Bột phấn dính mặt không thuyết minh được cái gì, có lẽ là tay Lâu Lệ vô tình cọ vào đâu đó nên dính vào mặt Lâm Tùy Ý.
Nhưng đáp án Lâm Tùy Ý thử được không khỏi làm lòng cậu chợt lạnh.
Thời gian Lâm Tùy Ý quen Lâu Lệ không dài, cũng không đủ hiểu Lâu Lệ, nhưng cậu cảm thấy Lâu Lệ trầm tĩnh xa cách sẽ không vì cậu bị hung thần theo dõi mà khàn cả giọng.
Cậu lại nhìn bệ thờ. Bốn phía bệ thờ đều có rắn, chỉ có mặt bàn bệ thờ là không có rắn. Lũ rắn muốn tới gần tượng đá nhưng kiêng kị gì đó, kể cả không có tượng đá trên bệ thờ cũng không dám lỗ mãng.
Tượng đá đặt trong miếu trông như thế nào?
Tượng đá đi đâu?
Liệu nó có biến thành hình dạng Lâu Lệ, đang lừa cậu chọc hung thần!
Lâm Tùy Ý cẩn thận liếc nhìn Lâu Lệ một cái, sắc trời chưa hoàn toàn hết tối, chỉ mới có vài tia nắng chiếu xuống. Ánh sáng chiếu lên Lâu Lệ đứng trong rừng cây, Lâm Tùy Ý không thấy rõ khuôn mặt Lâu Lệ, lại có thể cảm nhận được tầm mắt ép sát.
Nếu Lâu Lệ là tượng đá, tại sao nó biết kiến thức về giải mộng? Lúc chạng vạng vừa vào mộng, Lâu Lệ có nói, chủ mộng không mơ thấy thứ chưa bao giờ biết đến, mà tượng đá lại nói ‘nửa chọc hung thần’ nghe rất hợp lý.
Lâm Tùy Ý cảm thấy CPU của mình sắp cháy đen rồi.
Trước khi nhập mộng cậu chuẩn bị quá ít quá vội vàng, nếu là mộng xuân…
Lâm Tùy Ý giật mình, mộng xuân!
Cậu chạy về bên người Lâu Lệ, Lâu Lệ nhíu mày nhìn cậu: “Đã quỳ? Thấy cái gì?”
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý hơi ngửa đầu nhìn anh, nhìn bằng mắt thường, Lâm Tùy Ý như cũ không phân biệt được Lâu Lệ: “Sau eo ngài có phải có một nốt ruồi không.”
Lâu Lệ: “…”
Lâm Tùy Ý: “Bên trái hay bên phải eo?”
Lâu Lệ hỏi cậu: “Vì sao hỏi cái này?”
Lúc Lâm Tùy Ý vòng vèo trở về đã nghĩ kỹ lý do thoái thác: “Những con rắn đó dây dưa trong nước giống như giao phối. Tôi… Tôi nghĩ tới cùng ngài…”
Cậu thúc giục Lâu Lệ, thẹn thùng nói: “Lâu tiên sinh, tự dưng tôi quên mất, nốt ruồi của ngài ở bên nào.”
Lâu Lệ nặng nề nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý tận lực không làm mình rụt rè. Chuyện mộng xuân cậu kể với Lâu Lệ là trước khi vào mộng, Ứng Triều Hà không thể nào biết việc này. Ứng Triều Hà không biết, tượng đá càng không thể biết.
Chỉ có Lâu Lệ biết.
Kể cả có nốt ruồi sau eo Lâu Lệ mà cậu từng sờ vào trong mộng xuân, cũng chưa chắc Lâu Lệ thật sự có nốt ruồi. Nhưng để kiểm tra Lâu Lệ trước mặt có phải tượng đá hay không cũng đủ rồi.
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm Lâu Lệ, câu hỏi của cậu hình như làm Lâu Lệ cạn lời. Nhưng Lâm Tùy Ý biết, thật ra Lâu Lệ trước mặt không biết trả lời như thế nào.
