Nhìn vẻ mặt ân cần của tiểu Hoàng hậu, Niếp Thanh Lân hiểu tiểu Trầm hậu cũng là muốn thể hiện rõ nhiệt tình bừng bừng của tân hậu, muốn biểu hiện trước mặt Hoàng đế.
Xoa nhẹ huyệt thái dương, Niếp Thanh Lân ôn hòa dội chậu nước lạnh: “Trong lòng Thái phó đại nhân đã có tính toán, Hoàng hậu đừng lo lắng nữa.”
Nghe xong lời này, khăn trong tay Tiểu Trầm càng bị vò nát. Nàng nhớ đến ngày ấy Thái phó tùy ý vào vườn ngự uyển của công chúa, trong lòng thầm lo lắng, lại không thể nói ra việc hủy đi danh dự của công chúa. Vốn nghĩ là thừa dịp Vệ tặc không ở đây, tranh thủ thời gian sắp xếp cho công chúa, lại không nghĩ tới Hoàng đế là ca ca lại không để tâm! Trong lòng không biết làm sao, chỉ có thể vò khăn không ngừng.
Niếp Thanh Lân nhớ tới lời nàng mới nói, nếu rơi vào tai người cố ý, chẳng phải là bị nắm nhược điểm hay sao, hơi thở dài nói thêm: “Hậu cung của trẫm không nhiều như tiên hoàng, nhiều việc rất cần Hoàng hậu quan tâm. Nếu Hoàng hậu có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm, khi làm việc có thể thương lượng trước với trẫm thì là tốt nhất, tuyệt đối không được suy đoán, làm việc không hợp với quy tắc trong cung.”
Niếp Thanh Lân thấy tiểu Trầm hậu khẽ gật đầu rồi cúi đầu không nói, chậm rãi đứng lên: “Hôm nay trên triều hơi mệt mỏi, trẫm cần nghỉ ngơi mộtchút, nếu Hoàng hậu không có việc gì thì cũng hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Nghe xong lệnh đuổi khách của Hoàng thượng, Trầm Hoàng hậu đứng lên nhu thuận thi lễ lui xuống, trên mặt không hề có sự không vui.
Tiểu Trầm hậu là một tờ giấy trắng sạch sẽ, còn không bằng cả mình từ nhỏ tinh thông các loại tiểu thuyết tình yêu. Có lẽ trong lòng nàng, vợ chồng là cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng nhau), ngay cả tiếng giường kẽo kẹt cũng không biết.
Lúc hai người đại hôn, vì Thái phó đã ra lệnh nên không có người nhét thất xuân đồ nơi khuê phòng vào đồ cưới của Trầm Hoàng hậu. Tiểu thư ngây thơ rực rỡ cứ ngây thơ như vậy gả vào thâm cung. Hôm nay cách ở chung của hai vợ chồng cũng không hiểu, lại quan tâm đến tiền đồ của em gáichồng.
Là một cô nương nhiệt tình đây! Nhưng trong thâm cung có ai quan tâm cho nàng ấy? Nghĩ vậy, Niếp Thanh Lân thở dài, dặn Đan ma ma buổi tối để cho ngự thiện phòng mang thêm cho Hoàng hậu nương nương hai món, lại tự chọn một cái kính mạ bạc hiếm có từ Tây lục ban cho Hoàng hậu.
Nô tài trong cung đều thuộc dạng gió chiều nào theo chiều ấy, nếu mình không ngủ lại, hững hờ với Hoàng hậu không có bối cảnh gì này thì tiểu Trầm hậu thật sự sẽ trở thành một chủ nhân mà bất cứ người nào cũng có thể đạp lên rồi, phải có biểu hiện ân sủng mới tốt.
Chiến sự trường kỳ không hẹn ngày trở lại, thư của Thái phó cũng được tín sứ (người đưa tin) ra roi thúc ngựa mang về.
Cầm thư, còn chưa mở ra nhưng lại có một hương thơm truyền tới, một đóa hoa ép và phong thư rơi xuống.
Bông hoa kia tuy đã bị ép khô, nhưng mùi hương vẫn như trước, Niếp Thanh Lân nhẹ nhàng ngửi hương vị ngọt ấy.
Mở thư, chữ viết rồng bay phượng múa của Thái phó hiện ra:
“Điền vũ tiêu tiêu loạn doanh táo, thủy vụ già nguyệt nhân tịch liêu
Y bố dữ địch nặc. Vũ quá vân tán nhạn trùng thiên, hồng vũ truyền tình việt thiên sơn.”
