Nhìn tiểu cô nương trước mắt khiến lòng người rung động, Lạc Thanh Từ không nhanh không chậm nói: "Ta không phải muốn che giấu nàng, nhưng đây là quy củ của gia tộc ta, sau khi tu hành liền phải thủ lễ, tránh cho vẻ ngoài gây gánh nặng, cho nên cần thiết đeo mặt nạ. Mặt nạ này trừ bỏ người trong định mệnh của ta, người khác không thể động, nàng minh bạch sao?"
Nguyễn Ly sửng sốt, có chút bối rối: "Người trong định mệnh?"
Lạc Thanh Từ trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, nhẹ ho một tiếng, mượn lời Kim Dung lão tiên sinh giải thích: "Chính là nói, nếu có người gỡ mặt nạ của ta, nhìn thấy dung mạo ta, hoặc là ta gả cho người đó, hoặc là ta phải giết người đó. Bởi vậy chỉ khi gặp được người khiến ta khuynh tâm, muốn kết làm đạo lữ, người kia mới có thể gỡ xuống mặt nạ này. Nhìn thấy dung mạo ta, thì đó chính là người trong định mệnh của ta."
"Cái...... Cái gì, đạo lữ?" Nguyễn Ly mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tưởng tượng, "Sao lại có quy củ kỳ quái như vậy?"
Lạc Thanh Từ ra vẻ đứng đắn: "Từ xưa đã có, ta không thể làm trái. Cho nên, nếu nàng muốn gỡ mặt nạ của ta, thì ta phải giết nàng, hay là phải gả cho nàng đây?"
Lạc Thanh Từ vốn dĩ muốn trêu đùa tiểu cô nương, ai biết lời vừa nói ra, Nguyễn Ly sắc mặt lập tức sung huyết đỏ bừng, lắp bắp nói: "Ta...... Ta không phải...., nàng muốn gả..... sao?"
Nói lắp nửa ngày, Nguyễn Ly rốt cuộc làm mềm đầu lưỡi, ánh mắt cũng lấp lóe, nhỏ giọng nói: "Ta đây muốn nhìn, nàng đành lòng giết ta sao?"
Lạc Thanh Từ nghe được rõ ràng, nhịn không được bật cười. Bất quá nàng không thể tiếp tục trêu đùa tiểu cô nương đáng yêu thẹn thùng này, hiện giờ đã không còn thể thống gì, cứ đi xuống khẳng định song phương đều lúng túng, vì vậy thở dài: "Ta nhất định luyến tiếc, cũng may khi còn nhỏ nàng không lung tung cởi ra, bằng không ta liền leo lên lưng cọp khó xuống, phải gả cho nàng rồi."
Nguyễn Ly ánh mắt cực nhanh liếc Lạc Thanh Từ một cái, lại vội vàng thu liễm. Không biết vì sao, nàng cảm thấy rất sung sướng, ngồi ở bên mũi chân đều nhịn không được cong cong, cực nhỏ tự mình lẩm bẩm: "Vậy thì cởi ra là được."
Nếu Trì Thanh không đành lòng giết nàng, vậy thì gả cho nàng cũng rất tốt, không có vấn đề gì.
"Hử? Nàng đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Lạc Thanh Từ mơ hồ nghe được, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tiểu cô nương đáng yêu cực kỳ, cười trêu chọc nàng.
Nguyễn Ly lập tức dùng sức lắc đầu: "Không, ta cái gì cũng chưa nói."
Dứt lời nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Mặt nạ của nàng bền chắc không? Vạn nhất không cẩn thận bị người khác gỡ xuống làm sao bây giờ?"
Lạc Thanh Từ không nhịn được bật cười, "Thế nào, nàng sợ ta gả cho người khác sao?"
