Hàng Long Quyết

Chương 12: Lại gặp cường địch


Giọng nói lạnh lẽo mang theo sát khí, được gia tăng bởi linh lực, vô cùng rõ ràng mà xuyên qua thành trấn huyên náo truyền đi rộng khắp.

Lạc Thanh Từ cũng không cần phí sức, liền xác định được nơi truyền đến thanh âm kia.

Chỉ thấy một nam nhân mặc trường bào màu xám như gió từ không trung xẹt qua, làm ngã lăn một nhóm người trên đường cùng hàng hóa.

Ngay sau đó, ba bóng người mặc đạo phục màu trắng đuổi theo không bỏ, một trước một sau từ không trung cuốn qua, khiến người đi đường sợ tới mức kinh hô liên tục.

Lạc Thanh Từ hồi ức tiếng nói vừa nghe được, trong lòng trầm xuống, mà Tiểu Long Tử trong tay áo đã căng chặt thân thể, "Là khí tức rồng, ta cảm giác được, là tộc nhân của ta."

Lạc Thanh Từ vung tay áo, còn dư lại hai viên hồ lô ngào đường rơi trên mặt đất, mà nàng trong chớp mắt liền biến mất tại chỗ.

Tâm tình tốt đẹp bình thản của nàng đã hoàn toàn bị đánh vỡ.

Nàng không muốn nhúng tay vào trận chiến giữa người cùng rồng, nhưng vận mệnh chú định để nàng nhìn thấy, nàng sao có thể mặc kệ. Huống chi, đây rất có thể là mở đầu cho nhiệm vụ của nàng.

Lạc Thanh Từ tu vi cao hơn những người kia, rất nhanh liền đuổi kịp bọn họ.

Ba nam nhân mặc đạo bào màu trắng chính là đệ tử phái Nam Hoa, nằm ở Phù Phong. Xưa nay Nam Hoa là thế lực thù địch lớn nhất với Long tộc, sau khi Long tộc sụp đổ, đệ tử Nam Hoa thường xuyên ra ngoài lịch luyện, phàm là có tung tích rồng bọn họ liền đến vây bắt, cũng không phải tru sát, chính là bắt về làm nguyên liệu luyện khí, hoặc biến rồng thành nô lệ.

Rồng này gặp phải bọn họ, phỏng chừng khó thoát vận rủi.

"Trì Thanh, có thể giúp hắn không?" Tiểu Long Tử trong lòng nôn nóng, nhưng lại có chút do dự.

Cha nàng là Long Vương, những con rồng lưu lạc kia đều là thần dân của nàng, nàng phải có trách nhiệm bảo hộ bọn họ.

Nhưng Trì Thanh là người, nàng kỳ thật đều không thể lý giải vì sao Trì Thanh đối tốt với mình. Tuy Trì Thanh từng nói nàng ấy trân quý mỗi sinh mạng, cũng sẽ đối xử bình đẳng với Long tộc, nhưng không ý nghĩa nàng ấy có thể đứng bên mặt đối lập Tu Chân giới.

Lạc Thanh Từ nghe Tiểu Long Tử nói, trong lòng ngũ vị tạp trần. Biểu tình của nàng đều bị che giấu sau lớp mặt nạ, nhưng đôi con ngươi mặc ngọc vẫn rõ ràng lộ ra tới.

Cảm xúc bên trong không phải bối rối hay do dự, chỉ là tràn đầy bất đắc dĩ cùng thở dài.

Tiểu Long Tử không phải thực hiểu cảm xúc của nàng, chỉ là ngưỡng đầu nhìn nàng, nhất thời không biết làm sao.

Lạc Thanh Từ duỗi tay sờ soạng đầu nàng, "Yên tâm, hắn sẽ không có việc gì. Hết thảy đều sẽ tốt lên."

Một câu cuối cùng có chút không đầu không đuôi, nhưng Tiểu Long Tử có thể nghe hiểu đó là đang trấn an nàng.

Lạc Thanh Từ tốc độ càng nhanh.

Cuộc đuổi bắt thực mau bị đẩy tới nơi tiếp giáp Phù Phong. Đây cũng là nhiệm vụ hôm nay của Lạc Thanh Từ.

Bên kia, ba đạo linh phù dắt theo ánh sáng vàng rực phá không mà đi, giống như ba kim tiễn sắc bén đuổi sát nam nhân áo xám, sau đó chuẩn xác vỗ vào người hắn.

