Chờ cho đến khi Tiểu Nguyên Tiêu được hơn bảy tháng và dần dần hình thành dáng ban đầu của mắt đào hoa, sự chú ý của Thịnh Vọng Thư lại va phải tỉ lệ dáng người của thằng bé.
Sau khi hết lặp đi lặp lại so sánh đôi mắt của hai người, một hôm nọ, Thịnh Vọng Thư lấy cuộn thước dây từ phòng làm việc đến, đặt Tiểu Nguyên Tiêu nằm ngửa trên giường, đo lường nửa người trên và nửa người dưới của cậu nhóc một lần y như thật.
Ghi chép lại kết quả đo đạc vào ghi chú trên di động rồi, cô vuốt cằm nhìn chằm chằm cậu con trai đang nằm trên giường mỉm cười nhìn cô kia, đánh giá tới lui, sau đó lại cúi người xuống đo lường đầu, cổ, cánh tay, đùi, cẳng chân và gót chân nhỏ hết một lượt, số liệu chính xác đến hai số thập phân.
Sau khi đo ba lần một tuần liên tục hai tuần như thế, một ngày nọ, Thịnh Vọng Thư rốt cuộc bị Ngôn Lạc tan làm về sớm bắt gặp.
“Em đang làm gì thế?” Ngôn Lạc đứng tựa vào khung cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Trước khi bị bắt gặp thì Thịnh Vọng Thư vẫn còn cảm thấy hành vi này của mình là hết sức bình thường, nhưng sau khi bị anh bắt gặp thì không hiểu sao lại cảm thấy việc làm này có hơi ngu ngốc.
Cô cất thước cuộn đi, tiện thể bịa ra một cái cớ: “Em muốn ghi lại quá trình trưởng thành của con.”
“…” Ngôn Lạc im lặng trong một thoáng, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Giống như sợ anh không tin, Thịnh Vọng Thư lại nghiêm trang bổ sung thêm: “Trẻ con lớn nhanh lắm đó, chỉ cần không chú ý một chút thôi là chúng đã lớn rồi, đương nhiên là phải nhân lúc này ghi chép lại cho cẩn thận chứ sao.”
Cô lấy notebook đặt ở bên cạnh đến cho anh xem: “Anh xem này, giờ chỉ mới ghi chép có hai tuần thôi mà con nó đã lớn nhanh thế này rồi.”
Ngôn Lạc đứng thẳng người lên, cầm lấy notebook, nhìn những số liệu ở trên đó. Một lát sau, mí mắt anh nhàn nhạt nâng lên, chỉ vào một cái biểu thức toán học ở trong đó: “Cái này… Cũng là một trong những mục cần ghi chép à?”
Thịnh Vọng Thư cúi đầu nhìn, thấy đó là phép tính tỉ lệ thân trên và thân dưới của Tiểu Nguyên Tiêu mà cô tính.
“…” Cô căng da đầu, mặt không đổi sắc “Ừm” một tiếng. “Có vấn đề gì à?”
Ngôn Lạc đóng notebook lại: “Không có vấn đề gì cả.”
Thịnh Vọng Thư cướp notebook về rồi giấu vào trong ngăn kéo, khi quay đầu lại thì thấy Ngôn Lạc đang ngồi ở mép giường trêu chọc Tiểu Nguyên Tiêu.
Anh vẫn còn chưa thay quần áo, đang mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vòng eo thon thả rắn chắc, vạt áo sơ mi được nhét chỉn chu vào trong quần tây. Ngôn Lạc lười nhác nghiêng người, đôi chân thẳng tạo thành một đường cong thon dài, ánh mắt trời chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất vào trong nhà, nửa người của anh tắm trong ánh nắng, bóng dáng tinh xảo giống như một bức tranh.
Thịnh Vọng Thư đứng dựa vào ghế, yên lặng thưởng thức cảnh tượng này trong chốc lát, một suy nghĩ chợt ngo ngoe rục rịch xuất hiện trong đầu cô.
Cô hắng giọng một cái, giữ biểu cảm tự nhiên, gọi Ngôn Lạc một tiếng.
Ngôn Lạc rút ngón tay đang cào gãi ở cằm Tiểu Nguyên Tiêu về, quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Vọng Thư cầm cuộn thước dây nọ, nóng lòng muốn thử mà bước đến.
“Qua hai tuần đo lường vừa rồi, em phát hiện tỉ lệ vóc dáng của con trai chúng ta cực kỳ tốt, mới mấy tháng mà đã sắp đạt đến tỉ lệ vàng rồi.”
