Hàng Long Quyết

Chương 94: A Ly, nàng để ta xuống đi


Nguyễn Ly cắn chặt răng, liếc nhìn Lạc Thanh Từ đang nằm trên mặt đất. Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình điên cuồng như lúc này, cho dù một lòng một dạ muốn báo thù, nàng cũng chưa bao giờ dốc hết toàn lực như vậy.

Nàng hiện tại không còn tinh lực dư thừa đi tự hỏi chuyện khác, Hồng Ảnh đã quyết đập nồi dìm thuyền, nàng cũng quyết một trận được ăn cả ngã về không.

Nàng chỉ có một ý niệm, vô luận sau này thế nào, nàng tuyệt không thể thua ở nơi này, tùy ý Hồng Ảnh đoạt xá nàng, giết Lạc Thanh Từ.

Nàng không cam lòng để Lạc Thanh Từ chết không minh bạch trong tay Hồng Ảnh, càng không cam lòng để Lạc Thanh Từ cứ như vậy biến mất, trong khi mọi chuyện đều chưa nói rõ.

Nàng cái trán gân xanh bạo khởi, trong mắt màu đỏ cùng màu đen luân phiên, cả người sát khí bạo trướng, cuối cùng nàng nhìn Lạc Thanh Từ một cái, gắt gao nhắm lại hai mắt.

Ngay sau đó nguyên thần của nàng đi vào trong thức hải chính mình, đồng thời cũng thấy rõ ràng Hồng Ảnh vẫn luôn tồn tại trong cơ thể nàng.

Đối diện nữ nhân dung mạo cùng mình giống nhau như đúc, nhưng khí chất cùng thần thái lại bất đồng, chính là tà niệm vẫn luôn đeo bám nàng mấy chục năm qua.

Tuy nàng cảm thấy Hồng Ảnh rất ác liệt, luôn thúc đẩy nàng làm chuyện sai trái, nhưng đáy lòng nàng chưa bao giờ muốn tiêu diệt Hồng Ảnh.

Nàng có thể cảm giác được Hồng Ảnh đau đớn, cũng có thể lý giải những gì đối phương gặp phải. Tuy Hồng Ảnh chỉ là tâm ma đời trước nàng lưu lại thế gian, nhưng đích xác đã bồi nàng hơn phân nửa nhân sinh, đời này cũng từng thật lòng muốn trợ giúp nàng.

"Ta chưa bao giờ muốn ngươi biến mất." Nàng yên lặng nhìn Hồng Ảnh, nghiêm túc nói.

Hồng y nữ tử mái tóc rối tung, ánh mắt sắc bén mà trào phúng, "Đừng cao giọng như vậy, muốn ta biến mất, ngươi đủ bản lĩnh sao?"

"Rõ ràng ngươi không phải ta, cũng thay thế không được ta. Ta muốn làm gì, tự mình có thể quyết định. Nếu ngươi muốn khống chế ta, ép ta làm những gì ta không muốn, ngươi chính là ma quỷ. Hành động của ngươi hiện giờ, so đám người kia càng khiến ta căm ghét." Nguyễn Ly dần dần lấy lại bình tĩnh, một đôi mắt màu mực chăm chú nhìn Hồng Ảnh.

Hồng Ảnh biểu tình có chút điên cuồng, "Ta vốn tưởng rằng có ta giúp sức, ngươi có thể tiến bộ một chút, nhưng xem ra ngươi sống lại một đời vẫn ngu ngốc như xưa. Lo trước lo sau, do dự không quyết đoán, luôn bị những tình cảm buồn cười quấn chân. Sư tôn rõ ràng đùa bỡn ngươi, nàng như vậy lãnh tâm lãnh tình, sao có thể thật lòng yêu thương ngươi chứ? Ngươi dựa vào cái gì, ngươi có gì đặc biệt, đáng giá để sư tôn vì ngươi liều sống liều chết!"

Nguyễn Ly liền như vậy nghe Hồng Ảnh đau mắng chính mình, không nói lời nào, con ngươi đột nhiên đỏ lên, trong đầu hiện lên những cảnh tượng mấy chục năm qua, sư tôn đã lấy thân phận Trì Thanh làm cho nàng, mỗi một lần cứu nàng, sư tôn đều phải lấy tính mạng ra đổi, nhưng nàng ấy cũng chưa một lần do dự.

