Giấu Trăng

Chương 2


 

Xe vừa lái ra khỏi sân bay, Thịnh Vọng Thư đã nhận được điện thoại của ba, Thịnh Tri Hành hỏi cô khi nào thì về đến nhà.

"Mới ra khỏi sân bay thôi."

Thịnh Vọng Thư nhìn cảnh đường phố có vẻ hơi lạ lẫm ở bên ngoài cửa sổ, nghe thấy Thịnh Tri Hành ở phía bên kia còn nói: "Dì Trần của con bận rộn cả đêm trong bếp, chỉ chờ con về nhà..."

"Ba." Thịnh Vọng Thư cắt ngang lời ông: "Đêm nay con không về... phía bên ba."

Căn nhà ở từ nhỏ đến lớn, từ sau khi ông tái hôn đã biến thành 'phía bên ba' rồi.

Im lặng trong chốc lát, Thịnh Tri Hành nói: "Trăng nhỏ, đây cũng là nhà của con."

Thịnh Vọng Thư không muốn thảo luận vấn đề này với ông vào lúc này, dùng đầu ngón tay mân mê gọng kính râm, cô nói: "Con mệt rồi, ngày mai lại về."

"Trưa hay là tối?"

Thịnh Vọng Thư mấp máy môi: "Buổi trưa."

"Được." Thịnh Tri Hành hài lòng: "Đã dọn dẹp xong phòng cho con rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Thịnh Vọng Thư cúp điện thoại, chưa đến hai phút, trên điện thoại di động đã có một tin nhắn thoại gửi đến, là do Thịnh Tri Hành gửi tới.

Cô ấn mở, một giọng nói non nớt của bé trai vang lên: "Chị, Chiêu Chiêu nhớ chị."

Chiêu Chiêu là con trai Trần Lộ sinh cho Thịnh Tri Hành sau khi ông ly hôn một năm, năm nay bốn tuổi.

Trần Lộ là thư ký trước đây của Thịnh Tri Hành, lớn hơn Thịnh Vọng Thư mười tuổi, năm đó khi gả cho Thịnh Tri Hành còn chưa đầy ba mươi.

Thịnh Vọng Thư không thể gọi ra được tiếng mẹ kế, cũng không gọi được cả tiếng dì.

Trước năm mười tám tuổi, Thịnh Vọng Thư sống trong hoàn cảnh gia đình cần gì có đó. Tập đoàn nhà họ Thịnh không ngừng phát triển, sản nghiệp dưới trướng bao gồm cửa hàng, khách sạn, tài chính và truyền thông, ba mẹ tương kính như tân, cực kỳ cưng chiều cô.

Cho nên, khi những thứ này bỗng nhiên biến mất vào năm mười tám tuổi đó, cô nghĩ không ra lý do.

Mẹ nói họ đã thống nhất tất cả những chuyện này với nhau từ nhiều năm trước rồi, bà không yêu Thịnh Tri Hành, ở bên cạnh nhau cũng chỉ sống qua ngày thôi. Thịnh Vọng Thư không hiểu, không yêu thì cần gì phải lựa chọn kết hôn, không thể sống một mình được à?

Từ lúc Thịnh Tri Hành quyết định tái hôn, Thịnh Vọng Thư liền khăng khăng chuyển ra khỏi nhà.



Nơi ở bây giờ của Thịnh Vọng Thư là công quán Tư Bắc ở Nam Thành, là chung cư Thịnh Tri Hành mua cho cô vào năm cô mười bảy tuổi.

Căn chung cư 200 mét vuông được quét dọn sạch sẽ sáng loáng đến mức có thể soi gương, Thịnh Vọng Thư đặt hành lý xuống, sau khi rửa mặt đơn giản bèn ngã đầu ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, Thịnh Vọng Thư dựa vào đầu giường xem một đống tin nhắn chưa đọc.

Tin tức cô về nước đã sớm truyền ra trong vòng bạn bè, mấy người có quan hệ tốt kích động muốn mời cô đến dùng cơm, cô tính toán thời gian đồng ý với hai ba người, lúc này mới không nhanh không chậm rời giường chỉnh đốn bản thân, lái xe về biệt thự nhà họ Thịnh.

