Kì nghỉ lễ dài đầu tiên Giang Nhược Hoa trải qua cùng với Trịnh Minh Dực cuối cùng cũng sắp kết thúc. Giống như hắn nói, nếu không phải ở trong nhà, thì chẳng có phút giây nào cô được rời khỏi hắn nửa bước.
Những ngày nghỉ qua hắn đi với cô đến bệnh viện thăm Giang Nghiêm, "diễn xuất" vượt trội làm cho ba cô gần như đã tin tưởng hắn. Điều này cũng khó mà phủ nhận, trước một người đàn ông sẵn sàng vượt đường xá xa xôi đưa hai cha con cô đến nghĩa trang thăm mộ mẹ, bất cứ ai cũng không thể không thừa nhận hắn đích thị là một người vô cùng có đạo đức và tiền đồ.
Có điều, cho dù luôn dính sát bên nhau như vậy, bọn họ đến cùng vẫn chỉ là tình nhân.
Ngón tay Giang Nhược Hoa ngừng lại, tiếng đàn êm dịu cũng tắt ngang đi, thay vào đó là tiếng thở dài khe khẽ của cô.
Không hiểu vì sao dạo gần đây cô rất hay thở dài, và cũng thường suy nghĩ nhiều về mối quan hệ của cô và Trịnh Minh Dực.
Mỗi khi nghĩ đến hắn, trong lòng cô lại trào dâng loại cảm xúc khó tả, giống như có một tảng đá đè lên, hoặc giống như bã kẹo cao su mắc lại nơi cuống họng, làm thế nào cũng không thể thoát được. Đôi lúc hắn đối xử dịu dàng với cô, khiến cô trở nên mong chờ, hy vọng có thể bước thêm một bước với hắn, nhưng rồi hắn lại quay về dáng vẻ lạnh lùng sẵn có, nhạt nhòa cư xử với cô, ngọn lửa mới vừa nhen nhóm cháy lên trong tâm hồn cô ngay lập tức bị hắn dập tắt.
Quả nhiên người đời nói chẳng sai, thứ càng khó nắm bắt thì con người càng muốn đoạt lấy. Một người đàn ông khó hiểu như vậy, cô lại cứ không thể kiềm chế bản thân mà rơi vào vòng xoáy mị lực của hắn.
"Làm gì mà lại thất thần như vậy?"
Đôi vai cô giật bắn lên một cái, vội vàng quay đầu lại.
Trịnh Minh Dực đang tựa vào bàn ăn đứng thẳng dậy, chậm rãi đi đến chỗ cô.
Ánh tà dương xuyên qua ô cửa hắt lên vóc dáng của hai người đổ bóng xuống sàn, một nam một nữ, người đứng người ngồi, trên nền vàng đỏ của hoàng hôn giống như bức tranh tĩnh mặc được danh họa vẽ nên.
"Anh... xong việc rồi sao?" Cô dịu dàng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ừm." Lạnh nhạt trong mắt hắn vẫn không có gì thay đổi. "Vừa rồi cô thất thần như vậy là đang nghĩ đến ai?"
"Chẳng nghĩ đến ai cả, tự dưng lại vậy thôi." Cô cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Trông thấy điệu bộ xa cách của cô, hắn lại không hài lòng mà chạm vào gò má xinh đẹp, nâng cả khuôn mặt cô phải ngước lên nhìn mình. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn cô, dường như muốn trực tiếp xuyên qua hai con ngươi đen láy của cô để tìm xem suy nghĩ của cô đang che giấu thứ gì.
Khuôn mặt cô bị nhìn đến mức ửng đỏ, bối rối để mặc cho hắn xem xét.
Trịnh Minh Dực có vẻ như không biết được thêm được gì ngoài việc cô đang xấu hổ trước hắn, lạnh lùng buông tay.
"Khi nào thì cô đi học?"
"Ba ngày nữa."
"Ngày mai tôi đi làm, ở nhà một mình tốt nhất cô đừng để tôi phát hiện cô đi gặp gỡ đàn ông."
Giang Nhược Hoa ủy khuất nhìn hắn, sau đó nét mặt giãn ra miễn cưỡng.
Hóa ra là muốn nói chuyện này.
Hắn cúi đầu thấy cô có vẻ như châm biếm mà nhìn mình, cũng không muốn gây gổ, thong dong nói: "Thay đồ đi, tôi đưa cô ra ngoài."
