Sơ Sênh gấp gáp bước xuống dưới lầu, A Hào đã chờ cô sẵn bên dưới.
Nhìn gương mặt lo lắng của anh, Sơ Sênh cũng phần nào đã hiểu tình hình của Ngạn Bách Ngôn lúc này nguy hiểm như thế nào.
Chờ cô yên vị trên xe, A Hào bắt đầu thông báo sơ qua tình hình Ngạn Bách Ngôn trong bốn năm vừa rồi.
Giọng nói của anh đã có chút nghẹn lại.
Dường như, những gì Ngạn Bách Ngôn trải qua âu cũng chính là nỗi đau mà A Hào đã phải cắn răng chịu đựng.
- Từ khi tiểu thư rời đi, ông chủ luôn luôn làm bạn với thuốc ngủ.
Bàn tay nhỏ bé của Sơ Sênh bấu chặt lấy quai túi xách.
Ngạn Bách Ngôn vẫn thường cao ngạo, oai oai tự đắc là thế, vậy mà cũng có lúc lại trở nên yếu đuối như vậy ư?
Thật là nực cười!
Sơ Sênh cũng không hiểu, vì sao khi nghe tin anh xảy ra chuyện, trong lòng cô lại nóng như thiêu như đốt đến thế này.
Lý trí giục giã, Sơ Sênh cảm thấy bản thân phút chốc đã lao vào một tầng ngu muội.
Nhưng thôi, cứ xem như cô đang làm tròn trách nhiệm với Ngạn Bách Ngôn, đáp lại mười năm nuôi dưỡng của anh.
- Anh A Hào, em chỉ đến gặp anh ta duy nhất lần này.
Kể từ lần sau, đừng gọi cho em nữa!
A Hào lặng lẽ thở dài, sau đó quay xe, đỗ vào hầm chứa.
Ngạn Bách Ngôn được cấp cứu trên tầng tám, tình hình sức khỏe cũng đã ổn định.
Lúc này, anh đang được thở oxy, do Triệu Viên Nhã cẩn thận chăm sóc.
Vừa trông thấy Sơ Sênh, Triệu Viên Nhã liền ngồi bật dậy, mỉm cười gật đầu chào cô:
- Sơ Sênh, đã lâu không gặp.
Cô vẫn khỏe chứ?
- Cảm ơn chị! Bốn năm trôi qua, chị vẫn trẻ và xinh đẹp như thế!
Sơ Sênh cười nhẹ, đưa mắt liếc nhìn người đàn ông quyền lực kia đang thở đều trên giường bệnh.
Khuôn mặt anh tái xanh, đôi mắt nhắm hờ, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Triệu Viên Nhã khoanh hai tay trước ngực, buồn bã nói:
- Đường đường là cựu bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, vậy mà anh ấy lại lạm dụng thuốc ngủ quá đà.
Cũng may chúng tôi đã kịp thời rửa ruột thành công mới bảo toàn được tính mạng.
Nghe cô nói, Sơ Sênh vô cùng ngạc nhiên.
“Cựu bác sĩ”, có lẽ nào Ngạn Bách Ngôn đã nghỉ việc tại bệnh viện?
- Ý cô là, anh ấy không làm bác sĩ ở đây nữa ư?
Triệu Viên Nhã gật đầu đáp.
- Bách Ngôn từ chức cách đây bốn năm.
Lại là mốc thời gian bốn năm kia!
Bốn năm Sơ Sênh từ bỏ anh, Ngạn Bách Ngôn hoàn toàn vứt bỏ tất cả những gì mà anh theo đuổi trong lúc trước.
Sơ Sênh nở nụ cười châm biếm, vành mắt cay xè.
Hà cớ gì anh phải làm như vậy? Muốn dùng sự đáng thương để cầu xin tôi tha thứ hay sao?
Đợi Triệu Viên Nhã rời đi, Sơ Sênh liền kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Ngạn Bách Ngôn.
Cô cúi thấp xuống người anh, đưa mắt quan sát từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt tuấn lãng.
Có chút gì đó quen thuộc mà lại xa lạ, dần dần len lỏi vào trong từng giác quan của Sơ Sênh.
- Nhìn anh lúc này xem, trông thật thảm hại!
Cô lên tiếng châm biếm.
Tuy nhiên, trong lòng lại quặn thắt đến tê buốt.
Ngạn Bách Ngôn vẫn nằm im không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sơ Sênh kéo chăn đắp cho anh, sau đó ngáp dài một tiếng.
Cô không biết mình đã chợp mắt bao lâu, cho tới khi thức dậy, điều đầu tiên Sơ Sênh bắt gặp chính là ánh mắt sắc lạnh tuyệt đối của Ngạn Bách Ngôn.
Anh bế cô nằm trên giường từ lúc nào, còn bản thân thì đang ngồi ngả lưng trên ghế.
Bốn mắt chạm nhau, cả cô và đối phương đều hết sức bối rối.
Sơ Sênh ngồi bật dậy, theo phản ứng liền vội vàng kiểm tra lại quần áo trên cơ thể.
Sau khi phát hiện không có dấu hiệu xâm phạm, lúc này cô mới thở phào một tiếng.
Hành động vô thức này của Sơ Sênh khiến Ngạn Bách Ngôn không vui.
Anh tặc lưỡi, giọng nói pha chút bực bội:
- Yên tâm đi! Cơ thể tôi đang yếu, sẽ không đủ sức mà đánh vật với em cả đêm!
- Anh… anh…
Sơ Sênh câm nín, nghẹn ứ cổ họng.
Ngạn Bách Ngôn vẫn ăn nói tùy ý như thế, chẳng có chút nào gọi là tế nhị và lịch sự cả.
Ngừng một lát, anh tiếp tục nói:
- Bổ sung thêm: Tôi chỉ hư hỏng với một mình em thôi! Thế nào, em nên biết tự hào chứ?
Con người này quả thực không biết thế nào gọi là vô liêm sỉ.
Một lời thốt ra, hàm ý đê tiện bao trùm cả đầu óc.
Sơ Sênh gấp gọn chăn lại, hậm hực cất lời:
- Anh không chết là tôi hết trách nhiệm rồi.
Ngạn Bách Ngôn, đừng chết sớm quá, nếu không món nợ tôi chưa trả anh sẽ đường đường chính chính thuộc về tôi đấy!
Cơ hội ngàn năm có một tự nhiên mà đến, Ngạn Bách Ngôn đừng hòng để Sơ Sênh bỏ đi dễ dàng.
Anh dùng tay giật phăng dây truyền dịch, hai mắt từ từ nhắm lại, ngang nhiên yêu cầu cô:
- Chưa được! Sơ Sênh, tôi muốn tắm.
Em giúp tôi tắm đi!
Hai mắt Sơ Sênh trợn tròn, lập tức giãy nảy:
- Chân tay anh vẫn còn cử động tốt.
Hà cớ gì bắt tôi phải tắm cho anh?
Ngạn Bách Ngôn vẫn chưa chịu thua, tiếp tục lên giọng kì kèo:
- Thôi nào! Đã một tuần tôi không tắm, đám ghét bám dính đầy lưng rồi.
Mau dìu tôi vào nhà tắm đi!.