Hơn 15 phút đi xe, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình có mặt tại nhà họ Từ. Lúc này, Từ Hiểu Sung và Từ Hiểu Chí đều đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn Mẫn Kỳ cùng một số người giúp việc thân tín.
Lần thứ hai quay trở lại căn nhà này, mọi thứ đều không có gì thay đổi, tuy nhiên, một số đồ dùng liên quan đến nạn nhân như bức phù điêu mà Mẫn Kỳ nói rằng sinh thời Từ Quang Kiệt rất yêu thích, lại còn có mấy bức tranh mang phong cách cổ truyền, vật trưng bày mô phỏng theo phong cách nhà Đường đều không còn.
Không lẽ họ đã muốn tống tiễn người chết đi nhanh đến như vậy sao? Hơn nữa, sắc mặt của Mẫn Kỳ trông rất kém, nếu để ý kỹ có thể thấy vết sưng lấp ló trên trán mà được cô lấy tóc che lại.
"Không biết lần này các vị đến có chuyện gì?"
"Chúng tôi chỉ muốn xem qua phòng làm việc và phòng của mọi người một chút. Không biết có tiện không?"
"Cảnh sát có lệnh lục soát sao?" Mẫn Kỳ bình tĩnh, chính là cách mà Từ Hiểu Sung từng thể hiện khi Tạ Kỳ Ngôn có ý muốn đi xung quanh nhà.
"Không! Chúng tôi vẫn đang điều tra, chỉ là để giúp mọi người nhanh chóng hoàn tất hồ sơ, mang thi thể của giáo sư Từ về nhà sớm nên muốn biết thêm sinh hoạt thường ngày của nhà họ Từ thôi."
"Vì không có chồng tôi ở nhà, tôi thật sự không thể quyết định được." Mẫn Kỳ nhất nhất từ chối hợp tác.
Trước sự cứng cỏi của Mẫn Kỹ, Tạ Kỳ Ngôn quyết định thay đổi chiến lược. Cô lập tức dồn lực chú ý vào vết thương trên khuôn mặt của Mẫn Kỳ.
"Chị Từ! Mặt của chị?"
Câu hỏi đánh đúng trọng tâm, Tạ Kỳ Ngôn đã phát giác vết sưng tấy trên gương mặt của mình khiến Mẫn Kỳ bối rối.
"Tôi bị té ngã thôi." Mẫn Kỳ tìm đại một lý do, muốn cho qua chuyện nhưng trước mặt cô một là trinh sát có con mắt sắc bén, một là pháp y kim bài.
"Tôi là bác sĩ, té ở phần đầu rất nguy hiểm, hay để tôi xem giúp chị." Hàn Hân Đình nhanh chóng nắm bắt được ý đồ câu hỏi này của Tạ Kỳ Ngôn, cô không khó khăn để nương theo.
"Không...không cần đâu." Mẫn Kỳ bộc phát sự phản kháng kịch liệt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Hay là cô nói cho chúng tôi biết. Có phải cô bị Từ Hiểu Sung bạo hành không?" Tạ Kỳ Ngôn ra đòn.
"Hai vị à! Anh ấy là một người đàn ông rất tốt, rất hiền lành, đối xử với tôi và gia đình tôi rất tốt. Chẳng qua thời gian gần đây có vài biến cố, anh ấy dễ căng thẳng đôi khi tức giận mới không kiềm chế được bản thân."
Ánh mắt Mẫn Kỳ dấy lên sự thành khẩn, giọng nói run run. Cô ấy thậm chí có thoáng chút sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay của Tạ Kỳ Ngôn như một sự van nài.
"Được! Tôi sẽ bỏ qua chuyện này, chúng ta coi như đây là một giao dịch riêng. Chúng tôi muốn đi xem xung quanh nhà."
Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình cuối cùng cũng đạt được mục đích. Họ bắt đầu đi dạo xung quanh nhà, trong khi Mẫn Kỳ ngồi đợi ở phòng khách. Địa điểm đầu tiên mà hai người chọn, chính là gian phòng của Từ Quang Kiệt.
Đó là phòng lớn nhất trong nhà với hai gian được liên kết với một cửa thông nhằm liên kết không gian phòng ngủ và phòng sách. Có thể thấy, nơi này chứa cả thế giới của Từ Quang Kiệt.
Đồng thời, cách bố trí này có thể cho thấy ông là một người luôn lấy mình làm tâm điểm, mong muốn thể hiện quyền uy và sức ảnh hưởng của mình. Mỗi một cách bày trí đều rất giống ngự thư phòng của vua chúa, vừa có thể làm việc vừa tiện nghỉ ngơi khi cần.
"Có phải giáo sư hay tiến sĩ nào cũng sẽ trưng bày cả đống sách thế này trong phòng không?" Tạ Kỳ Ngôn nhìn quanh và bị thu hút bởi kệ sách khổng lồ chiếm vị trí trung tâm trong căn phòng này.
"Một số là để nghiên cứu, số còn lại là để trưng bày."
"Cậu cũng vậy à?" Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ buông lời châm chọc, dẫu sao trưởng khoa Hàn cũng là học vị Tiến sĩ mà.
"Không! Của tôi thì toàn bộ để trang trí nhà cửa." Hàn Hân Đình đối đáp.
Tuy nhiên, câu chuyện đùa ngắn ngủi và nhạt nhẽo của họ nhanh chóng kết thúc. Cả hai tập trung vào việc tìm kiếm các chi tiết liên quan đến nạn nhân. Người chết là một giáo sư, phạm vi hoạt động thường xuyên nhất của ông ta sẽ là bàn làm việc, kệ sách và giường ngủ. Nắm bắt được điều này, cả hai đã tìm kiếm rất kỹ ở các khu vực liên quan.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu qua đây xem." Hàn Hân Đình lắc lắc hộp thuốc mình vừa phát hiện trong ngăn kéo bàn làm việc.
"Thuốc trợ tim. Có gì kỳ lạ với một bệnh nhân bị bệnh tim sao?"
"Lạ ở chỗ bên trong không phải là thuốc trợ tim."
"Cậu dám chắc à?"
"Phải! Muốn biết chắc chắn hay không, đem về khám nghiệm là biết mà."
Khi phát hiện ra mấu chốt, Hàn Hân Đình nhanh chóng lấy viên thuốc từ trong hủ thuốc bỏ vào trong chiếc túi zip nhỏ mà mình thường mang theo. Cô cũng không quên lấp băng keo để thu thập dấu tay trên hủ.
Không chỉ có Hàn Hân Đình thu hoạch, Tạ Kỳ Ngôn cũng phát hiện một chiếc nút áo bị rớt dưới thảm gần kệ sách, chưa thể xác định là nút áo nam hay nữ nhưng nó rơi ra từ áo khoác len. Một mẫu áo khoác đơn giản với các bản nút lớn rất được ưa chuộng tại Tô Hàn. Tạ Kỳ Ngôn cay mày.
Ngay lúc cô đứng lên, vô tình để lệch góc chiếc thảm để lộ phần gạch có dấu hiệu bị nạy lên. Tạ Kỳ Ngôn từ tốn ngồi xuống, kín đáo gõ xuống nền mới phát hiện bên trong rỗng. Đó là ngăn chứa bí mật mà Tạ Quang Kiệt dùng để cất cuốn nhật ký.
Không những thế, bên trong còn có một chiếc hộp chứa ảnh. Bức ảnh chụp ba người với những khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Một trong số đó là Tạ Quang Kiệt, hai người còn lại, Tạ Kỳ Ngôn chưa thể đoán biết là ai.