Kim sắc quang mang mới đụng tới thân thể nam nhân kia, lập tức chuyển thành màu xanh lục.

Linh phù này đã được ngâm qua chất dịch Hàng Long Mộc.

"Á Á!!!" Nam nhân áo xám đau kêu một tiếng, thân thể cương ở giữa không trung phát ra một tiếng long ngâm.

Trong phút chốc quần áo nát vụn, nam nhân hóa thành một con rồng màu đỏ sậm dài hơn ba trượng. Hắn biểu tình thống khổ, vặn vẹo thân thể điên cuồng giãy giụa, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, nhịn không được rít gào.

Lạc Thanh Từ phát hiện, lá bùa kia thế nhưng xuyên thấu qua vảy rồng cứng rắn, ăn mòn vào thân thể hắn.

Uy lực của Hàng Long Thần Mộc khủng bố như vậy sao?

Lạc Thanh Từ trong lòng chấn động.

Không phải tông môn nào cũng có được Hàng Long Thần Mộc, toàn cõi Tu Chân chỉ có Thiên Diễn Tông cùng Xung Hư Môn mỗi bên giữ nửa cây.

Hàng Long Thần Mộc mấy ngàn năm mới có thể trưởng thành và không thể tái sinh. Trận chiến Đồ Long đã dùng hơn phân nửa, dư lại đặt ở hai tông môn thực lực mạnh nhất để bảo tồn.

Nó được điều chế thành chất lỏng cấp các đại môn phái dùng săn rồng. Trải qua nhiều cấp phân chia, sợ là đã pha loãng rất nhiều lần.

Nhưng như vậy cũng đủ gây thương tổn cực lớn cho Long tộc, này quả thực không chừa Long tộc đường sống.

Lạc Thanh Từ cảm giác được Tiểu Long Tử nóng lòng, vì thế nàng phất tay, ba luồng linh lực lặng yên không tiếng động xuyên qua rừng cây, thẳng đến chỗ ba lá bùa đem chúng vỗ rớt, kịp thời giải thoát rồng kia khỏi cơn tra tấn.

Cùng lúc đó, bên kia đồng dạng nổi lên ba đạo linh lực, bẻ gãy nghiền nát mà bắn thẳng về bên này, khiến cho Lạc Thanh Từ trong lòng căng thẳng.



Nguồn sức mạnh kia bá đạo vô cùng, linh lực bọc lấy hắc khí như lưỡi đao sắc bén chém thẳng về phía ba đệ tử Nam Hoa. Đao hướng về yết hầu, từng đao đoạt mạng!

Sát khí quá rõ ràng, cũng không kiêng nể gì.

Ba tu sĩ kia sắc mặt đều thay đổi, cuống quít rút linh lực về phòng ngự. Nhưng bọn hắn chỉ mới Kim Đan cùng Trúc Cơ, hoàn toàn không kịp phản ứng. Tuy là may mắn tránh được chỗ hiểm, nhưng một người bị chọc mù mắt, một người bị xuyên thủng vai, bị đánh lui về sau ba trượng, đâm ngã một thân cây mới dừng lại.

Hỏa long lúc này hoàn toàn được giải vây, mà ba đệ tử Nam Hoa thân mang trọng thương, ngã xuống đất không ngừng kêu rên.

Thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển.

Lạc Thanh Từ thoáng nhíu mày, Hệ Thống lại đột nhiên bá báo một câu.

"Mục tiêu nhiệm vụ đã xuất hiện."

Nhìn đến mấy chữ này, Lạc Thanh Từ trong lòng trầm xuống. Mục tiêu? Có thể ra tay giết người, đối phương hẳn cũng là rồng, cho nên.... Hắn chính là người sẽ mang nữ chủ đi sao?

Long Cung bị phá, Long Uyên bị chiếm, Long Vương bị giết, thần dân tộc rồng có biết Điện Hạ bọn họ còn sống không?

Trong lúc Lạc Thanh Từ còn đang tự hỏi, người vừa âm thầm ra tay đã lộ diện.

Hắn mặc một thân huyền sắc trường bào, mang theo mũ trùm đầu, từ giữa hư không xuất hiện, Lạc Thanh Từ có thể nhìn đến sừng rồng không hề được che lấp dưới áo choàng, đen như màu mực, ám trầm âm lãnh.

