Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 48: Chương 11.3


Type: Dobby

Hai người lẳng lặng nhìn bóng dáng kia đi khuất. Ôn Thiếu Khanh phá vỡ sự yên lặng, “Nhìn đi, có thấy cô ấy dứt khoát hơn hẳn phụ nữ thông thường không? Bảo đi là đi, không quay đầu lấy một lần. Cô ấy đã nói không thích là không thích, có dụ dỗ bắt ép thế nào cũng vô dụng.”

Lâm Thần không thèm nhìn anh, “Có gì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng cho ai nghe?”

Sắc mặt Ôn Thiếu Khanh cũng không dễ nhìn, “Hoá ra một số người lại không thích lòng vòng quanh co cơ đấy. Mấy năm nay ai đó cứ rụt rè trốn tránh, chẳng đường hoàng chút nào, tôi lại tưởng người ta thích phong cách này chứ?”

Từ thuở quen biết, hai người chưa bao giờ so đó đấu võ miệng như vậy. Lầm Thần không ngờ hôm nay sẽ gặp phải Ôn Thiếu Khanh, nhìn ánh mắt và động tác của hai người, e rằng không chỉ đơn giản là hàng xóm nhà đối diện, lòng anh cũng có cảm giác, cũng bị kích thích. Từng có một thời, anh và Ôn Thiếu Khanh thân như anh em. Mấy năm nay anh chủ động cắt đứt tất cả liên lạc giữa đôi bên, nhưng vừa gặp mặt liền biết cả hai vẫn là bạn thân, dù lúc nãy lời qua tiếng lại không chút khách sáo, anh vẫn nhận ra Ôn Thiếu Khanh không sử dụng hết bản lĩnh ác mồm độc miệng vốn có. Còn anh là luật sư, xét chuyện cãi vã, ai có thể trên cơ anh được? Hai người đều ngầm hiểu ý nhau, cũng không thật sự muốn làm tổn thương đối phương. Chính vì lý do ấy mà anh sợ gặp Ôn Thiếu Khanh, không biết làm sao đối mặt với hai chữ “anh em” này...

Lâm Thần vờ lạnh lùng suốt cả buổi tối, lúc này cuối cùng cũng thả lòng. Anh tựa vào cửa xe, đôi mắt hơi cụp xuống không biếtt đang nghĩ gì, mãi sau mới yếu ớt lên tiếng: “Tôi không hề muốn tranh với cậu. Khi trước cô ấy nói thích cậu, sau khi tôi nói cho cậu nghe, cậu không từ chối, thậm chí còn nói... Hồi còn đi học, bao nhiêu cô gái thổ lộ với cậu đều bị mấy lời độc miệng của cậu ép phải rút lui. Ngay lúc ấy, tôi đã từ bỏ rồi.

Ôn Thiếu Khanh khinh thường: “Từ bỏ gì mà bao năm nay cứ khăng khăng phiêu bạt ở ngoài không trở lại? Lâm Thần, có gì mà cậu không nói được với tôi? Sao phải như thế? Làm như tôi và Tùng Dung có lỗi với cậu lắm vậy?”

Lâm Thần cũng nổi giận, giọng nói cao vút: “Tôi chẳng khăng khăng cái gì hả! Hai người không có lỗi gì với tôi hết! Là tự tôi đáng đời! Tôi không biết phải đối mặt với cậu thế nào! Ôn Thiếu Khanh, tôi nể tình cậu nên mới từ bỏ, nếu là người khác thì có chết tôi cũng không nhường!”

Ôn Thiếu Khanh đứng trong gió lạnh, giọng cũng lạnh nhạt: “Thích một người mà dễ dàng nhường cho người khác như thế? Vốn dĩ cậu không thích đến vậy, việc gì phải nói nghe rõ to tát?”

Lâm Thần thoáng giật mình. Điện thoại của Ôn Thiếu Khanh bỗng vang lên, thấy là Kiều DỤ, anh bèn mở loa ngoài.

Giọng Kiều Dụ nhanh chóng truyền tới: “Hôm nay Lâm Thần ở đây, hay là hẹn tối nay gặp đi? Tôi gọi anh Tiêu Đến?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn Lâm Thần, đáp bằng giọng kỳ quặc: “Được.”

“Vậy tôi hẹn xong sẽ gửi tin nahwsn cho cậu, đến lúc đó cậu với Tiêu Tử Uyên đến cứ coi như là tình cờ gặp, đừng nói là sắp xếp.”

