng.
Lúc chờ chia thức ăn, Niếp Thanh Lân theo thói quen chờ Thái phó gắp vào đĩa cho mình, Thái phó có thói quen ‘xếp núi’, theo như sự yêu thích xây thành núi thức ăn, nếu mình còn gắp thì bụng mình sẽ không chống đỡ được rồi.
Thế nhưng hôm nay đợi một lúc, không thấy Thái phó động đũa gắp thức ăn cho mình, Thái phó uống canh, thấy Hoàng thượng chưa động đũa, liền hỏi: “Là thức ăn không hợp khẩu vị sao? Sao lại không động đũa?”
Niếp Thanh Lân nhẹ nhàng nói: “đang đợi Thái phó gắp!” sự mềm mại nhu thuận của mèo con làm tuấn nhan Thái phó mỉm cười, nói: “Lúc thần mới gặp Hoàng thượng, bệ hạ vẫn còn nhỏ, trong lòng liền ghi nhớ bộ dáng suy nhược của Hoàng thượng, chỉ cảm thấy Hoàng thượng là người được quan tâm nuôi nấng, chi phí ăn mặc mọi thứ cũng cần thần phải lo liệu. Chỉ là Hoàng thượng đã lớn, trong lòng cũng có ý kiến riêng của mình, nếu vi thần quá can thiệp lại làm cho bệ hạ không vui, thích ăn cái gì thỉnh bệ hạ tự gắp!”
nói xong, lại tự mình ăn. Niếp Thanh Lân có chút không hiểu hành vi của Thái phó, thấy hắn không muốn nói nhiều, liền cúi đầu chậm rãi dùng thiện.
Mấy lần vụng trộm đưa mắt nhìn, Thái phó đều đang yên tĩnh ăn, ngón tay thon dài cầm lấy đũa ngà voi mạ vàng, răng giấu trong bờ môi mỏng yên lặng nhai, đôi mắt phượng tĩnh mịch nhìn hoa sen nửa nở trong hồ, một làn gió nhẹ thổi đến, đai lưng kim tuyến bị thổi bay, thật sự giống như tiên nhân…
Niếp Thanh Lân cảm thấy lúc này mà nhiều lời quấy rầy suy nghĩ của tiên nhân thì không ổn, cố gắng tập trung nhín thở. một bữa ăn cơm lại im lặng, thỉnh thoảng có tiếng va chạm của bát đĩa, nghe được có hơi giật mình.
Lúc ăn cơm xong, Thái phó đứng dậy cáo từ, hắn nhận khăn xoa xoa tay, sau đó nói: “Thời gian không còn sớm, vi thần xuất cung trước, kính xin bệ hạ sớm an giấc”
nói xong liền đi về phía vườn đi ra bên ngoài.
Niếp Thanh Lân thở dài một tiếng, cảm thấy hôm nay ăn không nhiều, vì sao dạ dày lại đau âm ỉ?
Qua hai ngày, bên Lục hoàng tử truyền đến tin nói là Lục hoàng tử tự nguyện sửa họ, duy trì hương khói Trầm gia. Hoàng thất cũng có kế tục như vậy, nhưng phần lớn là cùng họ, còn hoàng tử trưởng thành lại sửa họ đến gia đình bình dân thì mới nghe qua lần đầu. Lục hoàng tử Niếp Thanh Tuyên đúng là đi đầu khai sáng.
Trong thoáng chốc trong dân gian nghị luận khen chê không giống nhau, nhưng có một điều có thể khẳng định, về sau dù Lục hoàng tử có đổi lại họ Niếp, thì cũng mất đi khả năng hiệu triệu của một hoàng tử.
Niếp Thanh Lân nhẹ nhàng thở ra, nàng biết tuổi già Lục ca xem như là an bình, có thể bình yên vượt qua. Có lẽ Thái phó cảm thấy cần cho nhóm như sinh thể diện, còn phái Thái y viện cho danh y đến khám và chữa bệnh cho Lục hoàng tử, nghe nói thân thể cũng đã điều dưỡng chuyển biến tốt rồi.
Ngày Lục hoàng tử xuất cung, muốn chào từ biệt với Hoàng thượng, Niếp Thanh Lân nghe xong Nguyễn công công bẩm, nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày nay thân thể trẫm mệt mỏi, người thay trẫm truyền lời ‘Hi vọng Trầm khanh hiếu thuận với trưởng bối trong nhà, gia đình hòa thuận’ là được”, Nguyễn công công lui xuống đi truyền lời cho Trầm Thanh Tuyên.
Niếp Thanh Lân nhìn qua ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, có chút hâm mộ phúc phận Lục ca. Nàng biết rõ tình huynh đệ đến đâu, nếu có đến gặp thì cũng chỉ tăng thêm phiền não cho nhau.
Lại nói gặp Lục ca, chỉ sợ làm Thái phó không vui, mấy ngày nay mình chọc họa nhiều rồi, không cần dệt hoa trên gấm nữa. Từ khi ngắm hoa dùng thiện ở ven hồ, liên tiếp mấy ngày nay Thái phó không tiến cung.
Mấy ngày nay vào triều đều là hoàng tử giả kia, nàng ở trong cung cũng thanh nhàn, ngày ngày nhàn tản trong cung Phượng Sồ, nếu hôm nay Nguyễn công công không cầu kiến chuyển lời chào từ biệt của Lục ca, mình cũng sẽ không vội vàng đến tẩm cung này.
