Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 1: Bán đi thứ quý giá


Tiếng cười nói ồn ào xen lẫn vào đó là tiếng hò hét vang vọng khắp nơi, cô gái nhỏ vừa đặt chân bước vào đã có hơi không thoải mái một chút, nhưng vẫn không dám dừng lại bước chân của mình.

Dừng lại trước một chiếc bàn có đâu đó đến 3 4 người đàn ông ngồi quanh, cô gái nhỏ hít thở lấy một hơi thật dài sau đó khẽ nói:

"Xin chào. Tôi...tôi được giới thiệu đến đây."

Bàn tay nhỏ run rẩy, sợ sệt đến cả thân thể lạnh toát, tuy vậy cô vẫn cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh. Nhất định phải bán được nó, nếu không lần này gia đình cô sẽ không sống nổi qua ngày kia mất!

Giọng bọn đàn ông trong bàn cứ liên tục cười đùa, trong ý cười còn có cả sự châm chọc, ánh mắt họ nhìn thân thể cô từ trên xuống, một lát liền có một âm giọng trầm đục cất lên:

"Giới thiệu gì chứ? Chẳng lẽ em bán cái đó ư?"

"Em gái, bọn anh tuy rằng có nhu cầu nhưng sẽ không sử dụng qua trẻ con chưa đủ tuổi đâu!"

An Nhiên Hy hơi bất ngờ, cô không nghĩ họ lại nghĩ cô là trẻ con như thế, nên liền phản bác:

"Không không! Tôi đã đủ tuổi rồi, nếu các anh không tin, tôi có thể chứng thực bằng cách cho các anh xem giấy tờ!"

"Đủ tuổi? Khuôn mặt này đã đủ tuổi rồi ư?" Họ lại tiếp tục đưa ra câu hỏi, như nghi ngờ lời cô nói.

An Nghiên Hy quan sát, trong bàn ngồi lúc này có tổng cộng bốn người đàn ông, nhìn sơ qua một lượt thì ai nấy cũng đều toát lên mình vẻ cao quý và sang trọng của một người có tiền.

Còn người chịu giao tiếp với cô từ nãy đến giờ là người đàn ông ngồi phía ngoài cùng, khuôn mặt hắn ta trông rất lãng tử.

An Nghiên Hy vẫn run sợ, cô chỉ dám cúi đầu chứ nào dám nhìn thẳng mặt một ai!

"Vâng..."

"Tại sao lại bán?"

Một âm giọng trầm khàn khác lại vang lên, nhưng đó không phải người ngồi trong bàn này. Giọng nói ấy vô cùng nghiêm nghị. Câu hỏi vừa đưa ra đã làm An Nghiên Hy hốt hoảng không thôi!

Khi cô xoay người lại thì người đàn ông đó đã đứng gần sát bên, một khoảng cách không xa là mấy.

"Chỉ...chỉ duy nhất một điều rằng tôi...tôi cần tiền!" Nói ra lời này, lòng An Nghiên Hy đau như xé, thật sự rất khổ sở, rất tủi nhục.

Người hỏi câu hỏi này là người đàn ông ngồi bên trong góc cùng ở bàn bên kia. Hiện tại do ánh đèn neon mờ ảo, lại đứng dưới tầm che khuất nên cô không thể nhìn rõ được khuôn mặt. Chỉ thấy hắn thoát ẩn thoát hiện lộ một nửa khuôn mặt.



Thân hình người đàn ông đó rất cao, An Nghiên Hy nhìn lướt qua liền phải rùng mình.

"Các anh để tôi!"

Chỉ một câu nói, người đàn ông nghiêm nghị nói ra bằng chất giọng lạnh lẽo nhưng uy nghi.

"Được chứ, Lục thiếu cứ tự nhiên."

"Anh Mã nói phải."

Mấy người đàn ông đó liên tục gật đầu, vẻ mặt và kiểu hành sự dường như là rất xem trọng người đàn ông được gọi một tiếng 'Lục thiếu' kia.

"Được! Vậy em đi theo tôi."

Người đàn ông xoay người đi, bước chân thẳng tấp đi dần ra xa phía trước, đến khi An Nghiên Hy hoàn hồn trở lại thì cô mới giật mình gấp rút mà chạy theo phía sau.

Ra đến bên ngoài, người đàn ông đã vội vã ngồi vào trong xe, một chiếc xe rất rất đắt tiền, tuy An Nghiên Hy cô không rành về những lĩnh vực phân biệt này nhưng chắc chắn đúng!

"Có vào hay không? Đừng lề mề!"