Nàng rõ ràng cảm giác được trong lòng đau đến run rẩy, cho dù ở trạng thái nguyên thần, cảm xúc đều tĩnh lặng, loại đau đớn này cũng khiến nàng nhịn không được thở dốc. Nàng đè nặng ngực, cúi đầu lấy lại hơi thở, lúc ngẩng đầu trong mắt nàng thần sắc càng thêm bình tĩnh, lộ ra một cổ bình thản kiên định, thậm chí cong môi nở nụ cười.

Ý cười này làm cho Hồng Ảnh càng thêm nóng nảy cùng phẫn nộ, "Ngươi cười cái gì?"

"Ta rốt cuộc minh bạch, ngươi không phải chán ghét sư tôn, ngươi là yêu nàng đi? Ngươi ghen ghét ta, bởi vì sư tôn đối tốt với ta, cho nên ngươi không cam lòng, có đúng hay không?"

Hồng Ảnh bị nói trúng tim đen, biểu tình tức khắc cứng đờ, ngay sau đó thần sắc càng thêm vặn vẹo, "Hồ đồ, ta ghen cái gì, ghen vì ngươi bị sư tôn lừa đến xoay quanh sao? Ta sẽ không ngu ngốc như ngươi, đi yêu một người không hề tồn tại, còn là một nữ nhân. Ta nói cho ngươi biết, nếu trên đời này có người thật sự yêu ngươi, ngươi chú định sẽ sống trong phản bội cùng thù hận cả đời. Nàng là Lạc Thanh Từ, Thiên Diễn Tông Hoài Trúc Quân, là đồ long sát thần. Chẳng sợ nàng thiệt tình đối tốt với ngươi, cũng ma diệt không được sự thật nàng giết phụ vương. Ngươi đời này không có khả năng cùng nàng sống bên nhau!"

Hồng Ảnh quá hiểu biết Nguyễn Ly, luôn có thể ở thời điểm mấu chốt chọc trúng Nguyễn Ly chỗ đau, một kích mất mạng, thâm nhập cốt tủy.

Nguyễn Ly sắc mặt tái nhợt, trong mắt vẻ đau xót cũng áp không được, nhưng lúc này đây nàng không thể phản bác, chỉ là run rẩy nói: "Vậy thì sao, ta cũng chưa nói sẽ từ bỏ báo thù, công là công mà tư là tư, nàng làm bao nhiêu chuyện cũng bù đắp không được lỗi lầm của nàng."

Nói đến đây, Nguyễn Ly đột nhiên ngây ngẩn cả người, nàng làm sao lại nhớ tới những lời của Trì Thanh từng nói.

"Nếu ta thật làm những chuyện kia với nàng, ngày sau nàng muốn giết ta, ta cũng sẽ không nửa phần oán trách."

"A Ly, nếu có một ngày ta làm một ít việc thương tổn nàng, nàng sẽ như thế nào?"

"Nếu có thể, ta chỉ hy vọng ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn nàng."

Bởi vì thống khổ cùng phẫn nộ làm đầu óc của nàng choáng váng, hiện giờ bình tĩnh lại, những ký ức bị cuốn trôi tan tác phảng phất toàn bộ ùa về, nàng mới ý thức được, Trì Thanh có việc gạt nàng, sớm đã có dấu hiệu. Lúc Trì Thanh nói những lời này, rõ ràng đang muốn ám chỉ với nàng, nàng ấy có nỗi khổ riêng. Khi đó Lạc Thanh Từ cũng chưa bại lộ, hơn nữa dựa theo tính cách nàng ấy, cũng không cần nói vậy để lừa nàng, kia rõ ràng đều là những lời thật lòng.

Tâm tư thông suốt, trái tim của Nguyễn Ly kịch liệt nhảy, trong lòng dâng lên thôi thúc mãnh liệt, nàng muốn nhìn xem Lạc Thanh Từ. Loại ý tưởng này quá mạnh mẽ, ngực nàng không khỏi phập phòng, cả người hỗn loạn, dẫn tới nguyên thần thập phần không ổn định, một màn này Hồng Ảnh thấy được rõ ràng, lập tức không hề do dự công đi lên.

Nguyễn Ly ngẩng đầu nhìn Hồng Ảnh xông thẳng chính mình, trong mắt nhiễm một tia cuồng loạn, nàng tuyệt không thể thua, tuyệt đối không thể!

Nguyễn Ly thân thể mãnh liệt run lên, thật mạnh ngã xuống.