Bởi vì căn bản nó không biết nốt ruồi sau eo Lâu Lệ ở bên trái hay phải, càng không biết Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ có hành vi giao phối hay chưa. Nó chỉ biết Lâm Tùy Ý phát hiện mình có vấn đề, Lâm Tùy Ý hỏi để kiểm tra thật giả.
Lâu Lệ vươn một bàn tay, Lâm Tùy Ý nghiêng người tránh thoát.
“Lâu tiên sinh, tôi tiện mồm hỏi ấy mà.” Tim Lâm Tùy Ý đập như nổi trống. Cậu tận lực duy trì bình tĩnh: “Tôi đi quỳ lạy liền đây.”
Cậu kéo dài khoảng cách với Lâu Lệ, xoay người chạy hướng tới miếu.
Vừa chạy được hai bước, cậu đột ngột tăng tốc bẻ ngược hướng, chạy ào xuống chân núi.
Lâm Tùy Ý chạy bán mạng. Cậu biết vì sao Lâu Lệ này giơ tay về phía mình, nếu cậu không tránh, cái tay kia sẽ đặt lên vai cậu, sau đó ép cậu quỳ xuống.
Lâu Lệ này là giả. Lâu Lệ chính là tượng đá trong miếu biến mất!
Nó dùng lý do chọc hung thần lừa gạt cậu. Mặc kệ vì sao hung thần biết cách giải mộng tương quan, nhưng ít ra có một cái nó nói không sai, cậu bị hung thần theo dõi.
Sau khi quỳ, tầm nhìn không còn sương mù dày đặc quấy nhiễu, Lâm Tùy Ý nhìn thấy con đường dẫn vào núi. Trời dần sáng, Ứng Triều Hà sắp tới, cậu không thể men theo con đường này xuống núi, như vậy sẽ chạm mặt Ứng Triều Hà.
Lâm Tùy Ý quẹo phải chui vào núi rừng, cậu chỉ có thể tự tìm lối tắt khác xuống núi.
Chạy trốn nhanh cạn sức, Lâm Tùy Ý bám thân cây thở dốc.
Đang lúc thở dốc, vai cậu bị vỗ một cái.
Lâm Tùy Ý chim sợ cành cong đập văng cái tay, cảnh giác nhìn chằm chằm người xuất hiện sau lưng, lại là Lâu Lệ.
Lâu Lệ đảo mắt nhìn trên dưới Lâm Tùy Ý chật vật: “Trời sáng, xuống núi trước.”
Lâm Tùy Ý không dám động, Lâu Lệ đi vài bước phát hiện cậu không đi theo, vì thế dừng lại xoay người nhìn cậu.
Nhìn thấy sợ hãi và đề phòng trong mắt Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ đoán ra cái gì, mở miệng nói: “Ban đêm sương mù dày đặc, tôi bị lạc phương hướng. Tôi không biết cậu đã gặp cái gì, nhưng tôi là thật.”
Lâm Tùy Ý không dám thiếu cảnh giác: “Có phải sau eo ngài có một nốt ruồi hay không?”
Lâu Lệ khựng lại.
“Bên trái hay bên phải eo?” Lâm Tùy Ý nghĩ không ra cách kiểm tra nào khác. Cậu nghĩ, biện pháp này đã giúp cậu phát hiện ra tượng đá, cậu bèn dùng lại cách cũ, mà đây cũng là một cách tốt.
Cậu nhìn chằm chằm Lâu Lệ trước mắt, ý đồ từ mặt Lâu Lệ tìm ra manh mối.
Trầm mặc giằng co trong chốc lát, ngay khi Lâm Tùy Ý càng lúc càng nghi, Lâu Lệ mở miệng: “Bên trái.”
Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ một chút, nhanh chóng nhớ lại giấc mơ. Đúng là sau eo bên trái Lâu Lệ có nốt ruồi, một nốt ruồi đỏ màu chu sa.
Lâu Lệ im lặng một lát, nhẹ giọng hỏi cậu: “Có thể xác nhận thân phận chưa?”
Lâm Tùy Ý gật đầu, mới vừa gật xong Lâm Tùy Ý liền thề thốt phủ nhận: “Chưa… Chưa được.”