Người này hẳn là Hắc Long, giống như phụ vương của nữ chủ. Bởi vì Kim Long đã vạn năm vắng bóng tại Long tộc, chỉ còn trong truyền thuyết, cho nên Hắc Long địa vị vô cùng danh giá, được thần dân hết mực tôn sùng, vừa sinh ra liền là vương tộc.

Trong tộc rồng, Hắc Long có thể đếm được trên đầu ngón tay, ấn tượng sâu nhất chính là thúc thúc của nữ chủ, cùng với nam nhị vốn là thanh mai trúc mã với nàng. Nam nhị hiện vẫn còn nhỏ, người trước mắt khả năng là thúc thúc.

Nam nhân từ trên cao liếc xuống, tiếng nói âm lãnh trầm thấp, phảng phất từ trong vực sâu phát ra, "Kẻ hèn Trúc Cơ cùng Kim Đan mà cũng dám tàn sát Long tộc ta, các ngươi thật là tìm đường chết!"

Hắn tiếng nói vừa dứt, giơ tay hư không trảo nắm. Tu sĩ Kim Đan không biết dùng cách gì, trong nháy mắt đào thoát. Còn lại hai tu sĩ Trúc Cơ xanh cả mặt, tựa như bị bóp lấy yết hầu, liều mạng giãy giụa.

Ngay sau đó nam nhân vung tay lên, hai người trong nháy mắt hóa thành tro bụi, nhất chiêu liền mạt sát.

Lạc Thanh Từ hô hấp cứng lại, nhịn không được ninh chặt mi. Lúc ở U Đàm, trong tay nàng cũng dính không ít máu yêu thú, nhưng giết người, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy.

Tuy rằng cảnh tượng như vậy thường xuyên xuất hiện ở phim tiên hiệp, nhưng tận mắt chứng kiến mới biết được, cảm giác này thật không dễ chịu.

Nàng vừa phân ra một chút tâm tư thương xót, nam nhân đột nhiên xoay người, tay phải bắn ra cổ sương đen, xuyên qua một mảnh rừng cây che đậy nhắm thẳng vào đầu Lạc Thanh Từ.

"Như thế nào, thấy bọn họ chết, không dám lộ diện?" Ngữ khí lãnh khốc châm chọc, từ dưới mũ trùm truyền tới.

Lạc Thanh Từ nhanh chóng ngửa ra sau, tay phải hội tụ linh lực hóa thành khiên chắn trước người, mà cây cỏ xung quanh bị sương đen lan tới trong phút chốc hóa thành bụi phấn.

Lạc Thanh Từ trong lòng cả kinh, người kia quá mạnh.

Nàng xoay người nhẹ nhàng đứng giữa không trung, bạch y trên thân còn không thoát khỏi linh lực dao động, phần phật tung bay.

Nàng liền như vậy gắt gao nhìn hắn, trong lòng đã xác định thân phận đối phương, thật là Mặc Diễm, thúc thúc của nữ chủ, một vị Hắc Long tứ trảo, thực lực chỉ dưới Long Vương mà thôi.

Theo nguyên tác, Lạc Thanh Từ mỗi lần đối chiến hắn đều rất khó toàn thân mà lui, hiện giờ thực lực của nàng rớt một cảnh giới, nội thương cũ còn chưa lành, đánh không lại hắn.

Cục diện này đã ra ngoài nhận tri của nàng. Trong sách cũng không mô tả gì nhiều về Mặc Diễm, chỉ biết sau khi Long Vương tạ thế, hắn liền thành người cầm quyền Long tộc, nuôi nấng nữ chủ trưởng thành.

Nhưng hắn chưa bao giờ được Thánh Vật Long tộc công nhận, cho nên không cách nào trở thành Long Vương.

Bởi vì đoạn sau tiểu thuyết viết quá ngược khiến người giận sôi, cho nên Lạc Thanh Từ chịu không nổi đã đọc nhảy chương. Mặc Diễm kết cục, nàng đều không rõ ràng lắm.

Nhưng trong ấn tượng của nàng, mỗi lần hắn xuất hiện đều là tính cách cổ quái tối tăm, đối nữ chủ cũng không tốt.

Nàng nhất thời có chút do dự, đi theo cốt truyện thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?