Nàng đôi tay vô thức nắm chặt, một cổ kim sắc quang mang cùng hắc sắc ma khí lần lượt chiếm cứ nửa cơ thể nàng, hai bên không ai nhường ai, tranh đấu từng tấc một.



Là hồn thể, Hồng Ảnh dĩ nhiên chiếm ưu thế trong trận đấu giữa nguyên thần cùng hồn phách, mà Nguyễn Ly sống đến bây giờ chưa từng trải qua loại sự tình này. Nguyên thần đánh nhau, tạo thành thương tổn càng khó có thể dự liệu.

May mắn ở trong bí cảnh truyền thừa, Nguyễn Ly đã học xong cách điều khiển thần thức mà sư tôn dạy, vì vậy trong trận chiến ác liệt này, nàng cũng không phải hoàn toàn thúc thủ chịu trói.

Lúc này nàng đã bị Hồng Ảnh bức vào cùng đường, đối phương chiếm cứ hồn phủ của nàng, cũng liền muốn khống chế thần thức nàng. Chỉ cần cắn nuốt được nguyên thần của nàng, như vậy thân thể này liền vĩnh viễn thuộc về Hồng Ảnh.

Hồng Ảnh hóa thành một đoàn sương đen đem Nguyễn Ly nguyên thần toàn bộ nuốt đi vào, oán niệm cùng ma khí đem nàng bao quanh, như kén tằm quấn lên, ăn mòn từng chút một.

Thần hồn đều bị ăn mòn, Nguyễn Ly ý thức tựa như chìm vào trong biển, càng lúc càng mờ mịt, quá vãng hết thảy phảng phất là mặt nước chiếu xạ ánh mặt trời, không ngừng rời xa nàng.

Hồng Ảnh bắt đầu kiểm soát thân thể Nguyễn Ly, nàng ngồi dậy cúi đầu nhìn kỹ đôi tay mình, ý cười trên môi càng thêm cuồng dã.

"Ngươi không cần oán ta, không để ngươi hồn phi phách tán, ta đã là quá nhân từ, ngươi bây giờ sắp biến thành tàn niệm, cũng không cần lại gánh vác trách nhiệm cùng thù hận nữa, hết thảy để ta thay ngươi làm." Hồng Ảnh sung sướng nhìn thân thể sắp hoàn toàn thuộc về mình, thấp giọng nỉ non nói.

Nàng có được thân thể này, nàng tuyệt đối sẽ không giống Nguyễn Ly, đám người đời trước đối xử tàn nhẫn với nàng, nàng sẽ gấp mười lần hoàn trả lại.

Nàng có chút đắc ý vì chiến thắng gần trong gang tấc, chính mình cắn nuốt Mắt Quỷ, lại có tâm ma Thiên Cơ Tử hiến tế, xử lý một Nguyễn Ly mới Kim Đan kỳ là việc quá dễ dàng.

Nhưng Hồng Ảnh đã quên mất, kia chính là Nguyễn Ly, một nàng rồng từ nhỏ mất đi chỗ nương tựa, đôi tay ở trong vũng bùn giãy giụa mà sống.

Trì Thanh xuất hiện đã xua tan khói mù trong lòng Nguyễn Ly, làm mềm đi trái tim nàng, nhưng nàng vẫn luôn là một cây cỏ đuôi mèo, thoạt nhìn nhu nhược nhưng so với ai đều cứng cỏi.

Nàng bằng ý chí chính mình vượt qua 930 bậc Thiên giai, đạo tâm của nàng vững vàng vô cùng, sao có thể tùy ý để tà niệm cắn nuốt. Càng quan trọng là, ý thức sống sót của Nguyễn Ly lúc này mạnh hơn bao giờ hết, nàng lo sợ Hồng Ảnh làm hại Lạc Thanh Từ, nàng cũng muốn một câu trả lời chính thức từ nàng ấy, nàng ấy rốt cuộc là Hoài Trúc Quân lạnh lùng của Thiên Diễn Tông, hay là Trì Thanh ôn nhu dịu dàng của nàng.

Ngay khi Hồng Ảnh cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, từng bước đi đến bên cạnh Lạc Thanh Từ, biểu tình của nàng đột nhiên cứng đờ, sau đó trừng lớn đôi mắt quỳ xuống.

Nguyễn Ly nguyên thần ánh sáng đại tác, từng đạo kim quang bao lấy Hồng Ảnh, phá vỡ linh thể đối phương, đem tà niệm nuốt vào bên trong chính mình.