Lỡ nó đoán bừa thì sao? Cái này quan hệ đến tánh mạng, Lâm Tùy Ý không dám qua loa.
Lâu Lệ lại trầm mặc, rồi hỏi cậu: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Lâm Tùy Ý nói: “Tôi có thể sờ không?”
Lâu Lệ đáp rất nhanh: “Không thể.”
Lâm Tùy Ý tiếp tục cảnh giác, hai người trầm mặc thêm một lát, Lâm Tùy Ý hé miệng: “Thế nhìn xem được không?”
Lâu Lệ hít sâu một hơi, nhẫn nại: “Lâm Tùy Ý, đừng quá đáng.”
Lâm Tùy Ý càng thêm cảnh giác. Cậu không chắc thân phận Lâu Lệ nên đối với anh thiếu vài phần tôn kính. Cậu vươn một bàn tay: “Chỉ có người nhập mộng mới có hô hấp, tôi muốn kiểm tra hơi thở của ngài.”
Lâu Lệ vẫn cự tuyệt cậu.
Lâm Tùy Ý càng cảm thấy Lâu Lệ trước mắt có vấn đề. Cổ tay cậu bỗng bị Lâu Lệ chộp lấy. Lâm Tùy Ý không kịp tránh thoát đã bị nắm chặt cánh tay, kéo tay sờ sau eo Lâu Lệ.
Thanh âm Lâu Lệ lạnh tanh: “Ở vị trí này.”
Trong giấc mộng xuân, Lâm Tùy Ý cũng từng bị Lâu Lệ nắm chặt tay.
Giọng Lâu Lệ khàn khàn thổi bên tai Lâm Tùy Ý: “Sợ ngã còn không ôm lấy tôi?”
Sau đó, anh giống như hiện tại vậy, nắm lấy Lâm Tùy Ý, mười ngón tay lồng vào nhau, hướng dẫn từng bước: “Giống như vậy, đúng, ôm chặt vào. Tùy Ý ngoan lắm.”
Cách lớp quần áo hơi mỏng, Lâm Tùy Ý như chạm vào nốt ruồi kia, cậu nháy mắt tỉnh táo lại.
Lâm Tùy Ý đỏ bừng mặt, cúi đầu vội giải thích: “Lâu tiên sinh, xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn… Muốn chiếm tiện nghi. Tôi vừa mới gặp thứ giống ngài…”
Lâu Lệ không muốn nghe cậu vô nghĩa. Anh buông Lâm Tùy Ý, ngữ khí lạnh lùng: “Xuống núi trước.”
Lâm Tùy Ý bị ngữ khí rét lạnh dọa đông cứng: “Ặc.”
Vừa mới làm hành động mạo phạm làm Lâm Tùy Ý khó chịu cả người. Cậu đi theo sau Lâu Lệ, lại không dám đi gần quá. Thỉnh thoảng Lâm Tùy Ý nhấc đầu thấy thân ảnh mảnh khảnh phía trước, cậu liền nhớ tới móng vuốt chó của mình sờ soạng eo người ta, có tật giật mình cúi gằm đầu, không dám dùng ánh mắt mạo phạm người ta.
Trời sáng hẳn. Lâm Tùy Ý lại nhìn chằm chằm bóng lưng người ta, thậm chí là nhìn không chớp mắt.
Trong lòng cậu hơi hoang mang.
Giữa trưa hôm đó cậu đến cửa hàng 108 giao cơm, màn đêm buông xuống liền mơ thấy Lâu Lệ. Trong mộng không xuất hiện thứ chưa từng thấy. Cậu từng gặp Lâu Lệ, cho nên Lâu Lệ xuất hiện trong mộng cậu.
Nhưng cậu chưa từng thấy nốt ruồi sau eo Lâu Lệ, tại sao hàng đêm sênh ca trong mộng đều thấy nốt ruồi ấy lắc lư trước mắt.
Ngạc nhiên nhất là, sau eo Lâu Lệ thật sự có nốt ruồi.
Vì sao?
Sao lại thế này?
