Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly từ trong vòng tay nàng trượt xuống mặt đất, đi về phía cửa đá, một trái tim vẫn luôn treo lên.
Thật đúng là quá quan tâm sẽ bị loạn, nàng suýt nữa quên mất kịch bản gốc. Trong nguyên tác, sau khi Nguyễn Ly tiến vào thạch bích, cánh cửa kia liền sẽ đóng lại, Nguyễn Ly cần thiết ở bên trong tiếp thu truyền thừa, một mình đối diện hết thảy. Nàng ấy không thể ra ngoài cho đến khi thành công đạt được kỳ ngộ.
Vừa rồi nàng cũng đã hạ quyết tâm buông tay, để Rồng Con tự mình đi vào, cho nên bây giờ nàng không thể nuốt lời.
Nàng nhẫn nại, mắt thấy Nguyễn Ly sắp bước vào trong, nàng đột nhiên không kìm được hô một tiếng: "A Ly."
Nguyễn Ly nghe được nàng gọi, xoay đầu nhìn nàng, trong mắt có chút dò hỏi.
Rồng Con dạng này thật quá chọc người trìu mến, bóng dáng nhỏ bé đứng trong ánh sáng tối tăm, mong manh mà cô độc, làm người như thế nào cũng không bỏ xuống được.
Nhưng Lạc Thanh Từ không thể làm ảnh hưởng đến truyền thừa của Nguyễn Ly, lời nói trong cổ họng nghẹn lại một hồi, môi động lại động, cuối cùng chỉ có thể đơn bạc nói một câu, "Nàng đừng sợ, ta liền ở chỗ này đợi nàng."
Nguyễn Ly liền như vậy nhìn Lạc Thanh Từ, một cổ xúc động đột nhiên trào dâng, nàng rất muốn ôm Trì Thanh. Trì Thanh tựa hồ không ý thức được, mỗi lần nàng ấy dùng ánh mắt ôn nhu lo lắng kia nhìn nàng, nàng luôn không thể cưỡng lại.
Lạc Thanh Từ không biết Nguyễn Ly đang suy nghĩ cái gì, thấy nàng ấy thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, nàng cũng nhịn không được lộ ra tươi cười, giơ nắm tay hướng Nguyễn Ly làm điệu bộ, "A Ly cố lên!"
Nguyễn Ly đương nhiên nghe không hiểu Lạc Thanh Từ nói gì, nàng mờ mịt nhìn người kia, nhỏ giọng lặp lại: "Cố lên?"
Bất quá nàng đã quen với việc Trì Thanh đôi khi toát ra vài câu mới mẻ, tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng nhìn dáng vẻ nàng ấy, nàng đại khái biết Trì Thanh đang trấn an chính mình.
Vì thế nàng nâng lên móng vuốt, làm theo động tác của Lạc Thanh Từ, vụng về mà nắm chặt, đồng dạng nói: "Ân, cố lên!"
Lạc Thanh Từ bật cười, sự khẩn trương cùng lo lắng của nàng đều bị cử chỉ ngốc manh của Rồng Con xua tan. Thật muốn mệnh, trên đời này làm sao lại có nàng rồng đáng yêu như vậy chứ.
Nguyễn Ly bị nàng cười đến đầy mặt thẹn thùng, lùi về móng vuốt, co quắp nói: "Ta làm không đúng sao?"
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "A Ly làm rất tốt, ta cười là bởi vì nàng quá đáng yêu."
Nguyễn Ly xoay đầu, nâng móng vuốt che che ngực chính mình, rõ ràng nhìn không thấy khuôn mặt Trì Thanh, nhưng nàng luôn cảm giác Trì Thanh rất đẹp, một ngày mặt nạ bạc kia rơi xuống, đằng sau nhất định là một mỹ nhân thanh lãnh, tuyệt không thua kém sư tôn.
Mắt thấy Nguyễn Ly bước vào thạch bích, cửa đột nhiên khép lại, trái tim Lạc Thanh Từ không thể ngăn chặn mà nhói lên, nàng lảo đảo đi tới trước cửa, "A Ly, nàng có thể nghe ta nói sao?"
Nguyễn Ly không có đáp lời nàng, nhưng tiếng nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên, "Trì Thanh độ hảo cảm +10, Lạc Thanh Từ độ hảo cảm +10."
Lạc Thanh Từ hít sâu một hơi, "Gần đây độ hảo cảm tăng liên tục, lại đồng thời tăng cả hai bên, quá khác thường rồi, ngươi xem ta đã được bao nhiêu điểm?"