Tạm dịch:
Mưa dầm tưới ướt ruộng sâu
Bếp đang cô quạnh, tình đầy rối ren
Nước trong soi bóng trăng gầy
Nghiêng nghiêng một cõi, người đầy đơn côi
Mưa tan, mây tạnh nhờ cánh nhạn
Gửi chút tình thương, nhớ vào thư
Vượt sông vượt núi, đèo cách trở
Mang chút tình ta, đến với nàng
Năm đó tình yêu của Thái phó và tài nữ Vân phi đã trở thành câu chuyện mà mọi người ca tụng, tuy mọi người đều truyền rằng hai người dùng chim bồ câu đưa tình cách xa ngàn dặm, nhưng chỉ thơ tình của tài nữ Thượng Vân Sơ tích góp tứng tí một đóng thành một bản sách dày chứ chưa từng thấy thơ tình làm kinh diễm các quan lớn của đệ nhất mỹ nam Đại Ngụy. Cứ tưởng rằng hắn là người không hiểu tình cảm dịu dàng, lại không nghĩ rằng tay kia quen cầm đao kiếm mà cầm bút viết mấy thứ nữ nhi tình trường này cũng rất trôi chảy.
trên tờ giấy ngoài bài thơ này thì chẳng còn gì. Niếp Thanh Lân ngã xuống giường, xem từng chữ, sau đó khép mắt lại, bàn tay nhỏ bé cầm chặt bức thư, gõ gõ giường gỗ khắc hoa, một lát sau lại đứng lên, mở ra giấy bọc, bên trong là một ít hạt giống nhỏ.
Niếp Thanh Lân nghĩ nghĩ, gọi Đan ma ma lấy cái chậu Thanh Hoa tráng men ra, dùng cái xẻng có chuôi đính ngọc đào đất, trồng những hạt giống nhỏ, lấp đất tưới nước, đặt hai chậu hoa ở cửa sổ, mỗi ngày có thể tắm ánh mặt trời. Bông hoa ở miền nam xa xôi đến tận nơi này, không biết có thể nảy mầm được không, liệu đã qua thời kì nở hoa của nó chưa.
Cùng với thơ tình và hương thơm xộc vào mũi còn có một phong thư, không có nhu tình mật ý, là công văn thúc giục Hộ bộ vận chuyển quân lương.
Thái phó đến Nam Cương, áp dụng biện pháp dụ dỗ đã thu phục được một vài nơi và một ít du binh (binh lính tự do) nằm ở đỉnh núi, đồng thời thu phục chiêu dụ rất nhiều ngư dân am hiểu kĩ năng bơi của địa phương nên quân phí vô cùng thiếu thốn.
Quốc khố Đại Ngụy vẫn không thể đầy được, Thái phó cũng là nhìn chằm chằm vào Hộ bộ, gõ bàn tính tính toán rất lâu mới quyết định đi đánh Nam Cương.
Đáng tiếc là tính toán khôn khéo thế nào thì cũng không tránh khỏi sai sót vài chỗ. Nếu như quân phí đến trễ, lòng thủy quân vừa hợp nhất chỉnh tề sẽdao dộng. Mà người có thể giải quyết chuyện khẩn cấp này thay Thái phó ngoài Khâu Minh Nghiên thì chẳng có ai.
Đến giờ lâm triều, Niếp Thanh Lân ngồi sau rèm, nghe Khâu Minh Nghiên tranh cãi dữ dội với Hộ bộ.
Theo ý Khâu Minh Nghiên, là thu thuế ngay lập tức, nhất là thu thuế ở đất phong của các phiên vương, hơn nữa thiết lập trạm ở các con đường chính, đường thủy, trưng thu phí qua lại của thuyền, như vậy hiệu quả nhanh chóng, tất nhiên có thể giải quyết được vấn đề quân phí.
Nhưng tân Hộ bộ Thượng thư chết cũng không chịu. Tân Thượng thư tên là Thạch Nhân (người đá), người cũng như tên, là người rất cố chấp. Trước khi đi Thái phó từng nhắc nhở, thời gian quốc gia có chiến tranh, nhân dân hậu phương cần yên ổn. Nhưng bây giờ hành động này của Khâu Minh Nghiên lại chỉ cần chiến sự phía trước thuận lợi lại không để ý đến cuộc sống yên ổn của nhân dân, tất nhiên hắn sẽ không đồng ý.
Thạch Nhân là người tính tình ngay thẳng, không quanh co lòng vòng, vốn là đang bàn bạc cùng nhau nghĩ cách giờ càng cãi nhau kịch liệt. Nếu Thái phó ở đây, mắt phượng trừng lên là có thể dừng cãi nhau, nhưng bây giờ trên triều thiếu đi người độc đoán như vậy, Khâu Minh Nghiên cũng là người đã quen ở trong quân doanh, sớm có thói quen quân lệnh vừa ra là lập tức phải chấp hành, giờ mình ra lệnh lại gặp cản trở, sao có thể không tức giận.