"Ra ngoài?" Cô ngay lập tức thay đổi sắc mặt mà ngạc nhiên. "Đi đâu cơ?"
"Thì là đi ra ngoài." Hắn trả lời qua loa. "Có muốn đi không?"
"Muốn chứ." Cô đứng bật dậy. "Anh đợi một chút."
Sau đó cô nhanh chóng lướt qua người hắn chạy vào phòng đóng cửa lại.
Nhìn những phím đàn, hắn đưa tay lướt nhẹ qua, giống như vẫn còn vươn lại chút hơi ấm cùng mùi hương của cô, khóe môi mỏng vô tình cong lên đến bản thân hắn cũng chẳng nhận ra, rồi thân người cao lớn bước đến sofa ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Một dự cảm vô cùng tốt dấy lên trong tiềm thức của Giang Nhược Hoa, dù hắn chẳng nói là đi đâu, nhưng cô vẫn xúng xính chọn một bộ trang phục nữ tính đáng yêu mà mặc. Quần jeans ngắn kết hợp với áo trễ vai vải phồng màu tím nhạt treo lên người cô biến cô trở thành cô gái nhỏ năng động nhưng vẫn đầy nét quyến rũ. Vốn dĩ cô định buộc tóc đuôi ngựa, nhưng nghĩ đến chiếc gáy đầy "vết thương" của mình, cô vẫn là phải quyết định xõa dài tự nhiên.
Lúc cô chỉnh tề bước ra ngoài phòng khách, dáng vẻ của cô đã khiến cho ai kia phải ngẩng người đến mấy phút.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Minh Dực nhìn thấy cô diện kiểu trang phục này. Ngày thường cô chỉ mặc áo thun với jeans dài, lâu lâu đổi thành sơ mi quần bò, có một lần cô mặc trang phục dạ hội nhưng cũng chẳng xinh đẹp bằng bây giờ.
Nhìn cô vui vẻ bước đến chỗ mình, lồng ngực hắn chẳng hiểu sao lại như có hoa nở.
"Tôi xong rồi."
Hôm nay cô mang giày cao gót ba phân, nên chiều cao tăng lên một chút, vô tình khiến cho khoảng cách giữa hai người ngắn lại, chỉ hơi ngước lên đã chạm phải ánh mắt nhau.
Như có tia điện giữa hai đôi mắt, khiến cho cả hai người đều không hẹn mà mất tự nhiên.
Trịnh Minh Dực hắng giọng, xoay gót đi về phía cửa.
"Đi thôi."
Giang Nhược Hoa tuy ngượng ngùng, nhưng cánh môi luôn có ý cười mà cong nhè nhẹ, bước chân mang theo vui vẻ đuổi theo hắn.
Ngồi vào xe, không khi vẫn không tự nhiên hơn chút nào.
Thật kì lạ, bọn họ đã làm đến loại chuyện nam nữ trần tục nhất rồi, nhưng ngay lúc này cả hai đều gượng gạo sượng đi đến mấy phần. Cô lúng túng mân mê góc áo, còn hắn cứ loạn xạ mà gõ ngón tay nhịp lên vô lăng, chẳng hiểu vì sao hắn hôm nay cũng không dám nhìn liếc qua cô như mọi hôm.
Cô trộm nghĩ, không lẽ là do trang phục hôm nay của cô mà không khí thành ra thế này hay sao?
"Minh Dực... Chúng ta đi đâu vậy...?" Cô đảo mắt rụt rè, khẽ hỏi.
"Cô muốn đi đâu?" Hắn bây giờ mới lấy lại khí thế ngày thường nhìn sang phía cô.
Cô ngẩn ngơ "hả" một tiếng, môi mấp máy khó hiểu: "Ý anh là..."
Trịnh Minh Dực đột nhiên cảm thấy lời mình sắp nói sẽ khiến hắn trông rất khó coi, một tay cầm lái, một tay gác khuỷu tay lên cạnh cửa xe, ngón tay sờ sờ chóp mũi.
"Tôi... Hôm nay..." Giọng nói hắn vừa trầm vừa nhỏ, giống như ong ve chẳng nghe thấy gì.
"Sao cơ?"
Mi tâm hắn cau lại muộn phiền, thề với trời đất hắn đến ngần này tuổi mới lần đầu không dám nói chuyện.
"Tôi nói là hôm nay cô có thể xem tôi là bạn trai của cô, muốn hẹn hò như thế nào cũng được." Hắn dùng hết sức bình tĩnh nói lại cho cô nghe.