Lái xe tiến vào cổng, Thịnh Vọng Thư vừa mới xuống xe, Chiêu Chiêu hệt như viên đạn hình người vọt đến ôm lấy chân cô.

Gút mắc tình cảm giữa người lớn, không cần phải giận lây sang một đứa bé không biết gì cả, Thịnh Vọng Thư qua loa xoa xoa đầu cậu bé, lấy ra món đồ chơi mua tạm ở trung tâm thương mại đưa cho cậu bé.

Chiêu Chiêu vui ghê gớm, nhảy nhót cầm đồ chơi chạy vào phòng bếp, khoe với bảo mẫu giúp việc của Trần Lộ rằng đây là quà chị mang từ Paris về cho cậu bé.

Thịnh Vọng Thư không biết Trần Lộ có khó xử hay không, dù sao cô cũng không hề khó xử một chút nào cả.

Thịnh Tri Hành xử lý xong công việc từ trong phòng làm việc bước ra, đuôi mắt hiện lên ý cười. Ở bên ngoài, ông sát phạt quyết đoán, nhưng luôn đối xử ôn hoà yêu thương đối với Thịnh Vọng Thư.

Không biết là vì lớn tuổi hay vì già rồi mới có con, Thịnh Vọng Thư cảm thấy mấy năm nay, càng lúc ông càng dịu dàng.

"Xem kìa, Chiêu Chiêu vui vẻ thế nào cơ chứ."

Thịnh Vọng Thư nói: "Con cũng không có nói mang quà đến cho nó, chiếc xe hơi nhỏ này tuỳ tiện mua ở trung tâm thương mại đấy."

"Đó cũng là tâm ý của con." Thịnh Tri Hành cũng không để ý: "Con tặng gì cho nó nó cũng thích cả."

Thịnh Vọng Thư nghẹn lại một chút, không phản đối, nghiêm mặt nhìn Chiêu Chiêu chơi với chiếc xe trên sàn nhà.

Khi còn trẻ người non dạ, Thịnh Vọng Thư hâm mộ Ngôn Lạc vì có anh trai, bèn muốn có một em trai, còn vì chuyện này mà ầm ĩ một lúc lâu, nhưng mẹ không muốn sinh nữa, cuối cùng cô cũng không được toại nguyện.

Không ngờ, trái lại sau khi trưởng thành rồi cô lại bất ngờ có thêm một đứa em trai hời, đứa em trai hời này lại còn khư khư đặc biệt thích cô, nhắc đến cũng buồn cười.

Thịnh Tri Hành từng nói: "Chiêu Chiêu có duyên với con."

Thịnh Vọng Thư nghe vậy cong môi trào phúng: "Cùng một người ba, không phải là có duyên hay sao?"

Một câu đã khiến Thịnh Tri Hành nghẹn lời.

Cô cũng không thèm để ý, quay đầu rời đi.

Duy trì vẻ ngoài bình thản ăn xong cơm trưa, Thịnh Vọng Thư xách túi lên rời đi, chở một chiếc rương đầy quà ở phía sau đi đến nhà cũ Nam Loan thăm hỏi ông nội.

Thịnh Tri Hành nhận điện thoại đi ra, đến ngay cả mùi khi từ đuôi xe của cô ông cũng không hề ngửi được.



Đã nói sẽ ăn cơm chiều cùng với ông cụ Thịnh, còn chưa lên bàn ăn, Thịnh Vọng Thư đã bị tin nhắn Wechat của Hứa Niệm Tịch oanh tạc, gọi cô ra ngoài ăn cơm.

Thịnh Vọng Thư: [Không phải đã nói là tối mai hay sao.]

Hứa Niệm Tịch: [Tối mai quá nhiều người, tối nay hai chúng ta tụ họp trước đi.]

Thịnh Vọng Thư: [Tối nay không được, đã đồng ý ăn cơm với ông nội rồi.]

Hứa Niệm Tịch: [Vậy thì hẹn ăn khuya, gần đây có một quán bar mới mở không tệ, tớ dẫn cậu đi phiêu lưu.]

Hứa Niệm Tịch: [Đã gần nửa năm không gặp, cậu cũng không nhớ tớ sao? Trăng nhỏ, cậu không có trái tim mà!]