Hệ thống ném ra hai cửa sổ nhỏ, Lạc Thanh Từ vội vàng kiểm tra, thân phận sư tôn như cũ -9999, nhưng Trì Thanh đã tới rồi 200.
Lạc Thanh Từ nhìn con số kia, vừa vui sướng lại có chút sầu lo, nàng nghĩ đến 80 chính là vừa gặp đã thương, 100 liền là tình tri kỷ, vậy 200 thì sao? Nàng nhịn không được hỏi hệ thống.
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bất chấp tất cả nói: "Nếu là tình tỷ muội, chẳng sợ đối xử chân thành, kết nghĩa kim lan, cũng không thể vượt quá 150 điểm. Cho nên 200 điểm này, ta vô pháp đối chiếu, không có nguồn tham khảo. Nhưng nếu đổi lại là giữa nam nữ với nhau, 200 điểm sao? Sinh 18 đứa trẻ đều có thể đi."
Lạc Thanh Từ mở to hai mắt nhìn, "Ngươi xem, lời của ngươi còn thể thống gì không, chẳng lẽ ngươi đã bị thay thế rồi? Sinh 18 đứa trẻ, đây là chuyện người bình thường có thể làm sao?"
Cho dù là rồng cũng không thể sinh nhiều như vậy, Lạc Thanh Từ có chút nghi ngờ hệ thống đã bị ai đó đánh tráo.
"Tiếp tục như vậy, ngươi sớm muộn sẽ bị nữ chính đẩy ngã, quyển sách này cũng biến thành tiểu thuyết đoạn tụ."
"Nói bậy, cái gì đoạn tụ, ngươi không cần loạn dùng từ." Lạc Thanh Từ chạy nhanh ngăn lại hệ thống, nàng nhíu mày, nói chuyện mà thôi, có cần chua chua chua như vậy không? Hơn nữa, vì sao là A Ly đẩy ngã nàng, mà không phải ngược lại?
Thế nhưng, đây cũng không phải trọng điểm, nàng liếc nhìn Lạc Thanh Từ độ hảo cảm, cười khổ nói: "Ta sợ rằng một khi A Ly biết được thân phận của ta, đừng nói yêu ta, chỉ sợ nàng sẽ hận không thể giết ta ngay lập tức."
Nàng phát hiện chính mình có chút sợ hãi, một khi chân tướng phơi bày, Rồng Con ngoan ngoãn đáng yêu của nàng sẽ thế nào đây? Có phải là sẽ đối nàng mãn nhãn chán ghét, hận nhập cốt tủy? Nàng cũng không dám tưởng tượng.
Thử hỏi đổi thành chính mình, bị lừa dối như thế này, lại phát hiện người mình tín nhiệm nhất chính là kẻ thù giết cha, chỉ sợ nàng cũng sẽ nổi điên.
Nàng vội vàng đem ý niệm này vứt đi, nhìn cửa đá đóng chặt, lại hỏi hệ thống, "A Ly hiện tại an toàn sao? Sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"A Ly đã được Kim Long chấp nhận, vị đại năng này cũng không hy vọng truyền thừa của mình vĩnh viễn bị mai một. Gặp được người hữu duyên, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, càng sẽ không đem người lộng chết, ngươi không cần lo lắng nữa."
Lạc Thanh Từ có chút yên tâm, nàng ngồi dựa lưng vào phiến môn đóng chặt, nghiêng đầu nhìn cửa đá ngăn cách chính mình cùng Nguyễn Ly, hồi lâu sau nàng mới ngồi xếp bằng xuống, an tĩnh đả tọa.
Nàng cần thiết mau chóng khôi phục, Nguyễn Ly đang ở nơi truyền thừa phấn đấu quên mình, nàng cũng không thể thua kém.
Nàng đã thực mệt mỏi, sau khi nhắm mắt liền đắm chìm vào minh tưởng. Ngoài động long viêm còn chưa tắt, ánh lửa chập chờn lay động, mang theo một thất đong đưa.
Mà lúc này, Thập Phương Bí Cảnh trải qua một trận binh hoang mã loạn đã yên tĩnh lại. Địa Long trở mình điên đảo càn khôn, thay đổi tất cả bố cục trong bí cảnh, đám người nguyên bản tụ ở bên nhau đều đã bị tách ra.
Chờ mấy người Tô Ngọc tìm được đường sống từ trong chỗ chết, dừng lại thở lấy hơi, bên cạnh chỉ còn dư lại một số đệ tử Trạch Viện, cùng Ngư Trầm, Hoa Nhứ Vãn, Từ Mộ Sơn.