Vui sướng vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, Nguyễn Ly chau mày, "Quy củ này rất không ổn, nếu nàng sơ suất bị người khác gỡ xuống, lại gặp phải người lợi hại hơn, mặc kệ người kia nam nữ già trẻ, thiện ác xấu đẹp, nàng đều phải gả, như vậy không được. Đánh không lại, giết không xong...." Càng nghĩ, Nguyễn Ly lông mày càng căng, nhìn dáng vẻ sầu lo đến không được.
"Được rồi, nàng đừng buồn lo vô cớ, ta sẽ không để người khác tùy tiện đến gần. Người duy nhất có thể chạm được mặt nạ ta, nhiều năm như vậy cũng chỉ có nàng. Lại nói, trên đời người lợi hại hơn ta, cũng không nhiều lắm."
Nguyễn Ly nghe nàng nói chính mình là người duy nhất chạm đến mặt nạ nàng, trong lòng mạc danh thoải mái, sau đó lại cúi đầu tự hỏi thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Ta sẽ nỗ lực trở nên thật lợi hại, vạn nhất gặp phải người xấu, ta giúp nàng giải quyết, sẽ không để nàng gả cho người nàng không thích."
Lạc Thanh Từ nhìn tiểu cô nương trước mắt phá lệ nghiêm túc, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở. Nàng tín nhiệm mình như vậy, mình lại chỉ muốn lừa nàng, đến lúc chân tướng bại lộ, các nàng sẽ luân lạc đến kết cuộc nào đây?
Nàng miễn cưỡng cười cười, sờ sờ đầu Nguyễn Ly, "Ta biết, A Ly ngày sau sẽ rất lợi hại, thậm chí còn lợi hại hơn ta."
Nguyễn Ly nghĩ đến những hình ảnh mà tà niệm cho nàng thấy, nàng về sau khẳng định rất lợi hại. Đến lúc đó, chờ chính mình báo thù xong, sẽ cùng với Trì Thanh đi đến cùng trời cuối đất, bảo hộ Trì Thanh thật tốt.
Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly một mặt đơn thuần, tâm tình mạc danh hạ xuống.
Nàng nghĩ tới một chuyện rất trọng yếu, nhịn không được hỏi: "A Ly, nàng thay đổi thân phận, tiến vào Thiên Diễn Tông bái Lạc Thanh Từ làm vi sư, là muốn giết người kia báo thù sao?"
Nếu là bốn năm trước đây, Nguyễn Ly chắc chắn gật đầu không chút do dự. Nhưng hiện giờ nghe được Trì Thanh hỏi, trong lòng nàng trào ra tới không phải báo thù, mà chính là một mảnh mờ mịt.
Nàng thậm chí nhớ tới Thiên Hạc do Lạc Thanh Từ dùng tinh huyết tạo thành, sư tôn vì cái gì đối tốt với nàng như vậy?
Nàng càng ngày càng không hiểu rõ Lạc Thanh Từ. Một đường đi đến hiện tại, chuyện trong mộng phát sinh cũng không nhiều sai biệt so với hiện thực.
Nhưng biến số lớn nhất, một là gặp được Trì Thanh, hai là Lạc Thanh Từ thay đổi.
Lạc Thanh Từ chẳng những không giống với những gì Mặc Diễm từng nói, mà còn khác xa với những hình ảnh trong mộng kia.
Sư tôn phảng phất hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Trước đây Nguyễn Ly đối những gì Tà Niệm nói tin tưởng không nghi ngờ, nhưng hôm nay hết thảy hoàn toàn rời bỏ những gì Tà Niệm tiên tri, khiến nàng không biết phải làm gì.
Trầm mặc một lát, Nguyễn Ly mới miễn cưỡng đáp: "Người kia cùng Thiên Cơ Tử là thủ phạm chính trong trận chiến đồ long, bọn họ hại chết phụ vương ta, vô luận chuyện gì thay đổi, nhưng ta thân là người của long tộc, ta không thể buông tha bọn họ."
