Giang Nguyệt Cố Nhân

Chương 25: Nhẫn


Ánh nến không tiếng động, trong phòng yên tĩnh, tiếng Tiết Viễn thở dài đặc biệt rõ ràng. Hắn không ngồi nghiêm chỉnh trước mặt tôi như lúc đầu, giờ phút này một tay chống mặt nghiêng nghiêng một tay cầm lá thư, cau mày, hiển nhiên là đang phát sầu.

Tôi có lẽ biết lý do, lên tiếng hỏi: "Vậy ba phần lương thực còn lại?" ”

Tiết Viễn lắc đầu: "Chỉ nói bổ sung không được... Thanh thế phái chủ hoà trong triều lại nổi lên, đại khái là cảm thấy trận chiến này đánh đủ rồi, muốn ta trở về. ”

"Vậy làm sao được." Tôi sốt ruột theo, "Hiện tại lui binh, chẳng phải là thất bại trong gang tấc. ”

Chiến sự đích xác tiêu hao rất nhiều, khổ dân chúng thiên hạ, nhưng mà..." Ít nhất cũng phải đánh qua sông, nếu không bọn chúng ngóc đầu trở lại chỉ là vấn đề thời gian.

"Hả? Ngươi cũng biết? "Hắn đột nhiên nhìn về phía tôi.

Tầm mắt này làm cho tôi bừng tỉnh từ nỗi lo lắng, nghẹn một chút: "Mưa dầm thấm đất mà, ta tốt xấu gì cũng theo ngươi lâu như vậy. ”

Hắn tựa hồ bị khơi dậy hứng thú, tiếp tục nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nói tiếp.

Tôi nhìn vào địa đồ trải ra trên bàn, chậm chạp do dự: "Tình cảnh của bọn chúng giờ càng thêm gian nan, nhưng nếu đợi đến khi vào đông, phía sau sông Ly đóng băng, không còn là chỗ thiên hiểm nữa, bọn chúng sẽ nhân cơ hội bổ sung vật tư.."

Tiết Viễn ngồi gần tôi hơn, đưa tay điểm lên bản đồ: "Cho nên ta dự định một đường mang theo kỵ binh nhẹ, thừa dịp bọn chúng không kịp chuẩn bị, xé mở cửa ải này. ”

*Kỵ binh nhẹ dùng để chỉ những kỵ binh được trang bị nhẹ và di chuyển nhanh.

Tôi nhìn con đường cùng địa hình hắn chỉ, không hiểu sao cảm giác được vài phần quen thuộc, cảm giác khủng hoảng cũng tràn ngập trong lòng: "Nơi này địa thế hiểm trở, nếu có mai phục..."

"Nếu là ngươi, sẽ bố trí phục kích như thế nào?"

"A?" Tôi giống như một học sinh chưa làm xong bài tập đã bị giáo viên gọi tên, trả lời càng ngày càng không ổn, thậm chí bắt đầu vận dụng trí tưởng tượng, run rẩy khoa tay múa chân lên bản đồ: "Cái này, nếu quân tiếp viện không kịp thời đến, chẳng khác nào bắt rùa trong hũ. ”

Vừa nói, ánh sáng trong đầu chợt lóe, bắt được nguồn cảm giác quen thuộc, đây là trận chiến đó —— "Lúc trước ta cho rằng mình sẽ chết ở đó", giọng nói của Tiết Viễn lúc đó như một tiếng chuông nặng nề, trái tim đập mạnh, tôi lập tức im lặng.

Tôi nhìn về phía Tiết Viễn trước mặt, hắn nghe vào lời nói của tôi, đối diện với bản đồ, rũ mắt suy nghĩ sâu xa.

Tôi vừa đề cập đến cái gì? có nên nói thêm một chút nữa không? điều này có làm xáo trộn lịch sử không? Có hiệu ứng cánh bướm không? Hay là…nó vốn đã như thế?

*Hiệu ứng cánh bướm là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.





Suy nghĩ quấy nhiễu thành một mớ hỗn độn, tôi không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không dám cắt đứt suy nghĩ của hắn, cuối cùng chỉ có thể giữ im lặng, bảo trì tỉnh táo, vòng xoáy vận mệnh đang đến gần, tôi như muốn ngừng thở.

Tiết Viễn đối với chấn động của tôi không hề có cảm giác gì, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Bốn phía lặng yên, ánh nến một mình lay động, ánh sáng dịu dàng và ấm áp vẽ nên khuôn mặt vẫn còn có chút ngây ngô, thắp sáng con ngươi đen nhánh của hắn.

Có lẽ vì căn phòng quá yên tĩnh, hoặc có lẽ vì gần đây tôi quá mệt mỏi, cơn buồn ngủ bất giác ập đến, ý thức của tôi lan tràn rồi biến mất như một làn sương mù.

Khi mở mắt ra, tôi thế mà đang ở trong sương mù thật sự, mênh mông khắp nơi, ẩm ẩm ướt ướt, xa xôi truyền đến tiếng nước cuồn cuộn. Tôi mờ mịt theo tiếng nhìn lại, cuối tầm mắt xuất hiện một bóng lưng quen thuộc, là Tiết Viễn.

Sương mù quá dày, tôi không thấy hắn mặc gì, không phân biệt được hắn là cổ đại hay là người hiện đại, chỉ có thể xác định hắn chính là Tiết Viễn.