Tạ Kỳ Ngôn biết việc làm này không quang minh chính đại nhưng cô đã nhanh chóng chụp lại bức ảnh, cùng các vật có trong hộp bằng điện thoại của mình rồi để lại mọi thứ về lại vị trí cũ. Hoàn nguyên vết tích. Rõ ràng có thể lấy cuốn nhật kí mà không ai hay biết, nhưng với bản tính của mình, Tạ Kỳ Ngôn nhất định sẽ lấy chúng đi khi có được lệnh lục soát.
Bên cạnh các khu vực xung quanh, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình quan sát những vật dụng nội thất trong căn phòng. Có tổng cộng một chiếc ghế dài đặt gần kệ sách, một chiếc bàn tròn lớn, một cái ghế tròn nhỏ, chiếc giường, bàn làm việc. Tất cả đều có những góc nhọn, cứng cáp phù hợp với vết nứt trên trán.
"Ở đây, quá nhiều thứ có thể trở thành thứ để trở thành hung khí."
"Vậy thì mỗi thứ cạo lấy một ít, nếu trùng khớp có thể khẳng định là bị thương tại nhà."
"Đúng là trưởng khoa Hàn chuyên nghiệp." Tạ Kỳ Ngôn nở nụ cười thích thú.
Hoàn tất việc chụp ảnh sơ bộ và thành thạo cạo lấy lớp gỗ trên các vật dụng nội thất, cả hai rời khỏi phòng của Từ Quang Kiệt. Họ di chuyển đến phòng ngủ của hai vợ chồng Từ Hiểu Sung và Mẫn Kỳ. Đó là một căn phòng trống rỗng và được bày trí đơn giản, chiếc giường trông có vẻ lạnh lẽo như đã lâu rồi chưa từng được ủ ấm bởi cảm tình của một cặp đôi.
Tạ Kỳ Ngôn thở dài, đưa mắt nhìn quanh. Mọi thứ trong phòng đều có thể bao quát rất nhanh. Hàn Hân Đình nhanh tay mở tủ quần áo. Đập ngay vào mắt họ chính là chiếc áo khoác nam có nút bản lớn, trùng khớp với chiếc nút của Từ Hiểu Sung. Tạ Kỳ Ngôn chụp ảnh.
Trong lúc họ rời khỏi phòng, Mẫn Kỳ đã đứng chờ họ ở hành lang, gương mặt vô cùng nôn nóng. Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình lại đối với cô bằng khuôn mặt rất thản nhiên. Có vẻ họ không điều tra được gì thêm.
Tiếng điện thoại bất giác vang lên, Mẫn Kỳ nhận được tin Từ Hiểu Sung và Từ Hiểu Chí đang ở đồn cảnh sát. Cả hai bị bắt vì tội ẩu đả, gây mất trật tự nơi công cộng. Mẫn Kỳ không nghĩ nhiều, lập tức tiễn Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình ra về, tức tốc lái xe chạy đến đồn cảnh sát.
Khi Mẫn Kỳ đi khỏi, Tạ Kỳ Ngôn cùng Hàn Hân Đình lên xe quay về cảnh cục, cải hai được một bà lão gọi lại.
"Hai vị! Hai vị có phải là cảnh sát không?" Bà lão rưng rưng hỏi.
"Phải! Hai vị nhất định phải đòi lại công bằng cho ông chủ." Bà lão bất giác òa khóa khi thốt lên hai từ ông chủ.
"Bà bình tĩnh, có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì không?"
"Cậu cả! Cậu cả! Chính cậu ấy đã hại chết ông chủ." Bà lão không ngừng xúc động.
"Ý bà là Từ Hiểu Sung sao? Vì sao, bà lại nói như vậy?" Tạ Kỳ Ngôn vỗ vỗ bàn tay gầy guộc của bà lão, vừa tỏ ý an ủi, vừa mong chờ lắng nghe.
"Mối quan hệ của họ rất tồi tệ, cậu cả từng tuyên bố sẽ giết ông chủ nếu ông chủ không thay đổi di chúc, chia quyền thừa kế cho cậu ấy. Hôm đó, tôi đã nhìn thấy, cậu cả xô khiến cho ông chủ đập đầu vào thành ghế."