Lạc Thanh Từ nghe xong, trong lòng không diễn tả được là cảm giác gì. Nàng cười khổ, lại đau lòng đến cực điểm, nếu Nguyễn Ly biết kẻ thù của nàng ấy chính là Trì Thanh, chỉ sợ sẽ phát điên, thương tổn này làm sao nàng ấy có thể chịu đựng được.
"Hệ thống, ngươi thật sự cảm thấy ta có thể ngăn A Ly hắc hóa? Ta sợ nếu nàng biết được chân tướng, sẽ trực tiếp phát cuồng."
Hệ thống cũng trầm mặc, nó cũng không dự phán được Tu La tràng này sẽ biến thành cái dạng gì.
"Liền người kia tu vi, chỉ có thúc thúc nàng mới có thể đánh bại. Nếu nàng muốn báo thù, sẽ thực vất vả, cũng rất nguy hiểm." Nói xong, Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly, có chút sầu lo: "Đều nói Hoài Trúc Quân tu vô tình đạo, tính cách lãnh khốc, chẳng những bất cận nhân tình hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, thân thể nàng như vậy còn bái nàng ấy là vi sư, nàng ấy có đối xử tệ với nàng không?'
Nguyễn Ly nhịn không được cúi đầu, sau một hồi nàng nhìn Trì Thanh như thể đang cầu cứu: "Trì Thanh, ta cảm thấy sư tôn không giống như xưa."
Lạc Thanh Từ trong lòng cả kinh, "Vì sao nàng nói như vậy?"
"Người khác đều nói sư tôn lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả ta mới vào Thiên Diễn Tông cũng nghĩ như vậy. Nhưng mấy năm qua ở chung, ta cảm giác được, sư tôn hoàn toàn không giống lời đồn. Người đối kẻ khác không tệ, đối đồ đệ chính mình, đặc biệt là ta, càng là tốt vô cùng." Nguyễn Ly nói lại cảm thấy bản thân có chút hoang đường, nàng cư nhiên đang bênh vực cho kẻ thù.
"Sư tôn biết kinh mạch ta có vấn đề, cố ý để ta đi Huyền Phong hái linh dược, lại lấy cớ phạt ta để ta đến thác nước rèn luyện. Người khác đều nói sư tôn đối ta hà khắc, nhưng ta phát hiện, sư tôn chỉ đang giúp ta luyện thể. Ta sở dĩ có thể nguyên vẹn sống đến bây giờ, đều là sư tôn trong bóng tối bảo hộ ta. Hai lần tiến giai ta suýt chút nữa kinh mạch đứt đoạn, đều là sư tôn ở thời khắc mấu chốt giúp ta độ kiếp, chẳng sợ chính mình bị thương cũng muốn cứu ta."
Nhiều năm nay, nàng không có biện pháp nói cho người khác hết thảy mờ mịt trong lòng mình, nghẹn đến mức khiến nàng trằn trọc không yên. Hiện giờ gặp Trì Thanh, cuối cùng có thể đem toàn bộ chuyện chôn sâu đáy lòng kể ra.
Mà vừa nói, nàng mới kinh ngạc phát hiện, những gì sư tôn đã làm cho nàng, ngay cả Trì Thanh, A Linh, sư tỷ cũng không thể nào sánh được.
Sau khi Trì Thanh rời đi, nàng cho rằng chỉ có sư tỷ cùng A Linh đối tốt với nàng, thế nhưng người làm cho nàng nhiều nhất, chính là sư tôn.
Chỉ là sư tôn luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt khó có thể tiếp cận, nàng lại bị thúc thúc cùng Tà Niệm ngày đêm nhắc nhở trong đầu rằng, người kia chính là kẻ thù của nàng, nàng mới bất tri bất giác xem nhẹ thiện ý của sư tôn.
Lạc Thanh Từ liền như vậy nhìn Nguyễn Ly, tiểu cô nương đã đầy mặt vô thố, ảo não vạn phần. Điều này làm cho ánh mắt nàng không tự giác nhu hòa xuống.