Hắn đang đi về phía trước, tôi muốn đuổi kịp, hơi nước quấn lấy chân tôi nặng nề đến mức không thể cất bước, chỉ có thể kêu hắn một tiếng: “ Tiết viễn! chờ ta! "Thanh âm này nhỏ đến kỳ lạ, bị tiếng nước chảy nuốt chửng hầu như không còn, hắn không nghe thấy, cũng không quay đầu mà tiếp tục tiến về phía trước.

Chẳng bao lâu mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ. Con đường phía trước Tiết Viễn có một dòng sông rộng lớn, sóng vỗ lên bờ như vô số ngọc vỡ. Hắn lại giống như mất đi tất cả các giác quan, không chút do dự tiếp tục cất bước đi về phía trước, càng ngày càng gần với dòng nước cuồn cuộn kia.

"Tiết Viễn! Quay lại đây! Đừng đi! "Lòng tôi nóng như lửa đốt, ra sức muốn đến gần hắn, muốn vươn tay giữ chặt hắn, nhưng có khàn giọng đều là phí công, trơ mắt nhìn hắn càng đi càng xa, một mảnh sóng lớn vỗ xuống, tôi giống như bị cắt đứt mạch đập.

Trước mắt tối sầm lại, sau khi trời đất quay cuồng, tôi rốt cục thoát khỏi trói buộc của hơi nước, đi vào bờ, kinh hồn bạt vía tìm kiếm, trên mặt đất trắng xóa, liên tiếp vết máu đỏ tươi kéo dài ra xa xa, đặc biệt chói mắt.

Vết máu loang lổ này dài kỳ lạ, như là không có điểm cuối, một người có thể chảy nhiều máu như vậy sao? Tôi theo đó một đường tìm kiếm, cứ như đang đi trên một khúc quanh vô tận, càng ngày càng thấy bất an.



Gần như mất đi hy vọng, vết máu rốt cục xuất hiện điểm cuối, một người đầy vết thương nằm trên mặt đất.

Tôi vội vàng xông lên đỡ người dậy, thân thể dưới tay đã lạnh như băng, trong khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt, tim tôi như ngừng đập —— khuôn mặt này là của tôi.

Tôi đột nhiên mở mắt ra, dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến, Tiết Viễn đang nhìn xuống tôi, tôi nắm lấy hắn như một sợi rơm cứu mạng. Hắn sốt ruột, gọi một tiếng "A Ngọc", kéo tôi trở về.

Miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, tôi vẫn đang yên đang lành ở trên giường, Tiết Viễn ở một bên đột nhiên bị tôi nắm lấy, đang chớp chớp mắt, có chút không biết làm sao.

“...... Ta đã ngủ bao lâu rồi? "cổ họng đều có chút khàn khàn.

"Chưa đầy nửa canh giờ, ta ôm ngươi vào." Tiết Viễn cầm tay tôi: "Gặp ác mộng à"

"Ừ..." Tôi dùng tay kia xoa xoa mi tâm. Cái này cũng quá hăng hái, Giả Bảo Ngọc mộng du ảo cảnh, tôi mộng du hiện trường án mạng, nhất định sẽ đau tim lần nữa cho xem.

*Giả Bảo Ngọc là nhân vật trong Hồng Lâu Mộng từng ba lần nằm mơ, lần 1 nằm mơ thấy kiếp trước, lần hai nằm mơ thấy mình là đá tam sinh, lần ba nằm mơ thấy tương lai.

"Ta mơ không thấy ngươi đâu." Giống như sống sót sau kiếp nạn, tôi quan sát Tiết Viễn trước mặt, nhiều lần xác nhận hắn bình yên vô sự.

Hắn sửng sốt và mỉm cười nhẹ nhàng: "Khó trách ngươi cứ gọi tên ta" ”

"Đừng sợ, giấc mơ đều là ngược lại."

...... Cụm từ này nên được đưa vào di sản văn hóa phi vật thể của Trung Quốc.

Nhưng có lẽ bởi vì được Tiết Viễn nói vậy, độ tin cậy tăng lên, tôi yên tâm, ngồi thẳng dậy: "Thời gian không sớm, ta nên trở về thôi. ”

Lúc thu tay về, tôi phát hiện trên ngón tay có thêm một chiếc nhẫn, tinh xảo lại cổ xưa, ánh kim loại lạnh lẽo, khiến người ta liên tưởng đến áo giáp của Tiết Viễn.

Nơi này không có người khác, cũng không có khả năng là tôi mộng du đeo vào, tôi yên lặng nhìn về phía Tiết Viễn.

Biểu tình của hắn không được tự nhiên, vành tai nhàn nhạt ửng hồng dưới ánh nến, ánh mắt né tránh, càng có vẻ khả nghi: "Rất thích hợp với ngươi, nhận lấy đi. ”

Không đợi tôi mở miệng, hắn nhìn thẳng tôi, vội vàng bổ sung: "Có cái này, ở trong quân liền có thể đi lại không gặp trở ngại, về muộn hơn cũng được. Hơn nữa, nó có thể trừ tà, đeo sẽ không gặp ác mộng. ”

Hắn thoạt nhìn rất nhiệt tình, tôi không biết nên phản ứng như thế nào, sờ sờ chiếc nhẫn cứng rắn này, cuối cùng không tháo ra, mỉm cười với hắn: "Cảm ơn. ”