Quả nhiên Giang Nhược Hoa đã bị lời hắn nói dọa cho cứng người.
Người đàn ông này đang nói cái gì vậy? Bạn trai? Hẹn hò?
"Minh Dực anh..." "Cô muốn đi đâu?" Hắn thực sự đang như nghẹn ở cuống họng, chỉ biết muốn cô mau nói cho hắn địa điểm muốn tới, bằng không hắn sẽ giẫm ga chạy như điên mất.
"À... Đi... Đi xem phim đi." Cô lắp bắp nói theo quán tính.
Sau đó người đàn ông gật đầu, mắt nhìn con đường ngay trước mà chạy thẳng về phía rạp chiếu phim.
Cô cảm giác hình như hắn chạy nhanh hơn bình thường, hai tay cũng vô thức nắm lấy đai an toàn trước ngực. Đến khi dừng đèn đỏ, cô mới từ từ buông tay ra.
Đường thì chẳng có mấy xe, nhưng đèn đỏ lại chờ vô cùng lâu.
"Tay của cô."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, cô vội nhìn sang, nhưng cũng chỉ thấy một bên mặt hắn cùng góc cằm cương nghị. Cô hạ tầm mắt nhìn thử, không ngờ lại trông thấy lòng bàn tay đang mở ra của hắn.
Cái này... là ý gì đây...?
Hé môi cô vô thức mở ra không có chủ đích, ngẩn ngơ trước bàn tay to của hắn. Cô liệu có thể hiểu rằng... hắn muốn hai người nắm tay?
Trong khi cô vẫn còn bần thần, thì người đàn ông cả người đầy hàn khí đã mất kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên."
Cô giật mình, cơ thể phản ứng theo lẽ thường vội vàng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Ngay lập tức bàn tay cô được bao phủ bởi làn da lành lạnh mát mát của hắn, tiết trời đã không còn lạnh nữa, nhưng cô vô tình cảm nhận thấy mình đã quay trở lại với đêm đông bọn họ gặp nhau từ cái nắm tay này. Nói thật tình, cô rất thích cảm giác mát lạnh dễ chịu này, và có lẽ cũng chỉ có hắn mới có thể đem đến loại cảm giác này cho người khác.
Không khí trong xe bỗng chốc chẳng còn ngượng ngịu, thay thế bằng chút lãng mạn len lỏi tản ra. Bọn họ ở trong xe im lặng nắm tay nhau chẳng ai nói lời gì, nhưng đều ngầm hiểu được mối quan hệ này đã bắt đầu vượt quá sự điều khiển của họ, ít nhất là trong hôm nay.
Đèn đỏ chuyển xanh, hắn buông tay cô ra gạt cần lái, cô vừa định rút tay về, thì hắn lại một lần nữa nắm lấy tay cô.
Trên suốt quãng đường, nếu không phải vì làm vài thao tác như gạt cần lái hay mở đèn xin đường, hắn sẽ không buông tay cô ra.
Cứ thế, loại cảm xúc kì lạ cùng trào dâng giữa hai con người.
Giang Nhược Hoa biết đàn ông như Trịnh Minh Dực sẽ không thích những bộ phim tình cảm sướt mướt, nên cô cố tình chọn xem Thiên địa đối quyết của đạo diễn Khâu Lễ Đào. Bộ phim này lấy đề tài tranh đấu thương trường, hẳn là hắn cũng sẽ có hứng thú?
Nhưng đến lúc xem phim, hắn xem rất chăm chú và có vẻ rất tập trung, còn cô lại chẳng hiểu được cái gì...
Mà bởi vì cô hiếm khi có dịp nhìn thấy một Trịnh Minh Dực cố ý thân mật với mình, nên cô chỉ nghĩ lúc này miễn là bọn họ thoải mái và hắn có hài lòng với buổi đi chơi thì cô cũng đã thấy vui rồi.
Xem phim xong, Giang Nhược Hoa nổi hứng đi dạo phố, nên hắn chiều ý cô gửi xe ở bãi, sau đó nắm tay cô đi dọc trên phố mua sắm.
Sự đẹp đôi của hai người thu hút không ít ánh nhìn.
Đang trong kì nghỉ nên Trịnh Minh Dực không mang theo trợ lí hay vệ sĩ, nhưng nghĩ đến cô gái nhỏ đang háo hức dạo chơi bên cạnh, hắn cố gắng dẹp bỏ cảm xúc phiền phức trong lòng, chủ động đứng chắn bên ngoài cùng cô bước đi.