Nàng vẫn luôn cho rằng Nguyễn Ly đối nàng chỉ có hận, cũng không muốn tiếp thu lòng tốt của nàng, rốt cuộc trong mắt Nguyễn Ly, Lạc Thanh Từ đích xác nên chết. Lại không ngờ rằng, tiểu cô nương đem hết thảy đều ghi tạc trong lòng.
Nàng vừa cảm động lại có chút đau lòng, chính mình làm mọi chuyện vì muốn Nguyễn Ly tốt lên, nhưng thật ra mà nói, chỉ khiến Nguyễn Ly bối rối cùng giằng xé hơn thôi.
"Cho nên nàng rất cảm kích người kia, đúng không?"
Nguyễn Ly nghe xong, có chút ủ rũ cúi đầu: "Ừm, vô luận ta hận sư tôn như thế nào, thì tất cả những gì sư tôn làm cho ta đều là sự thật."
"Vậy nàng còn muốn kiên định giết nàng ấy không?" Lạc Thanh Từ đem vấn đề mấu chốt ném ra.
Lạc Thanh Từ thấy được trong mắt Nguyễn Ly giãy giụa cùng mờ mịt, nàng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là dời đi đề tài, "Vậy tại sao nàng muốn bái đối phương làm sư phụ? Báo thù chỉ cần tăng lên tu vi, không cần thiết tập theo công pháp của nàng ấy."
Nguyễn Ly trầm mặc một chút, mới mở miệng đáp: "Thúc thúc nói, Lạc Thanh Từ bị phụ vương ta đánh trọng thương, thực lực ngã xuống hai cảnh giới, vẫn luôn trì trệ không tiến, hơn nữa vẫn luôn có ám thương, mấy năm nay cũng chưa rời khỏi Thiên Diễn Tông. Tiếp cận đối phương, mới có thể thăm dò chi tiết, có lẽ sẽ tìm được cơ hội. Càng quan trọng là, ta quá yếu."
"Quá yếu?" Lạc Thanh Từ nhất thời không phản ứng kịp.
Nguyễn Ly cười khổ một tiếng, "Trì Thanh, nàng có biết không, ta vốn dĩ không nên được sinh ra."
"Sao lại nói như vậy?" Một câu này, Thiên Cơ Tử cũng từng oán giận thốt ra, khiến Lạc Thanh Từ không khỏi nghi hoặc.
"Mẫu thân vì sinh ra ta liền hao hết linh lực qua đời, thúc thúc nói ta chỉ là quả trứng chết, không có người ấp. Nhưng phụ vương không chịu từ bỏ, hao phí rất nhiều tâm tư, ước chừng ôn dưỡng ta hơn trăm năm, ta mới thuận lợi thành hình. Trứng rồng bình thường một khi hóa rồng, chỉ cần ba tháng liền phá xác mà ra. Ta tuy rằng miễn cưỡng hóa hình, lại quá mức gầy yếu, căn bản vô pháp phá xác. Như vậy ước chừng ở trong trứng đợi 300 năm, mới trời xui đất khiến ở trong tay nàng ấp ra tới."
Chuyện này Lạc Thanh Từ cũng biết một chút, nguyên tác chỉ nói qua một câu, nữ chủ đợi trong trứng 300 năm mới phá vỏ mà ra, hơn nữa vừa ra đời liền bị Long tộc cho rằng là Hỏa Long cấp bậc thấp nhất.
"Việc này đối với nàng có gây trở ngại sao?" Lạc Thanh Từ chỉ biết Nguyễn Ly sau này gặp phải tuyệt cảnh mới lộ ra chân thân, nhưng bản thể có vấn đề gì, nguyên tác lại không nhắc đến.