Nói đến đây, cô tạm ngừng, cười toe toét nhìn anh chằm chằm.
Ngôn Lạc hơi hơi lườm cô một cái, trong lòng hình như có linh cảm gì đó: “Thì sao?”
Thịnh Vọng Thư cười khẽ hai tiếng, cầm thước đo đi đến gần anh, hoàn toàn không thèm che giấu “lòng dạ Tư Mã Chiêu” (1) của mình: “Anh nói xem có phải con trai di truyền điểm này từ anh không?”
Tầm mắt của Ngôn Lạc di chuyển từ khuôn mặt tươi cười của cô đến cuộn thước dây mà cô đang cầm, hơi hơi nhướng mày: “Em muốn đo anh à?”
Thịnh Vọng Thư híp mắt lại, gật đầu, hoàn toàn không cho anh cơ hội từ chối: “Không thành vấn đề đúng không?”
“Không thành vấn đề.”
Một tay Ngôn Lạc chống lên ga trải giường, một tay khác thì vươn ra túm chặt cổ tay cô, bất thình lình kéo về phía trước. Thịnh Vọng Thư lập tức không hề phòng bị, ngã vào lòng anh.
Hai tay cô chống lên ngực anh, nhìn thấy hầu kết sắc bén của anh khẽ trượt lên trượt xuống một cái, ngay giây tiếp theo, cô đã đối mặt với ánh mắt ý tứ sâu xa của anh.
“Giờ đo không tiện cho lắm, để đến tối đi.”
Anh hơi hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng dán lên tai cô, bật hơi thì thào: “Mặc quần áo đo sẽ ra sai số quá lớn, nếu muốn đo, vậy thì phải cởi quần áo để đo cho chính xác.”
Thịnh Vọng Thư: “…”
Vì thế, đêm đó, sau khi Tiểu Nguyên Tiểu ngủ và được dì Nguyệt ôm đi rồi, trên chiếc giường lớn rộng rãi ở phòng ngủ, Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư đắm chìm trong việc “đo lường” tỉ lệ cơ thể đối phương suốt mấy tiếng đồng hồ.
Gần như là bộ phận nào cũng không bị bỏ qua.
(6)
Sau khi Tiểu Nguyên Tiêu ra đời, địa vị trong gia đình của Ngôn Lạc tụt xuống thấy rõ.
Hơn phân nửa mọi sự chú ý của Thịnh Vọng Thư đều đặt ở trên người Tiểu Nguyên Tiêu, thậm chí mỗi buổi tối đi ngủ cũng phải ôm Tiểu Nguyên Tiêu. Điều này khiến cho cơ hội được sống trong thế giới hai người của vợ chồng họ càng ngày càng ít đi, đừng nói gì giống như trước kia, thân mật với nhau không e dè gì.
Như Thịnh Vọng Thư mong muốn, Tiểu Nguyên Tiêu cực kỳ giống Ngôn Lạc, bất kể là vẻ bề ngoài đến dáng người, hay là sự mê luyến dành cho Thịnh Vọng Thư đều được di truyền từ DNA của Ngôn Lạc…
Bất kể là quấy khóc dữ đến đâu, chỉ cần Thịnh Vọng Thư tùy tiện dỗ dành một chút, cậu nhóc sẽ lập tức cười ra tiếng; mỗi tối nếu không được nằm bên cạnh Thịnh Vọng Thư thì nhóc ta sẽ chậm chạp không muốn ngủ.
Người ta thường nói cha và con trai là oan gia kiếp trước, Ngôn Lạc cảm thấy cái tên nhóc con này đúng thật là đến tìm mình báo thù, chỉ cần anh đến gần Thịnh Vọng Thư nhiều thêm một centimet thôi, tên nhãi ranh này nhất định sẽ gây ra động tĩnh gì đó để thu hút sự chú ý của Thịnh Vọng Thư.
Mới tí tuổi đầu mà đã lộ ra bản chất nghịch tử rồi.
Đêm nay, Ngôn Lạc ở bên ngoài xã giao uống rượu, chờ đến khi về nhà thì Tiểu Nguyên Tiêu đã nằm ở bên cạnh Thịnh Vọng Thư ngủ say.
Đầu giường chỉ bật một chiếc đèn đọc sách, Thịnh Vọng Thư tựa vào đầu giường chơi di động, nghe thấy động tĩnh ở cửa thì quay đầu lại nhìn anh.
“Anh uống rượu à?”
Ngôn Lạc đứng ở cạnh cửa, bóng dáng cao lớn tạo thành một chiếc bóng đổ thật dài, khe khẽ đáp một câu: “Sao giờ em còn chưa ngủ?”