Chỉ là đối phương cũng không cho nàng thời gian tự hỏi, Mặc Diễm đôi con ngươi màu nâu lóe u quang, giống như dã thú, lộ ra hơi thở săn giết.

"Nhân loại các ngươi vốn âm hiểm độc ác, loại chuyện ăn thịt người dĩ nhiên làm đến lô hỏa thuần thanh. Vừa rồi không phải muốn ngáng chân đồng môn sao, hiện tại để ta nhìn xem, bản lĩnh ngươi thế nào."

Mặc Diễm nghĩ lầm Lạc Thanh Từ xuất thủ hủy đi linh phù, là vì muốn đoạt hỏa long từ trong tay ba đệ tử Nam Hoa kia. Rồng vốn là mạnh nhất yêu tộc, từ đầu đến chân, ngay cả huyết nhục cũng đều là nguyên liệu luyện khí cực tốt.

Cho nên bắt được một con rồng, đối người tu tiên mà nói, tương đương đạt được chí bảo. Đây cũng là vì sao, người Tiên môn dù không thù không oán cũng muốn đuổi tận giết tuyệt Long tộc.



Lạc Thanh Từ còn đang suy nghĩ nhiệm vụ chính mình, Mặc Diễm một cái lắc người liền đến trước mặt nàng.

Hắn tay phải hóa thành trảo, bỗng nhiên hướng yết hầu Lạc Thanh Từ trảo lại đây.

Lạc Thanh Từ nghiêng đầu tránh thoát, lại một cái ngửa ra sau, xoay người rút ra một thanh Thiên Giai Kiếm, như tia chớp đâm vào lòng bàn tay hắn.

Vảy rồng màu đen che kín tay phải hắn, linh lực bốc lên tựa sương mù, chặt chẽ ngăn chặn kiếm phong của Lạc Thanh Từ.

Long trảo lôi cuốn linh lực bỏ qua sức mạnh của Thiên Giai linh khí, từ thân kiếm một đường lướt qua, giống như sắt đá chạm nhau, ánh lửa văng khắp nơi.

Đảo mắt liền đến tay phải Lạc Thanh Từ đang cầm kiếm.

Lạc Thanh Từ nhanh chóng buông tay, linh lực hội tụ quấn lấy chuôi kiếm, lực đạo truyền đi qua, mũi kiếm bị chấn đến uốn lượn, như linh xà lao thẳng vào bụng Mặc Diễm.

Đồng thời Lạc Thanh Từ tay trái bấm niệm pháp quyết, một luồng linh lực trắng ngà hóa thành lưỡi đao sắt bén, cắt qua mặt hắn.

Hai chiêu liên tiếp cũng không gây thương tổn đáng kể cho Mặc Diễm, nhưng cũng bức hắn lui về sau mấy bước.

"Cảnh giới Phân Thần, khá lắm! Theo ta biết, cao thủ Phân Thần trong mấy đại tiên môn cũng không nhiều lắm. Là vị nào không thể quang minh chính đại lộ diện, lại mang lên thứ mặt nạ buồn cười như vậy? Sợ đồng đạo nhận ra ngươi? Thật là dối trá đến cực điểm."

Mấy chiêu đi qua không phạm được Lạc Thanh Từ, nhưng Mặc Diễm cũng chỉ là thăm dò thực lực của nàng, mở miệng châm chọc nói.

Lạc Thanh Từ cười nhạt một tiếng, mở miệng đáp lễ, "Ta lần đầu biết, nguyên lai một lão rồng sống lâu như vậy, cũng có thể nói lời vô nghĩa."

Mặc Diễm cười lạnh một tiếng, hai mắt ám trầm, ngay sau đó hắn nhìn xung quanh, lạnh lùng đối hỏa long bị thương kia nói: "Thừa dịp đám người Tiên môn chưa đến cứu viện, còn không nhanh rời đi."

"Đại nhân, nhưng vị này...?" Hỏa long có chút do dự, Lạc Thanh Từ vừa rồi nhất chiêu đánh tan ba lá bùa, cho hắn cơ hội thở dốc, dù không biết mục đích nàng là gì, nhưng tốt xấu nàng đã cứu mạng hắn.

Mặc Diễm lạnh lùng nhìn lại đây, chợt một cái nhảy lên hóa thành Hắc Long tứ trảo, xung quanh cuồng phong gào thét, hắn ở không trung xoay một vòng liền bổ nhào về phía Lạc Thanh Từ.