Nào đến nửa năm, rõ ràng lầm cuối hai người gặp mặt là tháng trước, cô còn cố ý trích ra một ngày đi mua sắm ở Paris với Hứa Niệm Tịch nữa.



Thịnh Vọng Thư không chút lưu tình nào vạch trần cô, nhưng vẫn đồng ý.

Chín giờ tối, một chiếc xe Porsche màu đỏ dừng ở trước cửa quán bar 'W', Thịnh Vọng Thư xuống xe.

Hứa Niệm Tịch mặc chiếc váy ngắn đến mông cười tủm tỉm đón cô.

Cô ấy vốn có tướng mạo ngọt ngào, trang điểm kiểu Âu Mỹ càng đậm rực rỡ và có tính công kích hơn, vừa thấy được Thịnh Vọng Thư cô ấy đã chậc chậc lắc đầu: "Trang điểm nhạt như thế, cậu có một chút hiểu biết nào về việc đi bar nhảy disco không? Tớ vừa nhìn còn tưởng rằng cậu để mặt mộc nữa đấy."

"Về nhà gặp người lớn không thích hợp trang điểm đậm." Thịnh Vọng Thư cười: "Trái lại là cậu đấy, gần đây theo phong cách gì thế, như mèo rừng nhỏ choàng da báo vậy."

"Chị càng cay thì hoa đào càng lớn." Hứa Niệm Tịch mịt mờ chớp mắt mấy cái: "Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, trang điểm lên chính là mèo rừng nhỏ à."

Thịnh Vọng Thư có vóc người cao gầy, làn da trắng nõn sáng sủa, cao gần một mét bảy phối với gương mặt lập thể sắc sảo, cùng với đôi mắt hơi nhếch lên kia, lúc không cười luôn mang đến cho người ta một cảm giác xinh đẹp lười biếng thanh cao lại hơi có tính công kích.

Là một nhiếp ảnh gia, Hứa Niệm Tịch rất thích gương mặt của cô, có khi nói cô là mèo, có khi nói cô là hồ ly.

Thịnh Vọng Thư im lặng: "Tóm lại không thể là người đúng không?"

"Làm người gì chứ, cậu thích hợp là hồ ly tinh mê hoặc chúng sinh." Hứa Niệm Tịch chậc chậc tiếc hận: "Đáng tiếc đến bây giờ cũng chưa từng yêu đương lần nào."

"Đi nào", cô ấy ôm lấy cánh tay của Thịnh Vọng Thư, mỉm cười đẩy cô đi vào trong: "Đêm nay, tớ nhất định phải giúp cậu tìm được một anh chàng đẹp trai."

Thịnh Vọng Thư: "..."

Cũng không cần đâu.

Nói là nói như vậy, kết quả sau khi đi vào hai người trò chuyện quá hăng say, hoàn toàn quên mất cái chuyện 'đi săn' này, uống vài ly rượu, còn chạy đến sàn nhảy nhảy với ban nhạc hơn nửa tiếng.

Rượu được lên men thành công sau khi bị lắc mạnh, trở lại ghế dài, cả hai đều hơi mất lý trí.

Hứa Niệm Tịch đang ầm ĩ gọi thêm hai ly rượu, một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, nhân viên phục vụ lẽo đẽo theo sau đặt xuống hai ly Cocktail.

Một ly màu hồng phấn, một ly màu lam nhạt.

"Có thể mời hai cô gái xinh đẹp đây uống một ly rượu không?"

Thịnh Vọng Thư nhìn chằm chằm vào mái tóc xanh của người đàn ông kia vài giây, nhận ra anh ta là người hát chính của ban nhạc lúc nãy.

Hứa Niệm Tịch chuyển sóng mắt, biết lắng nghe mà nhận lấy.

Dáng vẻ của người hát chính này đúng là rất đẹp trai, là trình độ đủ để xuất đạo, đã xem qua anh ta biểu diễn, Thịnh Vọng Thư cũng không chán ghét việc anh ta đến bắt chuyện.

"Vừa rồi, trên sân khấu đã chú ý đến các cô." Người hát chính cười nói.

Hứa Niệm Tịch nói trước: "Là chú ý đến tôi? Hay là chú ý đến cậu ấy?"