Thấy Thạch đại nhân đang sắp nối bước Ngô các lão, Niếp Thanh Lân ở sau rèm không thể kiên nhẫn nữa. Mấy lần mở miệng muốn nói nhưng vẫn không nói ra.
Khâu Minh Nghiên này đúng thật là thuộc hạ tinh anh của Thái phó, nhưng có nhiều khuyết điểm. Khi làm việc hắn chỉ muốn làm cách nào nhanh nhất để đạt được mục đích, không để ý đến hậu quả về sau, trị quân còn có thể, trị quốc thì phải kiên nhẫn giống như nấu ăn từng chút một, làm sao độc đoán như vậy được. Cho dù quân lương đã gom góp được nhưng nếu dân chúng tạo phản thì phải làm thế nào? Nhưng nếu mình mở miệng lúc này thìlại không giữ thể diện cho Khâu đại nhân, chỉ sợ Khâu đại nhân sẽ thẹn quá hóa giận, Khâu đại nhân không có tính tình thối của Thái phó, cũng khôngkhéo đưa đẩy, khống chế tình hình.
Trái lo phải nghĩ, Niếp Thanh Lân dần có chủ ý, khi Khâu đại nhân cưỡng ép Thạch Nhân mới lười biếng nói: “Các ái khanh bàn bạc có thể nhỏ giọng một chút không, trẫm đau đầu.”
Giọng nói không to nhưng có hiệu quả, hai vị đại nhân ngừng cãi nhau. Khâu Minh Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, nốt ruồi hồng trên trán vì mới tranh luận kịch liệt càng thêm đỏ tươi, híp mắt nói: “Chúng thần thương thảo quốc sự nhất thời quên, kính xin thánh thượng thứ tội,”
Thạch đại nhân vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Chúng thần to tiếng trên triều, tội đáng chết vạn lần, nhưng kiếm quân lương không thể quấy rầy đến cuộc sống của dân chúng, mong bệ hạ định đoạt…”
hắn chưa nói dứt lời đã bị Khâu Minh Nghiên cắt ngang: “Bệ hạ chưa tự mình chấp chính, không được Thái phó cho phép thì không nên hỏi đến chính sự. Huống hồ bây giờ người đang vô cùng đau đầu, Thạch đại nhân, ngài quá không hiểu chuyện rồi!”
Niếp Thanh Lân cũng cười nói: “Hai vị đều là nhân tài trụ cột của Đại Ngụy, tất nhiên có thể tìm ra cách tốt nhất để gom góp quân lương, chỉ là khôngbiết có cách nào để vẹn toàn đôi bên, vừa giải quyết được quân lương vừa để dân chúng khôi phục vào phát triển?”
Vừa nói ra lời này, có rất nhiều thần tử cười lắc đầu, thầm nghĩ Hoàng thượng cũng quá ngây thơ rồi. Mắt Khâu Minh Nghiên lộ vẻ trào phúng: “Cách nghĩ này của Hoàng thượng rất tốt, nhưng thời gian cấp bách, chúng thần ngu dốt thật sự không thể nghĩ ra cách nào để vẹn toàn như thế.”
Niếp Thanh Lân nhẹ gật đầu, lại nói: “Nhưng có một chuyện, trẫm thật sự là không nghĩ ra, đó là đám sĩ tốt ở quân doanh trong thời gian ngắn khôngthể quay về, vậy dùng quân lương để làm gì?”
Khâu Minh Nghiên bị hỏi bắt đầu không kiên nhẫn, thế nhưng trước mặt quần thần phải cho tiểu Hoàng đế bù nhìn chút thể diện, lại nói: “Bọn hắnkhông dùng đến thì thê tử con cái cha mẹ cũng cần dùng, nếu không công mất mạng thì làm gì có binh sĩ nào chịu làm?”
“À thì ra là thế…” Niếp Thanh Lân giả vờ bỗng nhiên hiểu ra, lại nói tiếp: “Nếu là như vậy, trực tiếp miễn thuế cho thê tử con cái cha mẹ họ cũng giống nhau đúng không? Đỡ phải chuyển ngân lượng từ túi tiền này sang túi tiền khác, đỡ được biết bao nhiêu phiền toái!”
Ngữ điệu ngây thơ làm cho triều định yên tĩnh lại. đám quần thân đều đang suy nghĩ tính khả thi của ý nghĩ kì lạ của Hoàng thượng.