"Bản thể của ta chỉ là Hỏa Long, tu vi tăng lên rất khó, hoàn toàn thua kém những ấu long khác trong tộc." Nói đến đây, trong mắt Nguyễn Ly lộ ra một tia thống khổ, phụ vương nàng là Long tộc chi chủ, lại là ngũ trảo hắc long, nhưng nàng sinh ra lại kém cỏi như vậy.
Lúc đó Long tộc lật úp, giữa thời khắc tồn vong nguy cấp, phát hiện tiểu điện hạ người thừa kế tôn vị Long Vương lại là Hỏa Long, bọn họ thất vọng cùng mất mát có thể tưởng tượng được.
Lạc Thanh Từ không tự giác nắm chặt tay, vừa gấp lại tức, "Bọn họ có mắt không tròng, nàng sao có thể thua kém bọn họ. Nàng rất thông tuệ, năm đó ta dạy nàng pháp quyết một lần, nàng đều hiểu được, như thế nào lại kém cỏi." Chính mình vẫn còn nhớ kỹ, ngày Tiểu Long Tử ra đời chính là ánh vàng bao bọc toàn thân, lấp lánh phi thường, sao có thể là hỏa long cấp thấp.
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, trong mắt khổ sở tan không ít, nở nụ cười.
"Không chỉ có như thế, Long tộc tuy rằng khác biệt con người, muốn trưởng thành phải mất trăm năm, nhưng bản thể vẫn theo năm tháng lớn lên, nhất là qua khỏi thời kỳ ấu long, liền sẽ không giống." Nguyễn Ly có chút khó có thể mở miệng, rất thống khổ.
Nàng lại nhớ tới đám trẻ Long tộc kia khi dễ nàng, mắng nàng tàn phế, giống như con tôm chân mềm. Bởi vì qua một năm, chúng nó đều lớn lên hùng vĩ dài hơn một trượng, mà nàng chỉ mới có vài thước, so sánh này thật sự quá đáng thương.
(Theo quy ước thời cổ đại, 1 trượng = 3,33 mét. 1 thước = 0,33 mét)
Nguyễn Ly không nói tiếp, mà Lạc Thanh Từ cũng đã minh bạch. Bởi vì Tiểu Long Tử ở bên người nàng nửa năm, đích xác cũng không lớn lên bao nhiêu.
Nàng trong lòng đau như dao cắt, ảo não gọi một tiếng: "A Ly....."
"Bản thể của ta có khuyết tật, cho nên ta mới nghe theo sắp đặt của thúc thúc, hóa thành nhân hình, lấy luyện thể làm cơ sở, tu luyện theo tiên đạo, tuy rằng ta kinh mạch héo rút, nhưng Thiên Diễn Tông có Tố linh đan, ta vẫn còn cơ hội."
Sau đó Nguyễn Ly mới biết, thúc thúc còn có ý đồ khác, nhưng hết thảy đều vì Long tộc mưu cầu đường sống, nàng không thể phản bác.
Lạc Thanh Từ cũng không tiếp tục hỏi nữa, nàng không chỉ một lần muốn hỏi Nguyễn Ly mười sáu năm kia trôi qua có tốt không, hiện giờ mới nhận ra, những thống khổ mà Nguyễn Ly từng trải qua, tuyệt không thể gói gọn trong đôi câu vài lời là có thể kể hết. Tiểu cô nương lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, vẫn có thể giữ được một trái tim thuần khiết, thật sự quá hiếm thấy.
Nàng đôi mắt lên men, thanh âm có chút mất tiếng, "Cho nên, A Ly nhà ta dưới tình huống như vậy, đã Trúc Cơ đỉnh phong, đặc biệt lợi hại."
Nguyễn Ly được nàng khen đỏ cả mặt, "Còn chưa đủ đâu."