Từ chối xã giao, nàng theo mật đạo trở về cung Phượng Sồ, đổi xiêm y, lại đi xã giao. Ung Hòa Vương phi gửi thiếp mời thỉnh cầu muốn vào cung gặp công chúa, nói chung là có ý là ngày đó ở pháp hội phóng sinh mình cân nhắc không chu toàn làm rùa ăn hết cá chép của công chúa, trở về suy nghĩ trong lòng sợ hãi, muốn vào cung bồi tội cho công chúa mới được.
Niếp Thanh Lân nhìn mấy hàng chữ, người ta nói không giơ tay đánh vào khuôn mặt người đang cười, nếu là phu nhân của ân sư Thái phó, phải cho vài phần mặt mũi. Lập tức đồng ý thỉnh cầu ngày hôm sau tiến cung của Ung Hòa Vương phi.
nói đến Vương phi kia, vốn khuyến khích con rể tiểu thư thứ xuất đi cáo trạng công chúa, trong lòng cho rằng vào thời kì đói kém của Đại Ngụy chắc chắn Thái phó sẽ trách cứ công chúa, làm công chúa từng làm tiểu ni cô trong am mất giá đỡ.
Nhưng lão Vương phi tính toán nhiều đến đâu thì cũng không nghĩ đến tới Thái phó tức giận, lại còn lột chức quan của con rể, đuổi tới phường dệt.
Nhưng làm cho bà ta lo âu nhất là, về sau một đội quan binh trực tiếp đi cái hồ mới, không để ý đến ngăn cản của tăng nhân trong chùa, thả mấy thuyền đánh cá, vớt mấy tấm lưới lớn cuối cùng cũng vớt ra được con rùa đang trầm mình dưới nước.
Đáng thương con rùa trăm năm chỉ là ăn nhầm mấy con cá ngốc, cổ bị đè xuống chém thành hai nửa, lại ném trở lại hồ làm thức ăn cho tôm cá trong hồ.
Chủ trì trong chùa cũng là lão luyện xử lý, thấy những người hung thần ác sát này là cấm quân đại nội, vội vàng ngăn cản không cho các tăng nhân nói bừa, miệng niệm A Di Đà Phật, lén niệm Kim Cương Kinh cho chú rùa xem như dàn xếp ổn thỏa.
Lúc Vương phi nghe được tin này, mặt trở nên xanh vàng.
Vốn dĩ bà ta nghĩ phu quân của mình có ân với Thái phó, dựa vào điều ấy, Thái phó phải cho mình vài phần mặt mũi. Nhưng lại quên Thái phó là hỗn thế ma vương như thế nào, chặt đầu tiên hoàng rồi thì chặt đầu rùa đã là cái gì? Từ đầu đến cuối, Thái phó không hề trách mình cản trở sau lưng nửa câu, nhưng giết gà dọa khỉ, trắng trợn chém đại quy phóng sinh trong ao là cảnh cáo lớn nhất vơi mình rồi.
Trong thoáng chốc, Ung Hòa Vương phi bà đã trở thành chuyện cười lớn nhất trong giới quyền quý kinh thành rồi!
Công chúa kia là loại nữ tử quyến rũ thế nào? Chỉ mới hồi cung vài ngày làm cho Thái phó đại nhân mặt lạnh si mê đến thần hồn điên đảo? Làm bà ta vừa tức vừa hận mà vẫn nghĩ không ra. Nhưng Thái phó đã cảnh cáo, phải vào cung nhận lỗi mới được.
Vương phi là người thức thời, cho dù trong lòng bị đè nén vô cùng không cam lòng, cũng muốn tình cảnh này qua đi, nén giận vào nội cung chịu tội, phải nhìn sự kiêu ngạo của con kĩ nữ từ trong miếu vừa chui đầu ra.
Niếp Thanh Lân lại không biết chuyện Thái phó phái người chém rùa, chỉ cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa của Vương phi này thật phiền phức, vì sao đã qua mấy ngày rồi còn phải nói xin lỗi? Nhưng cũng phải đi đóng kịch, thay đổi chính phục, ăn mặt thật đẹp, ngồi trong cung đợi Vương phi.
Lại nói Vương phi mang theo con gái tới gặp công chúa, vừa xuống xe ngựa có chút kinh hãi u ám. Cung Phượng Sồ nàng đã từng tới trước đây, vốn đã vô cùng xa hoa, hiện giờ nhìn lại lại tu sửa một lần nữa.
Xa hoa không cần phải nói, nhưng lại thêm vài phần lịch sự tao nhã, từng cọng cây ngọn cỏ trong nội cung đều lộ ra sự quý giá, dù là phi tử được sủng ái nhất của tiên hoàng cũng không phô trương như vậy.
Mà Lâm Diệu Thanh cũng khó thấy qua sự xa xỉ phồn hoa trong nội cung, nhưng lại cảm giác lòng mình khó chịu, bởi vì lúc trước Thái phó và phụ vương nhận lời miệng, nàng ta đã sớm đặt mình ở vị trí chính cung nương nương rồi, vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông. Làm sao nghĩ đến Thái phó lại sủng ái công chúa giữa đường nhảy ra, trận gió đông biến mộng đẹp của mình thành hiện thực lại thổi lung tung. Vị hôn phu của tỷ tỷ thứ xuất bị bãi quan, mẫu phi mất số tiền lớn mới mua được rùa thiêng thì chết ở hồ mới, bây giờ mình và mẫu phi vào cung nhận lỗi với nữ tử hồ ly kia.
Trong lòng tiểu nữ nhi trăm vị tạp trần rất khó nói hết, lúc gặp lại Vĩnh An công chúa, ghen ghét trong lòng bị đẩy ra ngoài.