“Anh nói xem?” Thịnh Vọng Thư oán trách trừng mắt nhìn anh, buông di động xuống đứng dậy, đến bên bàn rót một cốc nước, đưa đến cho anh.
“Này, uống nước đi.”
Ngôn Lạc rũ mắt nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: “Cảm ơn bà xã.”
Đang muốn nhận lấy, Thịnh Vọng Thư lại thình lình rụt tay lại, nói: “Suýt nữa là quên mất, anh chờ một chút.”
Ngôn Lạc hơi ngẩn ra, cô đi lướt nhanh qua anh, hấp tấp đi đến phòng khách tìm bình mật ong hoa quế ở quầy bar, múc hai muỗng cho vào cốc nước khuấy đều, sau đó mới quay về cửa phòng ngủ.
“Còn ấm đấy, uống đi.”
Ở bên nhau lâu rồi, hai người cũng lặng lẽ thay đổi và nhớ được thói quen của nhau. Trước kia mỗi lần Thịnh Vọng Thư uống rượu, Ngôn Lạc đều sẽ pha cho cô một ly nước mật ong, giờ đây, việc này cũng đã trở thành thói quen của cô.
Cô sẽ pha nước mật ong cho anh khi anh uống rượu về, sẽ trong lúc đang ngủ say, ý thức mông lung mà kéo kín chăn cho anh theo quán tính, cũng sẽ quen với việc cùng anh chìm vào giấc ngủ; khi anh không ở nhà, cô cứ luôn cảm thấy trống vắng, có anh ở bên cạnh rồi, cô mới có thể càng an giấc hơn.
Ngôn Lạc nhận lấy cốc nước, nhìn khuôn mặt trắng nõn mượt mà tắm trong ánh sáng của cô, trái tim và dạ dày đồng thời bị cốc nước mật ong ấm áp và ánh mắt dịu dàng của cô từ tốn xoa dịu.
“Vẫn không ngủ, đang đợi anh đấy à?” Anh khẽ nhấp môi, hơi hơi cúi người đến gần cô, âm sắc trầm thấp mà từ tính, dừng ở bên tai cô theo nhịp thở.
Thịnh Vọng Thư khẽ nâng mi lên đối diện với anh, trong đáy mắt trong trẻo toàn là hình bóng anh.
Ánh mắt Ngôn Lạc hơi trầm xuống, lòng bàn tay như có như không khẽ cọ khuôn mặt cô, tiện thể chậm rãi hướng lên trên, dừng ở đuôi mắt cô, ấn nhẹ một cái.
“Có nhớ anh không?” Đó không chỉ là ý ở trên mặt chữ mà là một câu hỏi tràn ngập ý ám chỉ.
Thịnh Vọng Thư bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm, trái tim giống như bị một móc câu vô hình khều một cái, lông mi khẽ run.
Cô khẽ cắn cắn môi, đang muốn mở miệng, Ngôn Lạc đã đột nhiên không kịp phòng ngừa nghiêng đầu hôn xuống, chặn đứng lời cô muốn nói ở trong cổ họng.
Hơi thở của anh mãnh liệt, cảm giác xâm lược rõ ràng, một tay anh nhéo cằm cô, ngón cái và ngón trỏ đồng thời dùng sức, nhẹ nhàng đè một cái, đôi môi cô lập tức hơi hơi hé mở ra theo lực đầu ngón tay anh.
Đầu lưỡi của anh cũng men theo khe hở đó mà chui vào, bá đạo công thành chiếm đất.
Thịnh Vọng Thư bị anh kéo theo, nhịp thở dần dần trở nên bất ổn, lúc nặng lúc nhẹ rơi vào trong tai anh, khiến cho anh mắt anh càng sâu hơn, gần như muốn thiêu cháy cô.
Người hầu đều ở trong căn nhà phụ, cả tầng này chỉ có hai người họ. Một tay Ngôn Lạc ôm eo Thịnh Vọng Thư, một tay cầm cốc nước, vừa cúi đầu hôn cô vừa đưa cô đến phòng cho khách.
Cốc nước bị anh ném bừa trên quầy bar bằng kính. Lưng anh dán lên ván cửa, thò một bàn tay ra sau, trở cổ tay mở then cửa, ngay sau đó, bàn tay đó vòng xuống dưới gối cô, cánh tay hơi dùng sức một chút, nhẹ nhàng bế bổng cô lên. Anh xoay người lại, đá văng cửa phòng ra…
Trong không khí dường như trôi nổi vô số những biến số ái muội, chạm vào sẽ bùng cháy ngay tức khắc.