Lạc Thanh Từ chỉ là cười, nàng nhìn bên ngoài, thấp giọng nói: "Đã muộn rồi, nàng nên nghỉ ngơi." Nàng đang nghĩ biện pháp giúp Tiểu Long Tử sớm một chút khôi phục chân thân. Cũng may là Rồng Con chỉ dài vài thước, nếu thật dài hơn một trượng như những long tộc khác, còn muốn ở trong ngực nàng giẫm giẫm sữa, thật muốn đè chết nàng rồi.
Nguyễn Ly nhìn nàng một cái, có chút lưu luyến rời đi.
Lạc Thanh Từ trêu chọc nàng, "Ngủ nhiều mới có thể cao lên."
Nguyễn Ly hừ một tiếng, lại nói câu này, thật sự xem nàng như tiểu hài tử.
Một lát sau, nàng nhỏ giọng nói: "Ta muốn bồi nàng, thật vất vả mới gặp được nàng."
Lạc Thanh Từ sửng sốt, theo sau nàng vẻ mặt khó xử: "Trước kia nàng nho nhỏ một nắm, đều có thể vùi trong lòng ngực ta ngủ. Hiện tại giống như có chút miễn cưỡng."
"Ta cũng chưa nói muốn ngủ trong ngực nàng, ta chỉ là muốn ngồi bên cạnh nàng, đừng.... đừng nói linh tinh." Nguyễn Ly vội vàng biện giải, còn muốn chuẩn bị dịch xa Lạc Thanh Từ một chút.
Lạc Thanh Từ cười ra tiếng, vỗ vỗ chân chính mình, "Không trêu nàng nữa, nàng ngủ ở đây cũng được."
Nguyễn Ly một bên lắc đầu, một bên lại không kìm được nhìn nhìn lòng ngực Lạc Thanh Từ, "Ta không phải tiểu hài tử, mới không cần ngủ ở đó."
Nguyễn Ly hôm nay trải qua một hồi ác chiến, lúc này kỳ thật có chút mệt, bất quá cũng không cần ngủ, nói nghỉ ngơi thật ra chính là đả tọa tu luyện.
Nhưng đại khái đêm nay nàng quá mức vui vẻ cùng thả lỏng, nguyên bản ngồi đoan chính, lại dần dần nghiêng lệch dựa vào Lạc Thanh Từ. Lạc Thanh Từ thấy vậy, lặng lẽ đánh ra cái pháp quyết làm cho nàng ngủ mê, ngay sau đó duỗi tay ôm nàng lại đây, làm nàng nằm trên đùi chính mình nghỉ ngơi một đêm.
Mấy người Tô Ngọc đã sớm bị Lạc Thanh Từ dùng pháp quyết làm cho mê man, ngủ một trận tới sáng ngày hôm sau.
Chờ các nàng thức dậy, đã không thấy bóng dáng Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly ở trong nhà.
Nguyễn Ly ngủ một giấc này đặc biệt tốt, trước kia nàng vừa nhắm mắt liền gặp ác mộng, nhưng kỳ quái, đêm qua nàng lại có một đêm yên bình. Chỉ là khi tỉnh dậy vừa mở mắt liền nhìn thấy một đường quai hàm đẹp đẽ, lúc này nàng mới kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên đùi Trì Thanh.
Nàng đỏ mặt chạy nhanh ngồi dậy, lắp ba lắp bắp nói mình phải đi rửa mặt. Lạc Thanh Từ theo ở phía sau, nhàn nhạt nói: "Trước kia nàng đều giẫm sữa trong ngực ta, hiện tại chỉ là nằm trên đùi, nàng liền thẹn thùng." Nói thẳng đến Nguyễn Ly xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Lúc này Tô Ngọc mới tìm đi qua, vội đối Lạc Thanh Từ thi lễ, có chút áy náy nói: "Tiền bối, đêm qua chúng ta ngủ quá say, cư nhiên làm tiền bối canh giữ một đêm, thật sự thất lễ rồi."
Lạc Thanh Từ vẫy vẫy tay, "Không sao, có A Ly bồi ta, khá tốt."