Hoa tai của người đàn ông lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn sân khấu suy đồi, có tính mê hoặc hệt như ánh mắt của anh ta vậy. Anh ta không hề trả lời câu hỏi của Hứa Niệm Tịch, chỉ đẩy cái ly chứa chất lỏng màu hồng kia đến trước mặt cô ấy.

"Rose, hoa hồng, rất xứng với cô."

Ly rượu màu lam còn lại được đẩy đến trước mặt Thịnh Vọng Thư, Hứa Niệm Tịch hỏi: "Vậy còn ly này?"

Có một quả cầu băng nổi trong dịch rượu lam nhạt, tạo ra một vòng sáng lấp lánh.

Anh ta đáp lại Hứa Niệm Tịch, nhưng ánh mắt lại dán trên mặt Thịnh Vọng Thư: "Ngắm trăng trong nước."

Hứa Niệm Tịch hiểu rõ cười một tiếng, câu câu ngón tay Thịnh Vọng Thư dưới bàn, ý tứ ám chỉ rõ ràng.

Thịnh Vọng Thư có tửu lượng bình thường, lâu lắm rồi chưa thử uống rượu mạnh đến vậy, trong đầu vẫn còn đang quay cuồng, cả người có hơi bủn rủn, phản ứng hơi chậm, đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông.

Cái nhìn vô thức kia như một móc câu trong mắt người đàn ông, khiến anh ta không kịp chờ đợi muốn trở thành con khỉ mò trăng đáy nước.

"Bạn của tôi ngồi ở ghế dài bên kia, có tiện sang chơi một lúc không?"

Thịnh Vọng Thư lần theo hướng ngón tay của anh ta, nhìn thấy dàn nhạc của anh ta ngồi trên hàng ghế dài ở nơi hẻo lánh, cùng với mấy người đàn ông trông có vẻ Rock n' Roll.

"Được."

Cô còn chưa kịp mở miệng, Hứa Niệm Tịch đã kéo tay cô đứng lên, dán vào tai cô bảo: "Phối hợp một chút, tay bass kia quả là kiểu tớ thích."

Thịnh Vọng Thư liếc nhìn cô ấy một cái, nể mặt cầm ly rượu lên: "Đi thôi."

Một đám người xa lạ cũng có thể trò chuyện vui vẻ, Thịnh Vọng Thư cũng cùng chơi game một chút, ly rượu đã thấy đáy từ lúc nào không biết.

Cô cúi đầu xuống, dùng ngón tay xoa huyệt thái dương choáng váng, gương mặt trắng nõn không tỳ vết bị ánh đèn tuỳ ý quét qua, người hát chính tóc xanh nhìn thấy gần như hơi mất hồn.

Hứa Niệm Tịch đang trao đổi Wechat với tay bass ngồi cách anh ta, anh ta mượn cơ hội đổi chỗ với Hứa Niệm Tịch, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Vọng Thư.

Bọn họ đang chơi game số bảy, gặp bảy hoặc bội số bảy phải vỗ tay cho qua.

Thịnh Vọng Thư đỡ trán nhìn sang nơi khác, hơi thất thần nên quên mất phải vỗ tay, bị phạt uống rượu. Cô lắc lư ly rượu thấy đáy muốn mượn cơ hội rời khỏi trò chơi, không ngờ có một ly ngắm trăng trong nước được đẩy đến trước mặt.

Người hát chính tóc xanh nâng ly rượu lên, nói: "Tôi chịu phạt với cô."

Trong nháy mắt, trên bàn vang lên đầy tiếng giễu cợt, mọi người giật dây hai người uống ly rượu giao bôi.

Cũng không phải xã hội phong kiến, uống một ly rượu giao bôi cũng không mang ý nghĩa gì. Thịnh Vọng Thư không muốn trở thành người nhát chơi, bèn câu môi nâng ly lên: "Uống ly rượu giao bôi cũng được, uống xong ly rượu này tôi muốn rút."

"Được thôi, chúng ta đổi trò chơi khác."

Người hát chính tóc xanh đưa ly đến, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, nước sắp tràn, Thịnh Vọng Thư rũ mắt, đang muốn chuyển tay về phía trước, đột nhiên trong tay lại trống rỗng.