Nguyễn Ly quỳ trên mặt đất, thân thể không nhịn được run rẩy, con ngươi đỏ tươi giống như bị vẩy mực, không ngừng lan tràn, bức lui màu đỏ kia.

Nàng nắm chặt ngực áo chính mình, chịu đựng nguyên thần xé rách đau đớn, trên mặt mồ hôi tuôn xuống như mưa, thấm ướt lông mi, từng giọt nhỏ xuống làm tầm mắt nàng mơ hồ, nàng chỉ còn nhìn thấy dáng vẻ Lạc Thanh Từ đang nằm ở bên người.

Môi nàng trắng bệch, gân xanh trên cổ toàn bộ nổi lên, hai mắt sung huyết, biểu tình cực kỳ thống khổ, chính là cắn răng vẫn luôn nhìn Lạc Thanh Từ.

"A Thanh.... Ta đau, ta đau quá." Nàng vô ý thức nỉ non những lời này, căn bản không biết chính mình đang nói gì.

Thân thể nàng theo bản năng mà hướng đến chỗ Lạc Thanh Từ, từng chút cuộn vào trong ngực nàng ấy, không ngừng run rẩy nức nở.

Trong đầu nàng giờ phút này tất cả đều là hình bóng Trì Thanh, mỗi một câu của nàng ấy, mỗi một chuyện nàng ấy làm, giống như đèn kéo quân xoay tròn hiện lên. Đôi mắt của nàng đã ngập trong sương mù, sau đó nhanh chóng hóa thành nước mắt, từng viên cuồn cuộn rơi xuống, làm ướt đẫm vạt áo người dưới thân.

Nàng lúc này mới hoảng hốt phát hiện, sau khi nàng gặp lại Trì Thanh, mỗi một lần nàng gặp chuyện quyết định sinh tử, đều là Trì Thanh che ở trước mặt nàng, thay nàng gánh chịu.

Đây là lần đầu tiên, nàng phải ở trong tuyệt cảnh tồn vong chiến đấu một mình. Nàng nghẹn một hơi, chính là không lơi lỏng nửa phần, cuối cùng Hồng Ảnh không cam lòng mà hét lên một tiếng, bị Nguyễn Ly nguyên thần bao vây phong ấn ở bên trong.

Nguyễn Ly vô pháp luyện hóa tâm ma đã lớn mạnh đến bực này, cưỡng chế dung hợp đối phương là biện pháp duy nhất. Nhưng Hồng Ảnh chính là bằng mặt không bằng lòng, như cũ vẫn còn tồn tại bên trong nguyên thần, chờ thời cơ thích hợp lại thoát ra ngoài. Tuy nhiên lúc này Nguyễn Ly đã lấy trở về quyền chủ động, nàng một lần nữa đoạt lại thân thể chính mình.

Cả người sức lực hao hết, Nguyễn Ly thật mạnh vùi ở trong ngực Lạc Thanh Từ, mồ hôi nóng bỏng trở nên lạnh lẽo, sau đó ngưng kết thành băng.

Nằm hồi lâu, Nguyễn Ly phát hiện mình đang đè nặng Lạc Thanh Từ, nàng vội vàng di chuyển đầu, thở phì phò một trận, nghẹn ngào cười nói: "Là ta quá xuẩn, Trì Thanh, Thanh Từ, cách đặt tên vụng về như vậy, ta thế nhưng không chút nghi ngờ."

Một người Thủy linh căn, một người Băng linh căn, đồng dạng là tu vi cực cao, không có gì lạ khi họ là cùng một người.

Người giấy, hạc giấy, như vậy rất giống, nàng thế nhưng cố tình không nghĩ tới.

Nguyễn Ly giãy giụa ngồi dậy, nhìn bạch y nữ tử nằm trên mặt đất, vết thương trên ngực tuy không trí mạng, nhưng chảy rất nhiều máu, nơi bụng cũng một mảnh huyết tinh.

Nguyễn Ly đã không còn bao nhiêu sức lực, nàng cố gắng tìm kiếm đan dược cùng tử ngọc cao, đút cho Lạc Thanh Từ mấy viên, lại thay nàng ấy băng bó vết thương.



Cúi đầu nhìn người sắc mặt tái nhợt, Nguyễn Ly trong mắt thần sắc vô cùng phức tạp, cắn răng chịu đựng cảm xúc, "Nàng làm ta thật bất ngờ đấy, A Thanh, nàng diễn kịch rất giỏi, có thể cùng lúc sắm vai sư tôn cùng Trì Thanh hoàn mỹ như vậy, ta đều bị nàng lừa đi qua."