Nguyễn Ly mất tích, Bạch Tĩnh cũng bị dời đi xa.
Hồi tưởng vừa rồi Địa Long đuổi theo Nguyễn Ly cùng Trì Thanh không bỏ, Tô Ngọc từng đợt rùng mình. Nàng nhẫn nại không được, nhìn ba người Ngư Trầm, sắc mặt tái nhợt: "Ngư sư tỷ, ta phải đi tìm A Ly."
Ngư Trầm biểu tình phá lệ trấn định, suy xét một chút, gật đầu nói: "Tô sư muội không cần gấp, Bạch Tĩnh các nàng cũng bị lạc, không biết trạng huống như thế nào. Tuy rằng thí luyện quan trọng, nhưng bảo đảm mọi người an toàn càng quan trọng hơn, chúng ta cùng nhau đi tìm."
"Ta biết, nhưng tình cảnh A Ly có chút không ổn, Địa Long quá mức khủng bố, cho dù sư tôn ta ở đây cũng không nhất định đánh thắng. Hơn nữa, ma long tại Phù Phong cũng xuất hiện, Mắt Quỷ còn trên người hắn, hắn đã mấy lần nhắm vào A Ly, ta sợ muội ấy xảy ra chuyện."
Tô Ngọc lòng nóng như lửa đốt, nếu là tình huống bình thường, có Trì tiến bối tọa trấn, khẳng định có thể hộ A Ly bình yên vô sự. Nhưng đối phương là Địa Long, Trì tiền bối sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Ngư Trầm thoáng nhíu mày, "Ngươi nói Mắt Quỷ lại đến?"
Lúc ấy hiện trường hỗn loạn, mấy người Ngư Trầm chỉ lo bảo hộ đồng môn, căn bản không chú ý tới xích long xuất hiện.
Sau khi nói xong, Ngư Trầm lại nổi lên nghi hoặc, "Khó trách, ta cảm nhận được một cổ hơi thở quỷ dị. Nhưng Tô sư muội, ngươi nói Mắt Quỷ nhắm vào Nguyễn sư muội sao?"
Tô Ngọc con ngươi hơi co lại, đầu óc nàng tức khắc thanh tỉnh. Nàng nhớ tới tà khí trên người Nguyễn Ly, còn có mắt trái nàng ấy đỏ đậm, lập tức xoay chuyển đề tài, "Ở thôn Tam Liễu, A Ly cùng Trì tiền bối đã đánh trọng thương Mắt Quỷ, sau khi nó chạy trốn đã ẩn vào trong thân thể xích long. Xích long này suýt nữa bị các nàng tiêu diệt, nó hẳn là ôm hận, theo dõi các nàng tới tận đây."
Tu Chân giới xưa nay căm thù Ma tộc tận xương tủy, mà trên người Nguyễn Ly còn có tai họa ngầm chưa giải quyết, nàng không thể lộ ra chuyện Mắt Quỷ nhìn chằm chằm Nguyễn Ly. Nếu để người khác nghe được, chỉ sợ Nguyễn Ly sẽ gặp nhiều phiền toái.
Có một số việc, nàng chỉ có thể nói cùng sư tôn. Sư tôn thương A Ly như vậy, khẳng định sẽ nghĩ cách.
Chỉ là nhớ đến sư tôn, Tô Ngọc không thể không nghĩ đến Vạn Kiếm Triều Tông mà Trì tiền bối đã sử dụng.
Cảm giác đó thật giống sư tôn.
Nhưng nếu là sư tôn thì không cần phải giả trang thành Trì tiền bối, trực tiếp bảo hộ A Ly không tốt hơn sao? Huống hồ vạn kiếm triều tông cũng không phải bí tịch, đệ tử Tiên môn đều có thể luyện. Có lẽ là do Trì tiền bối tu vi cao thâm, lại là hệ thủy, so với sư tôn hệ băng có phần tương tự, nên khi triển khai Vạn Kiếm Triều Tông mới giống nhau như vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc trong lòng có chút nhẹ nhõm: "Ta sẽ truyền tin cấp sư tôn, báo cho ngài tình huống của A Ly. Trong tông phái có đèn sinh mệnh của từng đệ tử, có thể xem xét một chút. Chỉ cần đèn sinh mệnh không vấn đề, người cũng liền bình yên vô sự, chúng ta có thể yên tâm chút."
Ngư Trầm gật đầu, "Ngươi nói đúng, ta lập tức truyền tin trở về."