Một cánh tay từ trên trời giáng xuống, cướp đi ly rượu của cô.

Sau một hồi yên tĩnh, giọng của Hứa Niệm Tịch yếu ớt đi một cách khó hiểu: "Anh Ngôn Lạc."



Thật ra, Thịnh Vọng Thư đã nhìn thấy Ngôn Lạc từ lâu.



Lúc người hát chính tóc xanh đến bắt chuyện, anh đã bước vào cùng với mấy người bạn, anh mặc một chiếc áo sơ mi gấm màu đen, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, trông vừa cấm dục lại phong lưu.

Có điều, trong tay anh lại cầm một chiếc ly giữ nhiệt không phù hợp mà thôi.

Còn chưa đi đến ghế dài, anh đã bị gái xinh cản đường xin phương thức liên lạc, anh cười như không cười lắc đầu, không để ý.

Nhưng dáng vẻ từ chối kia càng khiến người ta cảm thấy muốn từ chối lại ra vẻ mời chào hơn.

Mãi đến sau khi anh ngồi xuống, Thịnh Vọng Thư mới dời mắt, anh không trông thấy cô.

Ngôn Lạc ngồi xuống ghế dài thưởng thức ly rượu, không hứng thú cho lắm. Tống Nguyên đi toilet quay trở lại, nhiều chuyện chỉ ,vào góc hẻo lánh ra hiệu anh nhìn: "Đoán xem tôi trông thấy ai nào?"

Ngôn Lạc vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Thịnh Vọng Thư đang mỉm cười uống rượu, cùng với người tóc xanh cách Hứa Niệm Tịch đang cố gắng tiếp cận cô.

Ánh mắt của anh hơi tối đi, vô thức muốn đứng dậy.

Tống Nguyên trêu ghẹo: "Làm gì thế? Nhìn không nổi à? Trăng nhỏ năm nay cũng hai mươi ba rồi, đến quán bar thì làm sao? Cậu còn xem cô ấy là trẻ con sao?"

Bởi vì thân nhau nhiều đời, mấy người họ đã biết nhau từ nhỏ, rõ ràng đều lớn hơn Thịnh Vọng Thư hai tuổi nhưng cũng chỉ có Ngôn Lạc thật sự xem cô như em gái mà thôi.

Ngôn Lạc vuốt ve chiếc ly giữ nhiệt đặt cạnh bàn, ánh mắt vẫn còn rơi vào góc hẻo lánh.

Tống Nguyên bỉ ổi bảo: "Nếu cậu đã không yên lòng như thế, bằng không để tôi theo đuổi cô ấy nhé, sao nào? Chúng ta hiểu rõ, cậu cũng không cần lo lắng Trăng nhỏ sẽ chịu uất ức ở chỗ tôi."

Ngôn Lạc mở to mắt liếc anh ta một cái: "Nếu như không có gương, có thể tìm một chỗ vắng người tiểu ra tự ngắm mình đi. Cậu cũng xứng sao?"

Tống Nguyên: "..."

Anh ta bị mắng một cách coi thường. Ai chẳng biết Ngôn Lạc thương yêu Thịnh Vọng Thư chứ, có điều cũng chỉ như một đứa em gái ruột mà thôi.

Nhờ tên 'thám tử tiền tuyến' Tống Nguyên này ban tặng, đêm nay Ngôn Lạc cũng chẳng được yên ổn.

Khi đám người trong góc phát ra tiếng ồn tương tự như hiện tượng atavism, cuối cùng anh cũng đè lên ấn đường, đứng dậy đi tới.

Người đàn ông cao một mét bảy mươi tám đứng ở phía sau mang đến cho người ta cảm giác áp bách vô hình, Hứa Niệm Tịch hơi sợ hãi Ngôn Lạc không cười, cũng đã tỉnh rượu vài phần. Thịnh Vọng Thư thì không.

Cô chỉ ngước mắt nhìn anh một cái, bèn đưa tay muốn bắt ly rượu về.

Ngôn Lạc một tay giơ cao ly rượu, cúi người bắt lấy cằm Thịnh Vọng Thư: "Uống mấy ly rồi?"

Thịnh Vọng Thư lắc lắc đầu, không thể hất tay anh ra, cô dửng dưng vươn bốn ngón tay ra với anh.