Lạc Thanh Từ tránh đi lập tức xuất kiếm, cùng Mặc Diễm ở giữa trời đánh đến phong vân biến sắc.

Sau khi hóa thành bản thể, hắn mỗi lần nâng trảo vẫy đuôi đều lực nặng ngàn cân, Lạc Thanh Từ dùng linh lực cường ngạnh chống đỡ, nhất thời linh lực quay cuồng, vết thương cũ trong ngực ẩn ẩn phát đau, nghẹn đến lợi hại.

Trong lòng nàng có chút hốt hoảng, đây là lần thứ hai từ khi xuyên tới đây, nàng phải giao chiến với cường địch khủng bố như vậy.

Mặc Diễm không phải từ rồng cấp thấp tu lên, hắn là Long tộc vương tộc, trời sinh liền là rồng đen, trải qua mấy ngàn năm tu hành, tu vi càng là sâu không lường được.

Nàng thật sự buồn bực, nguyên chủ rõ ràng là thiên chi kiêu tử, phóng mắt nhìn khắp Tu Chân giới, nhân yêu ma tam tộc, có thể đánh qua nàng cũng không có mấy ai. Nhưng nàng vừa xuyên tới không bao lâu, liền gặp phải hai cao thủ mạnh nhất Long tộc, chỉ có thể mặc cho người đánh, thật là xui xẻo tột đỉnh.

Hai bên đánh đến trời đất u ám, Lạc Thanh Từ dần dần tơi xuống hạ phong, không biết trước kia Long Vương đã hạ cấm chế gì vào người nàng, lúc này vết thương trong ngực càng lúc càng đau đớn.

Tiểu Long Tử trong tay áo phát hiện bên ngoài không thích hợp, vừa muốn dò đi ra đã bị Lạc Thanh Từ ngăn cản.

Nàng vừa phân tâm, Mặc Diễm từ giữa biển mây quay cuồng mà xuống, hắc trảo kia sắp khoét vào trái tim nàng.

Lạc Thanh Từ đột nhiên cảm thấy trong người có thứ gì bị khí tức rồng kia ảnh hưởng, trào ra một trận đau nhức, giống như vết thương do Long vương gây ra đã lần nữa bộc phát.

Khóe môi tràn ra huyết, nàng cắn răng chịu đựng đau nhức đem kiếm chắn trước ngực, ngăn trở móng vuốt.

Mặc Diễm ngửa đầu một tiếng ngâm nga, bốn trảo dùng sức, Lạc Thanh Từ bị đè nặng từ không trung nhanh chóng rơi xuống.

Mắt thấy nàng liền phải đập lưng xuống đất, Lạc Thanh Từ đôi tay linh lực bạo trướng, mạnh mẽ thúc giục linh kiếm, thân kiếm xoay tròn một vòng, tước đi một chút móng vuốt rồng.

Mặc Diễm tức giận đến dựng đứng râu rồng, thu hồi móng vuốt, đuôi rồng thật mạnh quất xuống.

Lạc Thanh Từ bị đánh bay xa hai trượng, kiếm cũng rời tay rơi trên mặt đất, phun ra mấy ngụm huyết. Máu tươi bị mặt nạ che đậy, vết máu theo cổ nàng chảy xuống, uốn lượn mà rơi, dính vào sợi tóc thành một mảnh hỗn độn.

Mặc Diễm một khắc không đình, há mồm ấp ủ một đoàn linh lực, chuẩn bị trực tiếp giết Lạc Thanh Từ, nhưng một thân ảnh nho nhỏ màu đỏ đột nhiên từ trên người nàng vụt ra tới, ngẩng cao đầu, hướng hắn rít gào một tiếng.

Mặc Diễm mới ngưng ra linh lực trong phút chốc tan, chỉ còn lại đầy mặt khó có thể tin cùng kinh ngạc.

Lạc Thanh Từ nhìn Tiểu Long Tử che ở trước người nàng, một lòng rơi tan tác.

Nhiệm vụ của nàng có thể hoàn thành, nhưng nàng cùng nàng ấy, hôm nay chú định ly biệt.

Kể từ bây giờ, nàng chỉ còn lại một mình cô đơn.

- ----------------------------------