Bọn họ đi qua rất nhiều cửa hàng thời trang, mặc dù đã tự nhủ thầm sẽ chỉ ngắm chứ không mua, nhưng Giang Nhược Hoa vừa mới chạm vào một cái áo, người đàn ông nào đó lại áp bức bảo cô đi thay thử, sau đó cứ mỗi lần thay hắn lại yêu cầu gói đồ.
Đi dạo chưa được bao lâu, trên cánh tay hắn đã treo đầy túi.
Trông thấy cảnh này cùng vô vàn ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị xung quanh, Giang Nhược Hoa mím môi tự nói với lòng sẽ nhìn từ bên ngoài, không đi vào cửa hàng nào nữa.
Có một điều là khi đi trên phố, hắn chưa bao giờ buông tay cô ra.
Kể cả khi hắn nghĩ cô đã đi đủ mệt, dừng lại trước một cửa hàng, hắn vẫn nắm chặt tay cô.
"Là đồ gia đình kìa, đẹp quá." Hai mắt cô sáng rỡ nhìn vào tủ kính, liếc qua tên thương hiệu. "Wonderland? Cái tên dễ thương thật đó."
Trịnh Minh Dực biết thương hiệu này, đây từng là một thương hiệu chuyên về thời trang trẻ em, sau đó lấn sân sang thời trang nam nữ và hiện tại đang là một trong những thương hiệu có giá trị cao nhất trong nước.
"Nếu cả gia đình cùng mặc đồ giống nhau rồi cùng đến khu vui chơi hay sở thú gì đó vào cuối tuần, nhất định là sẽ vui lắm nhỉ?" Cô cười cười, quay sang nhìn hắn. "Anh thấy thế nào?"
Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn cô, không trả lời.
Giang Nhược Hoa bị hắn bơ nhiều thành quen, nên chẳng phản ứng nhiều quay lại ngắm nghía mấy bộ quần áo gia đình được treo trên tủ kính.
"Hay là mua cho nhà chị Ân Nghiên một bộ nhỉ?" Cô nghiêng đầu tự nói với bản thân, rồi tiếp tục nói với hắn: "Minh Dực, tôi mua thêm đồ gia đình cho chị Ân Nghiên và Trịnh thiếu được không?"
"Tùy ý cô."
"Được." Cô vui vẻ cười, hoan hỉ kéo theo hắn mở cửa bước vào cửa hàng.
Trịnh Minh Dực im lặng đi bên cạnh cô, như cũ khi cô chọn đồ hắn sẽ ngồi ở sofa nhìn cô hào hứng nghe nhân viên tư vấn.
Có vẻ cô đang chần chừ không biết chọn bộ nào, cầm lấy hai cái móc treo hướng hắn mà hỏi: "Minh Dực, anh thấy màu xanh dương hay màu bạc hà đẹp hơn?"
"Màu xanh dương." Hắn không cần nhìn nhiều liền chọn ngay.
Cô tin tưởng hắn, nói với nhân viên lấy cho cô màu xanh dương, rồi quay lại nhìn hắn. "Tôi tin mắt thẩm mỹ của anh đó, anh nhớ phải giúp tôi chuyển tận tay đến cho gia đình Trịnh thiếu nha." Sau đó cô lại xúng xính lướt qua tủ đồ gia đình, bóng lưng đầy niềm vui xem hết bộ này đến bộ khác.
Từ phía sau nhìn cô, Trịnh Minh Dực mỉm cười lúc nào không hay. Hắn đột nhiên lại tưởng tượng cô là đang tự chọn quần áo cho chính gia đình nhỏ của mình.
Bức tranh mà cô nói tới khi nãy, nếu như lúc đó hắn và cô cùng mặc một kiểu quần áo, cùng dắt tay một đứa nhỏ cũng mặc đồ giống hệt, liệu có đẹp không?
Hắn lại nghĩ đến hôm trước cô và cháu trai Trịnh Hạ Dương của hắn chơi đùa vô cùng vui vẻ, cách mà cô chăm sóc thằng bé mỗi một cử chỉ đều vô cùng dịu dàng và ấm áp. Nếu vậy, hẳn là cô sẽ còn đối xử tốt hơn nữa với con của hắn... và cô?
Có thể không?
Đáy mắt hắn hiện lên nét trầm tư. Cùng với cô sinh hạ một đứa bé, có vẻ như là một ý kiến không tồi.