Chuyện này con cứ yên tâm. Dì và chú sẽ giải quyết. Con và Hòa Hòa không cần để ý đến nó. Dì chỉ muốn hai đứa biết rằng, hai ba ba của hai đứa vô cùng vô cùng yêu thương tụi con!Lương Kỳ dịu giọng nói với người trước mặt. Bà không mong An Đồng hay An Hòa sẽ bị kéo vào chuyện này. Mọi thứ cứ để bà và chồng mình giải quyết. An Hòa và An Đồng không nên bị lôi vào ân oán đời trước. Tụi nó còn cuộc sống riêng biệt, còn có hạnh phúc và mộng mơ của chính mình.
- Chuyện đó…có phải liên quan đến người em nuôi của ba nhỏ không?
An Đồng dần xâu chuỗi lại mọi thứ trong đầu. Mấu chốt dường như đều nằm ở phía người em trai tên Điệp Sâm này của ba nhỏ.
Nghe thấy tên kẻ kia từ miệng của An Đồng. Ánh mắt Lương Kỳ không khỏi lóe lên tia chán ghét, nhưng rồi sau đó nó lại dần ảm đạm mà biến mất. Bà nhìn bức hình trên tay mình. Nhìn gương mặt cười đến hạnh phúc của A An rồi lại nhìn qua ánh mắt sầu muộn của Điệp Sâm liền không khỏi thở dài.
- Cuối cùng thì mọi thứ đều là oan nghiệt cả. Kẻ tên Điệp Sâm này tính ra cũng chẳng phải kẻ xấu gì. Nhưng mà sự ích kỷ của cậu ta đã gián tiếp hại lấy A An…
Khi ấy Điệp Sâm vốn cũng có tình cảm với A An. Nhưng mà ông ta thừa rõ bố Điệp ghét nhất là người đồng tính. Do đó vì muốn lấy lòng bố Điệp liền không ngừng ngại mà nói ra bí mật của A An cho bố Điệp biết. Cũng vì vậy mà A An mới phải trải qua những ngày tháng địa ngục trong bệnh viện tâm thần.
- Năm đó nếu cậu ta lựa chọn khác thì mọi chuyện có lẽ sẽ không tệ như vậy. Nhưng mà có lẽ là do ông trời sắp đặt đi! Ông trời cũng không muốn ba nhỏ con cùng ông ta nên duyên với nhau…Được rồi! Kể đến đây dì nghĩ đã đủ rồi! Đồng Đồng, đừng lo về những chuyện đó! Dì nói rồi, dì và chú sẽ giải quyết!
Lương Kỳ mỉm cười trấn an An Đồng. Sau đó thì cất đi tấm hình vào ngăn tủ. Kể lại câu chuyện xưa khiến bà không khỏi dâng lên nhiều cảm xúc trong lòng. Tuy là đã trôi qua rất lâu rồi. Nhưng mà bây giờ kể lại, cảm xúc vẫn còn như thưở cũ.
- Dì rất yêu quý ba nhỏ của con sao?
Bất chợt An Đồng nhìn bà hỏi.
- Ừ, cậu ấy tốt lắm! Chỉ là số không may mắn mà thôi!
An Đồng nghe vậy liền rũ mắt, sau đó mấp máy môi mà nói.
- Anh hai rất giống với ba nhỏ…Dì có lẽ cũng không muốn anh ấy tổn thương…
Lương Kỳ khựng lại một khoảng, sau đó đưa mắt nhìn cậu trai trước mặt. Bà hiểu rõ ý của y muốn nhắc đến là như thế nào.
- Ba nhỏ từng vì một người không xứng mà đau khổ đến chết đi sống lại, con không mong anh hai cũng sẽ như vậy!
An Đồng biết bản thân lúc này đang có phần thất lễ. Nhưng dù sao y cũng không thể im lặng được. Chuyện của ba lớn và ba nhỏ tuy Lương Kỳ nói rằng y không cần nhúng tay vào nhưng dầu vậy y vẫn nghĩ bản thân nên làm chút gì đó. Nhưng mà chuyện đó không phải là một sớm một chiều. Chuyện mà y cần phải làm ngay lúc này, là giúp anh trai thoát khỏi sự trói buộc vô hình với Lam Khải Lương.
- Anh hai rất giống ba nhỏ, con không mong sẽ thấy anh ấy đau khổ. Dì à, dì cũng vậy phải không?
Như đã chạm đến đáy lòng của Lương Kỳ. An Đồng liền tăng thêm phần kiên định trong lời nói. Nhưng sau cùng Lương Kỳ vẫn chỉ rủ mắt một cái.
- Hòa Hòa đã như vậy, không lẽ con muốn cháu mình không có cha hay sao?
- Nhưng có thì sao? Lam Khải Lương sẽ chấp nhận anh ấy? Dì à, thái độ của anh ta thật sự đã quá rõ ràng rồi!
An Đồng biết quyết định này người chịu thiệt nhất định sẽ là An Hòa. Nhưng thà là vậy y cũng không nỡ nhìn anh trai phải chịu đau khổ. Anh trai có con, anh trai sinh con. Nếu không ai lo cho họ thì cứ để y làm. Y nhất định sẽ không để anh hai gặp chuyện gì. Nhất định sẽ khiến hai ba con của anh ấy sống một đời vui vẻ. Y thà là vậy, thà cho đứa nhóc nhỏ trong bụng anh mình không có cha, còn hơn là phải có một người cha mà chưa bao giờ đặt tình cảm cho hai người họ.
- Dì sẽ nói với A Lương về chuyện của Hòa Hòa…nếu thật sự không thể cứu vãn thì có lẽ cũng không nên níu kéo làm gì…
Đưa ra quyết định này, trong lòng Lương Kỳ đã suy tính rất nhiều. Bà thật sự mong rằng An Hòa và Lam Khải Lương có thể hạnh phúc sống với nhau. Nhưng bà cũng không nhẫn tâm nhìn cả hai ba con của cậu chịu khổ sở. Bà không biết quyết định giờ là đúng hay sai. Chỉ là…bà nghĩ rằng bây giờ giải quyết như vậy đã là tốt nhất.
Hòa Hòa tuy ngốc nhưng là một đứa trẻ tốt. Nếu Khải Lương không trân trọng…thì cứ để người khác xứng đáng hơn chăm sóc cho Hòa Hòa. Bởi lẽ…bà không thể tự lừa mình dối người. Không thể xem sự thờ ơ của Lam Khải Lương là một điều dĩ nhiên được…như vậy thật sự…rất bất công với An Hòa…
Có lẽ câu chuyện quá khứ đã tác động một phần đến bà, khiến bà không còn vì tình thương mù quáng mà suy nghĩ ích kỷ…