Nguyễn Ly có chút thẹn thùng, nhưng ở trước mặt người khác, nàng vẫn duy trì bình tĩnh, chỉ là nhìn Lạc Thanh Từ không nói lời nào.
"Đúng rồi A Ly, Nam Dương Quân gửi thư đến." Ngày hôm qua các nàng kịp thời truyền tin về tông môn, kể rõ đầu đuôi sự việc, vốn dĩ Giang Nguyệt Bạch đã hồi đáp, làm các nàng đợi, hôm nay liền thu được Tần Nam Dương truyền tin.
"Tông môn có an bài gì?"
Tô Ngọc có chút do dự, Lạc Thanh Từ vừa nhìn liền biết Tô Ngọc có chuyện khó nói, liếc khoác tay: "Ta ra ngoài hoạt động gân cốt đây."
Nguyễn Ly cũng không ngăn cản, chỉ là nhìn theo bóng lưng nàng dần đi xa.
"Rất quan trọng sao?" Nguyễn Ly cũng có chút tò mò.
Đúng lúc này, Thiên Hạc trong tay áo nàng chui ra tới, vỗ vỗ cánh đậu trên vai nàng, nghiêng nghiêng đầu một bộ quang minh chính đại chờ tin.
Hoa Nhứ Vãn sửng sốt, "Nguyễn sư muội, hạc giấy này?"
Nguyễn Ly sờ sờ đầu Thiên Hạc, trong mắt mang ra một tia cười, "Trì...... Trì tỷ tỷ đã giúp ta khôi phục."
"Thật tốt quá, cùng trước kia giống nhau như đúc." Bạch Tĩnh cũng vui vẻ mà chạy tới, đem tiểu hạc giấy lay đi qua, sau đó nhỏ giọng nói: "Không phải chúng ta không tín nhiệm Trì tiền bối, nhưng Nam Dương Quân đã dặn, đây là chuyện cơ mật trong tông môn, có liên quan đến rồng."
"Rồng?" Nguyễn Ly sắc mặt khẽ biến, mà Thiên Hạc cũng ngây ngẩn cả người.
"Không sai, Nam Dương Quân nói, Long tộc yên lặng đã lâu lại bắt đầu hoạt động. Mấy ngày trước, có một Xích Long xuất hiện tại Phù Phong, cách nơi này không xa. Ngài dặn chúng ta nhanh chóng hội hợp cùng nhóm Từ Mộ Sơn, điều tra xem rồng kia rốt cuộc là cái dạng gì." Tô Ngọc chậm rãi nói.
"Hơn nữa, Xung Hư Môn cũng phát hiện, mấy người Nam Cung Quyết hẳn là muốn bắt rồng kia."
Hoa Nhứ Vãn có chút tò mò, các nàng vẫn luôn nghe nói ân oán giữa Long tộc cùng Tiên môn, khắp Tiên môn đều có quy định, gặp rồng liền giết, nhưng từ lúc nhập môn đến nay các nàng cũng chưa từng chân chính gặp qua rồng.
- -----------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Long Tử: nàng không đành lòng giết ta, vậy thì nàng phải gả cho ta
Sư tôn: tự đào hố chôn mình
Tiểu Long Tử: sư tôn, bây giờ nàng trêu chọc ta bao nhiêu, về sau nàng sẽ trả giá trên giường bấy nhiêu
Sư tôn: không xong, tiểu đồ đệ phản nghịch, nàng nhưng muốn đẩy ngã ta, hệ thống, ngươi mau mau giúp ta
Hệ thống: *khóa chương thiên la địa võng đã sẵn sàng
Sư tôn: ta cùng đồ nhi nhà ta chỉ phẩm trà hái sen thưởng gió trăng, ngắm suối chảy, nhìn xem hoa mai nở trong tuyết, ngươi dám tùy tiện khóa chương?