"Xô sao?" Động tác này có vẻ không đúng với những gì mà Hàn Hân Đình khám nghiệm, nếu xô, lực đập sẽ không lớn như vậy, hơn nữa, nếu thực sự Từ Hiểu Sung xô Từ Quang Kiệt xuống khiến ông đập phần trán vào ghế, càng không thể tạo ra vết trũng với nhiều trọng tâm chồng chéo lên nhau như thế.
"Sau đó thì sao?" Tạ Kỳ Ngôn bình tĩnh hỏi tiếp.
"Tôi thấy ông chủ nằm xuống, tôi sợ quá, tôi sợ cậu ấy phát hiện nên chạy đi về phòng. Hôm sau, tôi đã tranh thủ xin nghỉ, mãi đến hôm nay nghe tin ông chủ mất, tôi mới nhanh chóng trở về."
Nhặt được thông tin trời cho, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình nhanh chóng trở về cảnh cục. Trên xe về lại cảnh cục, Tạ Kỳ Ngôn hít một hơi thật sâu, nhận ra phổi mình căng tràn niềm tin sẽ sớm tìm ra được sự thật, cô quay sang chờ Hàn Hân Định xác nhận câu hỏi của mình.
"Cậu nghĩ, những cú đập như vậy có thể kích thích bệnh tim không?"
"Nếu nạn nhân liên tục chịu kích động, nhất định có."
Chứng cứ, động cơ, sự xung đột kịch liệt trong mối quan hệ, nhân chứng mục kích. Tất cả đều có. Bức tranh gần như đã được ghép hoàn chỉnh.
Trở về cảnh cục, Hàn Hân Đình đã lập tức chạy đến phòng thí nghiệm, phớt lờ việc chào hỏi cục trưởng. Thông thường, cô ấy cũng vô phép vô tắc như vậy, nhưng không lần nào cục trưởng Lâm bỏ qua. Tuy nhiên, sự gấp gáp này có thể thấy cô ấy rất muốn tranh thủ thời gian để chạy đua với vụ án. Ông không muốn làm khó.
Hôm nay, Hàn Hân Đình không mang giày cao gót như mọi khi nhưng bước chân nện xuống sàn đều rất có lực.
"Tự tin đến vậy à!"
Cục trưởng Lâm dõi theo quan sát bước chân hối hả của Hàn Hân Đình, rồi thầm nghĩ.
Trong khi đó, Tạ Kỳ Ngôn ngồi tập trung trên bàn làm việc để sắp xếp lại các chứng cứ và thông tin mình có được. Cục trưởng Lâm đi đến.
"Sao rồi!" Giọng nói từ tốn, ấm áp của cục trưởng lôi Tạ Kỳ Ngôn khỏi sự chú tâm.
"Chú!" Tạ Kỳ Ngôn ngước lên, ánh mắt xoe tròn, miệng cũng bất giác nở nụ cười khi nhìn thấy cục trưởng Lâm.
"Đã điều tra được gì?" Khác biệt với sự cứng rắn, quân kỷ mà ông thể hiện trước mặt mọi người khi răn đe Tạ Kỳ Ngôn, Lâm Chính dùng ánh mắt lẫn giọng nói rất nhỏ nhẹ.
"Rất khả quan." Tạ Kỳ Ngôn chắc nịch.
"Chú cần chuẩn bị gì không?" Ấn đường của Lâm Chính hoàn toàn giãn ra, khóe môi cong lên như chờ đợi một tin tức khả quan, ít nhất, ông không phải viết bản báo cáo dài năm trang giấy để giải thích về lý do thực thi quyền pháp y để chứng minh tử thi qua đời vì bệnh tim.
"Một lệnh lục soát."
Nụ cười toe toét của Lâm Chính tắt ngóm.