Sau khi Ngư Trầm phát đi tin tức, Tô Ngọc cũng truyền về một đạo. Ngư Trầm cũng không để ý, Nguyễn Ly tình huống đặc thù, xác thật có nguy hiểm, thông tri Hoài Trúc Quân cũng là hợp tình hợp lý.
Kế tiếp, các nàng quyết định trở lại nơi tông phái tổ chức nghị sự. Phàm là đệ tử còn sống, liền sẽ nghĩ gặp nhau ở nơi đó.
Chỉ là Tô Ngọc không ngờ tới, nàng còn chưa tìm được Nguyễn Ly, liền đã gặp người quen. Bởi vì Địa Long bạo tẩu, khắp nơi trong Thập Phương Bí Cảnh trời sụp đất nứt, cát bay đá chạy. Mấy người Tô Ngọc tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng cũng bị vết thương lớn nhỏ chồng chất.
Khi các nàng ngự kiếm về hướng đông được mười mấy dặm, Ngư Trầm đột nhiên nâng tay, ý bảo mọi người dừng lại.
Hoa Nhứ Vãn bởi vì để lạc mất Bạch Tĩnh, tâm thần vẫn luôn không yên, suýt nữa đụng trúng Ngư Trầm, "Đại sư tỷ, làm sao vậy?"
Từ Mộ Sơn nhìn khe nứt bên kia, mặt mày hơi trầm xuống, "Có hơi thở rồng."
Vừa dứt lời, các đệ tử lập tức triển khai trận pháp, Từ Mộ Sơn dẫn đầu làm khó dễ, phía sau linh kiếm trong nháy mắt xuất khiếu, bóng kiếm lượn vòng, cái sau tiếp trước bay vụt về nơi long tức truyền ra.
"Chẳng lẽ ngươi nói xích long?" Ngư Trầm thần sắc biến đổi, "Từ sư đệ, không cần xúc động."
Tuy Tô Ngọc không biết xích long đã bị Lạc Thanh Từ tru sát, nhưng cỗ hơi thở này tuyệt không thể là xích long, vậy trong Thập Phương Bí Cảnh từ đâu xuất hiện Long tộc dấu tích?
Trong đầu nàng lập tức hiện ra hắc y nữ tử ngày đó, Vân Huyên, nàng kia cũng chính là rồng.
Tô Ngọc lập tức trầm xuống linh kiếm, nhanh chóng đuổi đi qua, "Từ sư đệ, không cần xúc động, đó không phải Long tộc bình thường!"
Nhưng Từ Mộ Sơn xuất kiếm quá hung hăng, Tô Ngọc cùng Ngư Trầm đều không kịp ngăn cản, bóng kiếm lập tức chui vào khe nứt.
Theo sau một đạo giọng nữ lạnh băng mang theo tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà từ khe nứt truyền ra, "Là bọn đạo chích phương nào, ra tay đánh lén đả thương người!"
Từ Mộ Sơn không thuận theo không buông tha, lại là nhất kiếm rơi xuống, Tô Ngọc ném ra bích sắc Trúc Tiên trong tay, đánh vào thân kiếm của hắn, "Đó là Mạnh Thuyền cùng linh... bằng hữu của nàng ấy."
Không biết như thế nào, mấy chữ 'khế ước linh thú' vừa toát ra đã bị Tô Ngọc đổi thành bằng hữu. Nàng sắc mặt nghiêm nghị, "Ngươi thật quá lỗ mãng, hành vi này không phù hợp với tác phong ngày thường của ngươi."
Dứt lời, nàng xoay người ngự kiếm chuẩn bị tiến khe nứt xem một chút, mới tới gần, một đạo trận gió đánh úp lại, Tô Ngọc nghiêng đầu tránh thoát, tóc liền bị chém xuống một sợi.
Từ Mộ Sơn hừ lạnh một tiếng: "Tô sư tỷ, ngươi còn muốn bênh vực nàng ta sao?"
"Chúng ta ra tay trước đả thương người, các nàng như vậy cũng không quá đáng. Ta đều nhắc nhở ngươi, ngươi hồ đồ một lần thì cũng thôi đi, còn muốn lần thứ hai xuất thủ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Từ Mộ Sơn nhìn khe nứt kia, đầy mắt khinh thường, "Nàng ta không phải người, sao lại nói ta đả thương người?"
Tô Ngọc lông mày nhíu chặt, trong đầu đột nhiên hiện ra lời Trì tiền bối từng nhắc nhở nàng, "Vô luận ở thời điểm nào, đừng chỉ dùng đôi mắt, mà hãy dùng trái tim để cảm nhận."