Nàng xoa xoa nước mắt, vuốt ve thân thể Lạc Thanh Từ, lạnh băng một mảnh, phảng phất về tới thời điểm hàn độc phát tác, làm cho trái tim Nguyễn Ly nhịn không được run lên, nàng vừa khóc vừa đem Lạc Thanh Từ ôm vào trong ngực, thay nàng ấy sưởi ấm thân thể.

Nếu không có nghịch lân của nàng phòng hộ, chỉ sợ Lạc Thanh Từ đang trọng thương hôn mê đã sớm đông lạnh thấu.

Nàng cúi đầu nhìn người trong ngực, lại nhìn vách tường băng trước mắt phản chiếu hình bóng hai người đang dán chặt cùng một chỗ, trong thanh âm lộ ra khóc nức nở, gian nan mà rách nát: "Nàng rốt cuộc muốn làm gì, nếu nàng là Lạc Thanh Từ, vậy Trì Thanh ôn nhu tiêu sái của ta là giả sao?"

Nguyễn Ly hít một hơi thật sâu, buộc chính mình bình tĩnh. Hồi ức từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trì Thanh, cho đến lúc các nàng ở bên nhau, từng chút một chậm rãi hiện ra tới, càng nghĩ nàng càng cảm thấy không thích hợp.

Nàng không tin Trì Thanh là diễn xuất, nàng ấy tươi sống như vậy, nàng ấy hoạt bát và quyến rũ như vậy, và nàng ấy xinh đẹp hơn tất cả những người nàng từng thấy. Sự ôn nhu kia khắc vào trong xương cốt, sự tùy tính lười biếng kia phát ra từ nội tại, nàng ấy còn thường thường để lộ những câu nói kinh người.....Đúng, đúng là như vậy.

Trì Thanh luôn nói một số câu kỳ quái khiến nàng nghe không hiểu, đây là nàng chưa từng nghe qua trong miệng người khác, là độc thuộc về Trì Thanh.

Mà Lạc Thanh Từ? Ánh mắt của nàng vô cùng phức tạp, cảm giác như suy nghĩ chính mình bị chẻ làm đôi, thậm chí cảm thấy hình tượng sư tôn ở trong lòng nàng đã hoàn toàn sụp đổ. Hoài Trúc Quân người lãnh đạo Tiên môn, trong lời đồn máu lạnh kiệm lời, là trích tiên trong lòng vô số kẻ khác, sau khi mang lên mặt nạ, nàng ấy liền biến thành Trì Thanh phóng khoáng rộng rãi, ai có thể ngờ!

Hiện giờ Nguyễn Ly đã phong ấn tà niệm, trải qua một hồi sinh tử vật lộn, đầu óc nàng hoàn toàn rộng mở thông suốt. Nàng là một người thông minh, Trì Thanh lừa nàng không giả, nhưng Trì Thanh là Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ là Trì Thanh, chuyện này cũng thật quá mức không thể tưởng tượng.

Dựa theo ký ức Hồng Ảnh, Nguyễn Ly tin tưởng Lạc Thanh Từ tuyệt đối không thể giả làm Trì Thanh đi lừa gạt chính mình. Cho nên là Trì Thanh giả làm Lạc Thanh Từ?

Không...... Không đúng, ai có thể giả trang Lạc Thanh Từ.

Nguyễn Ly nghĩ tới cái gì, thốt nhiên cúi đầu nhìn Lạc Thanh Từ, đầy mặt kinh ngạc. Nàng vẫn luôn không rõ Trì Thanh như thế nào sẽ nhặt được nàng, hiện giờ Trì Thanh là Lạc Thanh Từ, mọi chuyện liền có thể nói thông.

Lạc Thanh Từ tham dự trận chiến Đồ Long, cùng phụ vương một trận tử chiến, khẳng định là vào Dục Long Uyên, như vậy liền sẽ nhìn thấy viên trứng rồng là nàng. Nhưng nàng ấy chẳng những không giết nàng, ngược lại còn đem nàng ẩn giấu, sau đó ấp nàng ra đời, ở bên chiếu cố nàng, nhìn nàng lớn lên.