Mấy ngày nay hoa màu mất mùa, đúng là nên giảm lao dịch thuế má rồi. Nếu như thông qua việc miễn giảm tham quân (đi lính) và thuế một năm để triệt tiêu quân lương đúng là cách vẹn toàn đôi bên, thứ nhất quốc khố thoát khỏi khốn quẫn, thứ hai có thể cổ vũ ý chí tòng quân, nhân dân đỡ kêu ca phàn nàn.
Trong thoáng chốc triều đình vô cùng yên tĩnh, trong mắt vài lão thần óng ánh nước mắt. Tổ tiên Đại Ngụy trên cao phù hộ cho vận mệnh Đại Ngụy không bao giờ tắt, xuất hiện một minh quân thiếu niên thông tuệ trấn tĩnh.
Thạch đại nhân cũng liên tục gật đầu, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng chỉ điểm đã làm chúng thần hiểu ra, cách này có thể thực hiện được.”
Sắc mặt Khâu Minh Nghiên cực kỳ âm trầm, chủ ý này của Hoàng đế đúng là không tồi, nhưng hắn ta lên tiếng trên triều là có ý gì, không lẽ là muốn thừa dịp Thái phó không ở đây, cố gắng vùng ra khỏi trói buộc muốn tự mình chấp chính sao?
Nhớ tới lần trước ở gặp nạn quan đạo hồ Yến Tử, Thái phó đại nhân thà tự nguyện mạo hiểm bị Nam Cương tính kế cũng muốn kéo dài, tuyệt đối không công bố chiếu thư tiểu Hoàng đế băng hà, lúc xuất chinh vào rừng lại trịnh trọng dặn dò mình phải đối đãi với Hoàng thượng phải chu toàn không được có chút sơ xuất lãnh đạm nào. Việc này không thể không khiến Khâu Minh Nghiên nghi ngờ.
Nếu nói thiên tử thiếu niên này dùng đức phục chúng, thu phục Thái phó tình nguyện làm thần thì là chuyện cười khắp thiên hạ. Nghĩ lại Thái phó là người anh vĩ bậc nào, trong tương lai tất nhiên là ngồi trên ghế rồng, sao có thể bị thuyết phục bởi một thiếu niên? Lại nói, Thái phó giống mình, đều khinh bỉ hoàng tộc Niếp thị, cái loại mùi hư thối xa hoa lãng phí từ trong ra ngoài này đều khiến cho bất kì một nam nhân nào có dã tâm có ý chí cảm thấy chán ghét, nhịn không được nảy ra ý nghĩ chiếm đoạt.
Chẳng lẽ… Khâu Minh Nghiên vội vàng dừng lại ý nghĩ của mình, tuy tiểu Hoàng đế này có bộ dáng nữ nhi, nhưng ngài ấy là Định Quốc Hầu đại nhân, là nhân vật anh vĩ thần võ bậc nào, sao có thể dính phải thói quen khó mở miệng này.
một câu nói ngây thơ của Hoàng đế đã mở ra mạch suy nghĩ của quần thần, Hộ bộ và Tướng quốc đại nhân giương cung bạt kiếm cũng hòa hoãn. Bắt đầu bình thản nghiên cứu thảo luận thuế má thay quân lương một cách chi tiết tỉ mỉ.
Niếp Thanh Lân lại ngồi một lát, cuối cùng tới lúc bãi triều liền đứng dậy, đi ra.
Lúc nàng mang theo Nguyễn công công và một đoàn người đang định hồi cung, Khâu đại nhân từ phía sau chạy tới: “Thánh thượng, xin dừng bước”
Nghe được tiếng Khâu Minh Nghiên, Niếp Thanh Lân chậm rãi quay lại: “Khâu đại nhân, còn có việc gì?”
Khâu Minh Nghiên thi lễ chậm rãi đứng dậy, trước kia cách bức rèm che, hắn cũng không cẩn thận nhìn tiểu Hoàng đế. Lúc này ở gần, lúc đưa mắt nhìn lên, chỉ cảm thấy mắt như bị cái gì chiếu sáng rực rỡ.
Đôi mắt của tiểu Hoàng đế như sóng đang di chuyển, mặt đầy quyến rũ, làn da trắng nõn, không có chỗ nào không đẹp, nghe nói muội muội của Hoàng đế và ca ca đều giống nhau, mà Thái phó đại nhân lại chung tình với Vĩnh An công chúa. Nếu Thái phó và Hoàng thượng ở chung, sẽ mang tâm tư gì đi yêu thương công chúa giống hệt Hoàng thượng?