Âm giọng thúc giục và khó chịu, giọng người đàn ông dường như đã lạnh lẽo hơn khi nãy nhiều, chính ở điểm này lại càng khiến cô muôn phần sợ hãi hơn.

Vội leo lên xe, An Nghiên Hy liền được sắp xếp ngồi cạnh bên người đàn ông đó, cô cố gắng khống chế cảm xúc sợ hãi trong tâm, hai tay vấu chặt nhau để trên đùi non nớt.

"Tôi còn chưa làm gì em, em sợ cái gì?"

Âm giọng người đàn ông lại được vang lên một lần nữa, hắn không nhìn An Nghiên Hy, tuy vậy vẫn biết cô đang nhút nhát và sợ.

An Nghiên Hy nghe thấy thế thì liền giật mình, cô đưa mắt nhìn qua, lúc này mới nhận thấy người đàn ông bên cạnh thần thần bí bí từ lúc gặp đến giờ có khuôn mặt như thế nào.

Nhìn từ góc nghiêng, sống mũi người đàn ông cao thẳng, tóc tai được tạo kiểu cẩn thận, có làn da khá trắng, mắt lại đeo kính trong rất nghiêm nghị và chỉn chu.

Góc nghiêng phải nói là rất rất đẹp đừng nói chi là khuôn mặt chính diện, sức hút của hắn ta cũng không phải nhỏ, mới chỉ thoáng nhìn qua vài giây nhưng cũng vô thức động lại trong cô một chút hảo cảm ngưỡng mộ.

"Tôi chỉ hồi hộp một chút!" An Nghiên Hy nhẹ nhàng trả lời.



Cô dối lòng, một chút mà cô nói nó nào có nhỏ bé, có ai bán thân mình mà thoải mái không sợ cho được, huống hồ chi lại còn là bán đi lần đầu cơ!

Hoàn cảnh ép buộc cô phải nhẫn nhục ép thân mình mà bán đi, cô nào có muốn như thế, hi sinh bản thân để lấy chút tiền đó mà cứu vớt gia đình thì có gì sai?

Không lâu sau, chiếc xe dần lăn bánh chầm chậm rồi rẽ hướng vào một căn biệt thự vô cùng rộng lớn và trang trọng. Thoáng qua vài phút, cuối cùng chiếc xe đã dừng lại tại khuôn viên!

"Đại thiếu, đã về đến nơi!" Người lái xe báo cáo.

Người đàn ông gật đầu nhẹ một cái song đưa giọng nói sang cô:

"Theo tôi vào trong."

Cả hai bước ra khỏi xe, chuẩn bị đặt chân vào căn biệt thự với diện tích rộng lớn trước mắt.

An Nghiên Hy nhìn toàn cảnh trước mắt mà choáng ngợp bởi độ lớn khủng của căn biệt thự, cô có ao ước và làm lụng cả một đời cũng không thể nào có được!!

Di chuyển theo người đàn ông, cô lon ton đi phía sau mà bước thẳng vào bên trong. Nhưng có một điều khiến cô khá thắc mắc! Biệt thự to lớn thế này nhưng không có lấy một người giúp việc nào hay sao? Nó rất vắng vẻ, cô còn có thể cảm nhận ra một chút lạnh lẽo khi đặt chân vào trong.

Bỏ lại sự tò mò ra phía sau, lúc này vẫn nên tập trung vào con người trước mắt, sự hồi hộp bất chợt kéo cô về hiện thực cho viễn cảnh sắp sửa phải đối mặt.

Phải đi lên hai tần lầu, cô không dám nhìn xung quanh dù lấy một cái, chỉ tập trung đi và đi.

Cửa phòng được mở ra, cả hai cùng nhau bước vào, An Nghiên Hy ngày càng sợ hãi xen lẫn sự hồi hộp, bỗng dưng lại nghe người đàn ông cất lời nói:

"Đi tắm sạch sẽ đi, tôi không thích bẩn!"

Người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay về một hướng, An Nghiên Hy nhìn theo, cô cũng đáp:

"Vâng, cảm ơn! Vậy còn đồ?"

"Quần áo của tôi trong đó không thiếu, nếu em thích cũng có thể không cần mặc gì!"

Gì vậy chứ? Bá đạo đến như thế à? Tuy cô có chút không quen nhưng cũng không còn cách nào khác để phản bác. Ngoài chấp nhận và chịu đựng thì cô cũng không còn cách nào để tránh né.

Khi An Nghiên Hy đã vào phòng tắm, phía bên ngoài này, người đàn ông bỗng nhếch mép cười khẩy. Thích thú và tò mò trong giọng điệu:

"Cảm ơn? Đúng là thú vị!"