Trên mặt Ngôn Lạc phủ một tầng sương lạnh, giơ tay lên với Tống Nguyên theo đến chậm một bước: "Cậu đưa Hứa Niệm Tịch về nhà đi."

Lời này vừa nói ra, mấy người trong dàn nhạc cũng mất vui: "Này, anh là ai thế, bọn tôi đang chơi vui đây này, anh nói dẫn người đi là dẫn người đi à? Con gái người ta có bằng lòng đi theo anh không?"

Sự chú ý của Thịnh Vọng Thư đang dồn lên bàn tay bắt lấy mình của Ngôn Lạc, lòng bàn tay anh ấm áp, khiến cho chỗ thịt mềm nơi cằm cô hơi ngứa ngáy, nỗi lòng cũng loạn theo.

Cô hờn dỗi gỡ từng ngón tay của anh ra.

Trong mắt đám người ban nhạc, hành động này rõ ràng là không muốn.

Thấy thế, người hát chính tóc xanh càng thêm tự tin, đứng dậy chắn trước người Ngôn Lạc.

"Người anh em là ai thế?"

Trong bầu không khí giằng co tràn ngập mùi thuốc súng.

Ngôn Lạc lạnh lùng nói: "Anh trai của cô ấy."

Dứt lời, dường như Thịnh Vọng Thư đột nhiên thở ra, chủ động đứng lên.

"Đi thôi, anh." Cô cong đuôi mắt cười với anh: "Về nhà."

Lái xe chờ ở ven đường, Ngôn Lạc để Thịnh Vọng Thư ngồi vào ghế sau, mình thì lên xe ở một bên khác.

Anh hạ cửa sổ xe xuống để thông gió, lái xe giẫm mạnh chân ga một cước, Thịnh Vọng Thư theo quán tính nghiêng về phía trước.

Ngôn Lạc nhíu mày: "Chậm một chút."

Thịnh Vọng Thư thấy đầu nặng nề, trong dạ dày đã hơi buồn nôn. Cô liếc sang bên cạnh một cái, Ngôn Lạc đang cúi đầu vặn ly giữ nhiệt, đường nét gò má sắc bén lạnh lùng như dao gọt rìu đục.

"Mấy nữ minh tinh muốn ngủ với anh có biết anh không được không?" Cô đột nhiên yếu ớt lên tiếng: "Ngâm cẩu kỷ trong ly giữ nhiệt."

Ngôn Lạc cười như không cười hừ một tiếng, rót nước ấm vào trong nắp, đưa tới bên môi cô.

Thịnh Vọng Thư: "Làm gì thế?"

"Nếm thử trước đi rồi hẳn nói anh được hay không."

Anh nói lời này một cách vô tư, liên hệ với ngữ cảnh lại khiến cô dâng lên mấy phần khó chịu.

Thịnh Vọng Thư nhíu mày trốn về sau, Ngôn Lạch mạnh mẽ bắt lấy cằm cô, đút nước cho cô.

Không có mùi không có vị, càng không có cẩu kỷ ngâm. Nửa cốc nước ấm vào bụng, cảm giác buồn nôn trong dạ dày cô đã tiêu tán đi một nửa.

Ngôn Lạc rút tờ khăn giấy nhét vào lòng bàn tay cô, ra hiệu cô lau đi vệt nước bên môi, lần nữa vặn chặt ly giữ nhiệt.

Thịnh Vọng Thư cầm khăn giấy nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên từng đợt chua xót.

Đột nhiên, cô nhớ lại dáng vẻ của Ngôn Lạc dỗ cô uống thuốc lúc sinh bệnh khi còn nhỏ, anh sẽ giúp cô tách thuốc thành từng khối nhỏ, giúp cô xoa nước đọng bên môi, sẽ nhét một viên kẹo sữa vào trong miệng cô mỗi lúc cô bị đắng đến nhíu mày.

Anh thật sự lạnh lùng, nhưng vẫn luôn kiên nhẫn với cô.

Đột nhiên, Thịnh Vọng Thư hơi giận Ngôn Lạc.

Trách anh không nên đối xử quá tốt với cô.

Trước kia không nên, bây giờ lại càng không nên.

------oOo------