Khâu Minh Nghiên thầm nghĩ cảm thấy lạnh lẽo, nghĩ đến nguyên nhân mình gọi tiểu Hoàng đế liền mở miệng: “Thần có một câu, không biết có nên nói hay không?”
Niếp Thanh Lân khẽ cười nói “Có thể làm cho Tướng quốc đại nhân chạy tới, nhất định là cần nói, cứ nói đi.”
Khâu Minh Nghiên hơi cúi người, chắp tay nói: “Hôm nay trên triều thánh thượng chỉ điểm cảnh tỉnh chúng thần ngu dốt, đã làm cho thần có hơi xấu hổ. Nhưng thánh thượng chưa tự mình chấp chính, lại năm lần bảy lượt mở miệng tham gia chính sự trên triều, thật sự là làm khó phụ tá Thái phó như thần. Thần có thể thỉnh cầu bệ hạ về sau trên triều hãy sống chết mặc bay, đừng làm việc gắng sức để cho các thần tử quan tâm?”
Niếp Thanh Lân thờ ơ nhướng mắt, nhìn vẻ mặt không chút kính sợ của Khâu Minh Nghiên. Đúng rồi, đây là tâm phúc Thái phó đại nhân đích thân bồi dưỡng, chỉ sợ là trong mắt chỉ có Thái phó không có thiên tử, có thể duy trì tốt thể diện quân thần trên triều đã không dễ, không nên yêu cầu xa vời. lập tức hòa hoãn nói:
“Việc Khâu đại nhân băn khoăn rất có lý, tuy nói thiên tử mười sáu tuổi được tự mình chấp chính, nhưng trời sinh trẫm trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa tuổi một chút, tâm tư bất ổn sợ hãi, sợ làm sai việc nước nên mới mượn việc giữ đạo hiếu với phụ hoàng kéo dài đến năm mười tám tuổi. Nhưng mà, dù trẫm không tự mình chấp chính, đi theo bên cạnh Thái phó cũng học được không ít, ví dụ như chữ ‘nhân’. Mọi người nói đạo trị nước của Vệ Thái phó oai hùng làm khiếp sợ, phục chúng, là vì ngài ấy có thủ đoạn tàn khốc, nhưng thử hỏi xem thủ đoạn của nghịch tặc Cát Thanh Viễn kia thậm chí còn hơn cả Thái phó, nhưng tại sao chỉ là hồi quang phản chiếu, điên cuồng trong thời gian ngắn ngủi? Trẫm thấy, là bởi vì Thái phó đại nhân ngoại trừ hồng phúc đầy thân, phần lớn là được dân tâm, ở Lễ huyện gặp nạn cũng không quên an nguy của dân chúng, có câu ‘lòng nhân từ được thiên hạ’ có lẽ là đạo lý này đấy. Khâu ái khanh là người tài hoa, trẫm đã sớm nghe thấy, chỉ là nhà gặp bất hạnh, bị gian thần ám hại, dù đúng hay sai thì người đời sau sẽ phán xét. Nhưng hôm nay gian thần xưa kia đã quét sạch, chỉ hi vọng Khâu đại nhân buông bỏ oán hận, xây dựng triều đình, đứng trong thiên hạ rộng lớn ôm một tấm lòng nhân ái, đem tất cả dân chúng trong thiên hạ đều cất vào trong đó, đây là hi vọng của quốc gia, của Thái phó, cũng là hi vọng của trẫm…”
nói xong những lời này, cũng không đợi Khâu Minh Nghiên đáp lại đã thản nhiên mang theo thái giám cung nữ xoay người rời đi.
Khâu Minh Nghiên đứng yên tại chỗ, thật lâu không thẳng người, mặt cúi xuống lại cực kì khiếp sợ. Vốn nghĩ là sẽ ra oai phủ đầu tiểu Hoàng đế đế về sau mỗi khi tảo triều hắn sẽ đúng mực, cứ tưởng tiểu Hoàng đế sẽ vô cùng tức giận, mang sắc mặt của hoàng gia chính thống Niếp gia lên án mình là loạn thần tặc tử. Trong lòng sớm đã chuẩn bị tìm cách ứng phó, lại chưa từng nghĩ tiểu Hoàng đế nhìn mềm mại lại có vẻ mặt ôn hòa để châm vào đúng chỗ đau. Mình lại bị tiểu tử này ngầm giáo huấn.
Khâu Minh Nghiên chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp, trong lòng lại chỉ có một ý nghĩ.
Thiên tử như vậy, tại sao Thái phó anh minh vẫn để cho hắn sống đến tận bây giờ?