“Đã gặp cái gì trong núi.”
Thình lình, Lâu Lệ mở miệng.
Bọn họ đã tới chân núi, cũng phát hiện trên đường nhỏ lầy lội có dấu chân Ứng Triều Hà lên núi, vì thế trầm mặc một đường Lâu Lệ rốt cuộc mở miệng hỏi Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý vứt hoang mang kiều diễm ra khỏi đầu, vội kể lể những chuyện đã xảy ra đêm qua cho Lâu Lệ.
Khi nào cậu phát hiện mình bị lạc, ở trong núi lạc đường đụng phải thi thể Trịnh Tích, bầy rắn bò vào miếu, còn có tượng đá biến thành Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý kể sạch sẽ, chỉ cần có chi tiết có thể nhớ, cậu đều kể hết cho Lâu Lệ nghe.
Trịnh Tích đã chết, Lâu Lệ không có phản ứng, Lâm Tùy Ý tựa hồ đoán được từ trong mắt anh… Thầy Giải Mộng chết trong mơ là quy luật thường thấy.
“Thai rắn trong bụng đàn ông?” Lâu Lệ lẩm bẩm, hỏi: “Miếu là miếu gì?”
Lâm Tùy Ý lắc đầu: “Miếu có treo bảng tên, nhưng có rắn bò trên bảng tên, tôi không nhìn được chữ trên bảng, chỉ thấy một chữ ‘Miếu’.” Cậu nhớ lại kích thước bảng tên, suy đoán: “Hình như là có ba chữ, miếu XX.”
Lâm Tùy Ý thấy rất nhiều rắn ở trong miếu, liên hệ miếu với rắn.
Cậu đoán lung tung: “Miếu cự xà? Miếu nhiều rắn?”
Ở trong núi một đêm vẫn không biết rốt cuộc Ứng Triều Hà tế bái cái gì, làm Lâm Tùy Ý cảm thấy thất bại.
Lâm Tùy Ý nhìn hướng phía sau lưng. Hiệu quả sau khi quỳ vẫn còn, không có sương mù dày đặc che lấp tầm mắt. Hiện tại Ứng Triều Hà lên núi, nếu theo sau có lẽ sẽ biết được cô ấy tế bái thứ gì.
“Theo sau vô dụng.” Lâu Lệ nói: “Tượng đá trong mắt cậu là tôi, trong mắt Trịnh Tích là Phương Kiền. Trong mắt Ứng Triều Hà là cái gì, chỉ có cô ấy mới biết.”
Lâm Tùy Ý cảm thấy Lâu Lệ nói đúng. ‘Quỳ lạy’ là hành vi nguy hiểm, cậu nhìn thấy đầu gối bùn đất của Trịnh Tích mới nghĩ tới, nhưng Trịnh Tích nhiều lần đi vào giấc mộng, không thể nào hắn không biết, chỉ sợ là tượng đá đã lừa gạt hắn.
Lâm Tùy Ý ủ rũ nói: “Mỗi người thấy tượng đá không giống nhau, thế thì sao mà biết tượng đá trong mắt Ứng Triều Hà trông như thế nào?”
Đúng là một nan đề, Lâm Tùy Ý tự hỏi mình, nhưng cũng mong nhận được đáp án từ Lâu Lệ.
Lâu Lệ hỏi cậu: “Thần phật nào có liên hệ với rắn?”
Lâm Tùy Ý nghĩ nghĩ, bỗng ngẩng đầu: “Miếu Nữ Oa?”
Nữ Oa thân người đuôi rắn.
Bụng Trịnh Tích có một con rắn, theo nghĩa nào đó là dựng dục sinh mệnh. Trong truyện thần thoại, Nữ Oa tạo người, dùng bùn nặn hình người, cũng coi như là ban cho sinh mệnh.
Trịnh Tích quỳ miếu Nữ Oa, cho nên hắn chọc hung thần, trong bụng dựng dục ra một con rắn.