Nàng hoàn toàn hồ đồ, nữ tử trước mắt khiến cho nàng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm trái tim nàng thật hỗn loạn. Vừa rồi nàng còn nghĩ Trì Thanh giả làm Lạc Thanh Từ, nhưng nếu Lạc Thanh Từ không phải Lạc Thanh Từ, thì làm sao sẽ ở Dục Long Uyên? Lại nói, sư tôn là đồ long sát thần, hà tất phải cứu mạng nàng? Vô luận nghĩ như thế nào, cũng nghĩ trăm lần không ra.

"A Thanh, nàng nhanh tỉnh lại được không? Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng đây." Nguyễn Ly đầy mặt vô thố, khẽ vuốt ve sợi tóc của Lạc Thanh Từ.

Đúng lúc này, toàn bộ huyệt động kịch liệt run lên, bên ngoài một trận ầm vang tiếng động, Giang Nguyệt Bạch thanh âm rõ ràng truyền đến, "Hoài Trúc sư tỷ!"

Nguyễn Ly sắc mặt biến đổi, nàng chạy nhanh thế Lạc Thanh Từ sửa sang y phục, cục diện hiện giờ, cũng không phải lúc rối rắm thân phận nàng ấy.

Nàng khom lưng đem Lạc Thanh Từ ôm vào trong ngực, nhìn người đang hôn mê bất tỉnh, nàng lại một lần cảm giác được đau lòng. Vô luận như thế nào phẫn nộ, như thế nào hận, nàng cũng không nên quên, vô luận người này là Trì Thanh hay Lạc Thanh Từ, cũng đều đang liều mạng bảo hộ nàng.

"Nàng đã từng nói qua, đừng chỉ dùng mắt nhìn, mà hãy dùng trái tim cảm nhận, ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng. A Thanh, ta sẽ chờ, chờ nàng cho ta một đáp án."

Lại một tiếng vang lớn, băng huyệt phá vỡ một cái động, khối băng nổ tung, từng mảnh băng đầy trời phi dương mà xuống. Nguyễn Ly lấy ra áo choàng, đem Lạc Thanh Từ che đến kín mít, chính mình xuyên qua băng vỡ đi ra ngoài.

Cố Chi Triều cùng Giang Nguyệt Bạch trong mắt tràn đầy cảnh giác, thẳng tắp nhìn Nguyễn Ly một thân tố y từ giữa trời băng vỡ đi ra.

Mà người trong lòng ngực Nguyễn Ly tràn đầy vết máu, làm cho bọn họ tâm đều treo lên.

"Nghiệp chướng, ngươi đối với sư tôn ngươi làm cái gì?" Cố Chi Triều dùng thần thức phát hiện được trên người Lạc Thanh Từ có hai vết thương trí mạng, tức khắc sắc mặt đột biến, chòm râu cũng run rẩy lên, giơ tay một chưởng vỗ mạnh về phía Nguyễn Ly, không lưu tình chút nào.

Nguyễn Ly chỉ là ôm chặt Lạc Thanh Từ, căn bản vô lực né tránh, người trong ngực nàng đột nhiên tỉnh dậy, đột nhiên giơ tay ôm nàng vai lưng, tay còn lại một đạo kiếm băng như tia chớp phóng ra, đánh nát chưởng pháp của Cố Chi Triều.

"Khụ, khụ, dừng tay." Lạc Thanh Từ chôn trong lòng ngực Nguyễn Ly không ngừng ho khan, suy yếu phun ra mấy chữ.

Nguyễn Ly cả người cứng đờ, trong kinh hỉ lại mang theo thấp thỏm, nàng không dám đối diện Lạc Thanh Từ, nhưng ánh mắt lại ngăn không được rơi trên mặt nàng ấy.

Lạc Thanh Từ ngưỡng đầu nhìn Nguyễn Ly, đôi lông mày thống khổ nhíu lại, bàn tay che lấy mạt đỏ tươi trên môi, cơ thể nàng bất giác run lên, gian nan nói: "A Ly, nàng để ta xuống đi."

Một câu này cực nhẹ, chỉ có Nguyễn Ly nghe được, đôi tay nàng ôm Lạc Thanh Từ nhịn không được siết chặt, sau đó thật cẩn thận đặt Lạc Thanh Từ xuống, nhưng hai tay vẫn như cũ ôm lấy thân thể lung lay sắp đổ kia, trong lòng tư vị khó tả.

Sư tôn vẫn gọi chính mình A Ly, là bị thương quá nặng, còn hồ đồ sao?