Một giây đồng hồ trước khi cửa phòng bị đụng trúng…
“Oa” một tiếng, Tiểu Nguyên Tiêu ở phòng ngủ chính đột nhiên bất chợt cất tiếng khóc.
Sống lưng của Thịnh Vọng Thư hơi hơi cứng đờ. Cô mở mắt ra, hai giây sau, những ý loạn tình mê trong mắt cô tan đi. Cô khẽ đẩy ngực Ngôn Lạc, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi ngực anh.
“Con khóc rồi, em đi xem sao.”
“…”
Một phút sau, Ngôn Lạc đứng ở cửa phòng ngủ chính, nhìn Thịnh Vọng Thư dỗ Tiểu Nguyên Tiêu bằng khuôn mặt vô cảm.
“Nguyên Tiêu ngoan, đừng khóc nhé, mẹ đây mẹ đây.”
Thịnh Vọng Thư dịu dàng cưng chiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nguyên Tiêu, nhóc con lập tức nín khóc ngay, chậm rãi toét miệng cười, mềm mại phát ra một tiếng “Ya”.
Hai mẹ con nhìn nhau, ngọt ngào nở nụ cười.
Ở ngoài cửa cách đó mấy mét, Ngôn Lạc mệt tim mà nhéo nhéo mũi, liếc nhìn thoáng xuống dưới.
Cái tên nghịch tử này, nếu cứ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cha nó bị nghẹn chết…
(7)
Những ngày tháng như thế kéo dài suốt một đoạn thời gian rất lâu.
Đêm Tiểu Nguyên Tiêu tròn một tuổi đó, Ngôn Lạc lập tức đưa ra đề nghị làm một chiếc giường cũi riêng cho Tiểu Nguyên Tiêu, lấy lý do rằng ngủ một mình có thể đảm bảo chất lượng giấc ngủ của Tiểu Nguyên Tiêu hơn.
Thịnh Vọng Thư cũng đồng ý với đề nghị của anh, nhưng lại có phần không nỡ khi không được ôm lấy cơ thể bé nhỏ mềm mại thơm tho của con trai vào lòng, phải cân nhắc suốt ba ngày mới đành lòng buông tay.
“Vậy được rồi, vậy đặt cũi của con trong phòng ngủ chính đi, như thế ban đêm chúng ta cũng có thể chăm sóc được cho con.”
Ngôn Lạc biết nghe lời hay, gật đầu đồng ý: “Được.”
Nhưng mà, không ngờ rằng, Tiểu Nguyên Tiêu lại hoàn toàn không chịu phối hợp.
Một đứa con nít mới tròn một tuổi như cậu nhóc thực sự giống một đứa con nít quỷ, cứ hễ trong động tác của Thịnh Vọng Thư hay là Ngôn Lạc có một chút xíu xiu manh mối thể hiện rằng họ muốn đặt nhóc vào trong cũi, nhóc con này ngay tức khắc sẽ ngừng hết mọi động tác, giương đôi mắt đen lúng liếng lên, mếu miệng làm ra động tác báo hiệu mình sắp khóc.
Nhưng khi hai người bất đắc dĩ phải từ bỏ suy nghĩ này, nhóc con lập tức chớp chớp đôi mắt, tỏ vẻ đáng yêu mà cười rộ lên, mềm mềm mại mại, mồm miệng không rõ gọi ba mẹ.
Biểu cảm của cậu nhóc giống hệt như một thiên thần nhỏ trong sáng vô tội, Thịnh Vọng Thư hoàn toàn không thể chống lại được, trái tim lập tức tan chảy thành một cục kẹo bông gòn, khiến cho Ngôn Lạc hoàn toàn không có cách đối phó nào.
Cứ như thế, thời gian lại không nhanh không chậm trôi qua non nửa năm, mỗi đêm bạn nhỏ Thịnh Hướng Ngôn vẫn quang minh chính đại nằm vắt ngang giữa Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư.
Tư thế ngủ của cậu nhóc không được tốt cho lắm, ngủ một giấc có thể xoay tròn hai vòng ba trăm sáu mươi độ trên giường, thỉnh thoảng gác cái chân nhỏ lên ngực ba, nhưng tay nhỏ lại luôn luôn dịu dàng ôm lấy mẹ.
Từ sau khi có cháu trai, Chiêu Chiêu cũng bắt đầu thỉnh thoảng ra vào nhà của Thịnh Vọng Thư vào những ngày nghỉ, có đôi khi cũng sẽ ngủ lại.