Lâm Tùy Ý nhớ đến ánh mắt cùng tươi cười quỷ dị trên mặt ông già trước khi họ vào núi. Quá rõ ràng, thôn dân biết trong núi cung phụng vị thần gì, nhưng thôn dân không kiêng kị thần, mà dùng thái độ hóng hớt chuyện vui, nhìn người thành phố vào núi ‘quỳ lạy’.
Nếu là miếu Nữ Oa, thái độ thôn dân là khinh nhờn thần phật.
Lâm Tùy Ý không chắc chắn đáp án này lắm.
Lâu Lệ lại nói: “Có phải miếu Nữ Oa hay không cũng không quan trọng, quan trọng là quỳ lạy miếu sẽ dựng dục sinh mệnh.”
Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, Lâu Lệ nói: “Con người muốn dựng dục sinh linh, cần làm cái gì?”
Lâm Tùy Ý nói: “Muốn cái kia.”
Lâu Lệ: “Nói rõ ràng.”
Lâm Tùy Ý: “Làm tình.”
Lâu Lệ: “Biết vì sao thôn dân có thái độ này chưa?”
Lời Lâu Lệ giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc* của Lâm Tùy Ý: “Người thành phố tới thôn Lân Hà là vì… Cầu con trai? Bái lạy miếu, là có thể giao cấu cùng tượng đá trong miếu, cho nên thôn nhân dùng thái độ như vậy đối đãi với miếu.”
“Ứng Triều Hà nhìn tượng đá ra cái gì tạm thời đặt qua một bên.” Lâu Lệ nói: “Trước giải hung thần giết chết Trịnh Tích.”
Lâm Tùy Ý gật đầu nói: “Hung thần là… Có thể làm người thụ thai…” Cậu suy nghĩ chọn từ, “Tà Phật.”
Lâu Lệ không ngắt lời cậu, chờ Lâm Tùy Ý nói tiếp: “Phương thức chọc hung thần là tế bái Tà Phật, cách tử vong là giao cấu cùng tượng đá, rắn sẽ phá bụng chui ra.”
Lâm Tùy Ý lấy Giải Mã Giấc Mơ ra xem, “Mộng tế bái Tà Phật…”
Mộng yết thần quỷ hoặc tới yết. Mộng chi giả, yết hướng bỉ giả, vượng; bỉ tới yết giả, hung. Cần biết rõ mộng quỷ thần là cái gì, hướng yết tượng gì, tới yết ngôn gì, dựa phán cát hung.
Mộng cùng quỷ thần giao hợp phối ngẫu. Mộng chi giả, phi có túc duyên, tất có âm họa.
*Yết trong yết kiến
Cậu không hiểu nổi nội dung sách ghi, nhìn về phía Lâu Lệ xin giúp đỡ.
Lâu Lệ nói: “Dùng những thứ tối hôm qua nhìn thấy mà giải.”
Lâm Tùy Ý đành phải kết hợp với sách, nghĩ sẵn trong đầu sơ sơ rồi mở miệng: “Ứng Triều Hà vì vấn đề cái bụng nên đến thôn Lân Hà, cô tới đây bái lạy Tà Phật muốn được có con. Mơ thấy rắn phần lớn là điềm báo sinh con, Ứng Triều Hà như nguyện mang thai sinh hạ một đứa bé trai. Nhưng trước đó cô nuôi tiểu quỷ, cho nên sau khi mang thai xảy ra chuyện. ‘Phi có túc duyên, tất có âm họa’, cô ấy thật sự sinh quỷ thai?”
Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ một cái, Lâu Lệ vẫn chưa ngắt lời cậu, cậu giải tiếp về hung thần: “Đứa con Ứng Triều Hà sinh ra đang không ngừng tra tấn cô, phản phệ cô. Điều này có thể thấy được từ việc, con rắn sau khi sinh gặm cắn cơ thể Trịnh Tích. Mà trong núi sở dĩ có sương mù dày đặc, là vì Ứng Triều Hà không dám để lộ chuyện mang thai sinh con, như người bình thường không thể thấy thứ trong núi. Cô ấy là minh tinh, sinh con sẽ làm ảnh hưởng sự nghiệp, huống chi cô ấy sinh ra một quỷ thai.”