Tuy Vân Huyên là rồng, nhưng nàng ấy đã hóa hình người, cũng có máu thịt cùng cảm xúc, cũng biết đau biết giận, huống hồ nàng ấy đã là người của Mạnh Thuyền, Từ Mộ Sơn sao có thể không chút do dự đối nàng ấy hạ sát thủ?
Nàng không thể lý giải, cũng không muốn để ý tới Từ Mộ Sơn, dùng linh lực truyền âm đi vào, "Ta là Tô Ngọc, người của Thiên Diễn Tông, chúng ta đi ngang qua phát hiện dị thường, nhất thời nóng vội làm ngộ thương tới các ngươi rồi. Xin hỏi là Mạnh cô nương cùng Vân cô nương ở Lục Kỳ Các sao?"
Tô Ngọc nói xong, bên trong cũng không ai đáp lại, một lát sau, một đạo giọng nữ suy yếu mang theo đau đớn truyền ra, "Là chúng ta, ta không cẩn thận ngã vào nơi này, Vân Huyên vì cứu ta mà bị cự thạch đè, nhất thời vô pháp thoát thân."
Tô Ngọc cùng Ngư Trầm liếc nhau, Tô Ngọc vội vàng nói: "Chúng ta liền tiến vào, cứu các ngươi đi ra ngoài."
Khe nứt không cạn, càng đi càng rộng, rất nhiều cự thạch sụp đổ bên dưới, nương linh lực Tô Ngọc cùng Ngư Trầm thấy rõ cảnh tượng bên trong, không khỏi sửng sốt.
Mạnh Thuyền ngã trên mặt đất, chỉ lộ ra nửa người, mà kề bên nàng ấy chính là một nàng rồng màu xanh lá, rồng kia dùng thân thể chống đỡ một khối cự thạch, rõ ràng không đủ sức, cơ hồ cùng Mạnh Thuyền dán ở cùng nhau, tình huống rất nguy hiểm.
Ngư Trầm không phải lần đầu tiên nhìn thấy chân long, vẫn nhịn không được kinh ngạc cảm thán. Tô Ngọc thoáng chựng lại, thẳng đến Thanh Long xoay đầu đi, ngữ khí bất đắc dĩ lại trầm thấp, "Cầu các ngươi chạy nhanh cứu Mạnh Thuyền, nàng chịu không nổi."
Mạnh Thuyền cố hết sức mà nói một câu, "Vân Huyên." Thanh âm bao hàm muôn vàn cảm xúc, Tô Ngọc mạc danh nghe ra đau lòng cùng khổ sở.
Nàng vội nhìn Ngư Trầm, cả hai nhanh chóng tiến lên xem xét, khó trách hai nàng kia thoát ra không được. Khe nứt này là do nửa bên ngọn núi đổ xuống mà thành, cự thạch đè ngay chân trái của Mạnh Thuyền, bởi vì quá gấp, Vân Huyên đã đem đuôi rồng chèn vào đó chống đỡ, dẫn đến hai nàng tiến thoái lưỡng nan.
Ngư Trầm xuất ra linh khí, nhất kiếm chém xuống, Tô Ngọc đồng thời nhanh chóng ra tay, cự thạch bị mở tung, toàn bộ bắn đến một bên. Theo sau hai người cùng Vân Huyên dồn hết sức lực, nâng lên một đạo khe hở, đem Mạnh Thuyền kéo ra tới, Vân Huyên lúc này mới đem cái đuôi huyết nhục mơ hồ rút ra.
Tô Ngọc phát hiện, Mạnh Thuyền không chỉ bị thương ở chân, trên cánh tay cũng có một đạo thâm hậu kiếm thương, nàng tức khắc nghĩ tới Từ Mộ Sơn đánh lén.
Vân Huyên giờ phút này miễn cưỡng hóa nhân hình, thân thể đứng không vững, phun ra một ngụm máu, còn đỡ vách đá muốn đi xem Mạnh Thuyền.
Mạnh Thuyền thở dồn dập, nỗ lực nhìn Vân Huyên, nhẹ giọng nói: "Nàng bị thương nặng hơn ta, chớ có cường chống. Hai vị tỷ tỷ, xin giúp A Huyên ra ngoài trước, ta không có việc gì."
Tô Ngọc nghe vậy, xoay người đưa lưng về phía Vân Huyên, "Ta cõng ngươi."
Lời này vừa ra, Mạnh Thuyền, Ngư Trầm, còn có Vân Huyên đều ngây ngẩn cả người.
"Chạy nhanh đi ra ngoài, bằng không vạn nhất lại sụp, sẽ rất nguy hiểm." Tô Ngọc bình tĩnh nói.