Kiều Dụ hơn hở cúp máy, điện thoại của Lâm Thần nhanh chóng đổ chuông.

Anh nghe máy, cũng mở loa ngoài, “Muốn gặp tôi à?”

Kiều Dụ giật mình, “Sao cậu biết? Cậu từ nhà về rồi chứ hả? Tối nay gặp nhau đi.”

“Được.” Lâm Thần cũng đáp với giọng kỳ quái, “Không thành vấn đề.”

Kiều Dụ thầm nhủ trong lòng, sao giọng điệu cảu hai tên này giống nhau vậy. Mãi sau anh ta mới lên tiếng: “Thế hẹn ở đâu?”

Lâm Thần cười, nhẹ nhàng trả lời: “Hẹn ở dưới chung cư nhà Ôn Thiếu Khanh đi. Dù sao cậu ta cũng ở đây, không cần viện cớ tình cờ gặp gì hết.”

Nói xong liền cúp máy.

Kiều Dụ năm chặt điện thoại, sửng sốt một lúc lâu mới nhớ ra phải gọi cho Tiêu Tử Uyên. Người ở đầu dây bên kia nghe máy, anh ta đau khổ lên tiếng: “Em họ của cậu chẳng nghĩa khí gì cả. Nghe điện thoại lại đi mở loa ngoài!”

Đầu dây bên kia im lặng, giọng Tuỳ Ức vang lên: “Anh Kiều, anh ấy đang rửa tay, không tiện nghe máy. Em cũng mở loa ngoài...”

Kiều Dụ than vãn, giờ người ta bị gì vậy chứ? Sao cứ thích mở loa ngoài vậy?

Than xong mới hạ giọng mềm mỏng: “Tiêu Tử Uyên, Lâm Thần với em họ cậu đã gặp nhau dưới nhà em họ cậu rồi. Giờ tôi qua đó, cậu rửa tay xong cũng đến đi, chúng ta gặp nhau ở đó.”

Lâm Thần nắm chặt điện thoại, ngập ngừng mãi mới để nghị: “Hay là chúng ta đánh một trận đi?”

Ôn Thiếu Khanh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Khi Kiều Dụ và Tiêu Tử Uyên đến nơi, hai người đang đánh hăng, mà cũng vô cùng ăn ý, đôi bên đều không nhẹ tay. Bác sĩ biết đánh vào đâu đau, luật sư biết đánh thế nào để giành được lợi thế lớn nhất.

Kiều Dụ nhìn một lúc, hỏi Tiêu Tử Uyên: “Có cần can thiệp không?”

Tiêu Tử Uyên vẫn ung dung nhàn nhã, chậm rãi nói: “Can thiệp kiểu gì? Đây là tranh chấp giữa quân nhân và dân thường, đi tìm Bộ Tư lệnh Cảnh vệ ấy, chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của chúng ta.”

Kiều Du cau mày, “Cứ đánh thế là cả hai bên đều tổn thương đấy!”

“Cậu nói xem...” Tiêu Tử Uyên chợt dừng lại, ngẫm nghĩ cẩn thận rồi ngoảnh sang nhìn Kiều Dụ.

Kiều Dụ cho rằng anh muốn đóng góp ý kiến nên im lặng đợi, đợi mãi mới được nghe một câu: “Hai người họ ai sẽ thắng?”

Kiều Dụ nhìn anh, “Thắng thua có ý nghĩa gì trong chuyện này không?”

“Thì cũng rảnh mà.” Tiêu Tử Uyên kiên trì hỏi: “Cậu thấy ai sẽ thắng?”

Kiều Dụ nhìn hai người đánh đấm qua lại, “Lâm Thần đi, Ôn Thiếu Khanh đã giành được người đẹp, thế mà còn muốn dồn ép Lâm Thần bằng nắm đấm, qua đáng rồi đấy. Người hoặc mặt mũi, dù gì cũng phải cho cậu ấy một thứ chứ?”

Tiêu Tử Uyên vừa lắc đầu vừa nhìn Kiều Dụ, “May mà cậu không phải tình địch của Ôn Thiếu Khanh, nếu không, ôi...”

Kiều Dụ ngẩn ra, “Là sao?”

Nét mặt Tiêu Tử Uyên khó dò, “Để mà xem, trò vui này chưa xong đâu.”

Quả nhiên giống như Kiều Dụ đoán, Ôn Thiếu Khanh dần rơi vào thế yếu, cuối cùng bị Lâm Thần tóm lấy tay khống chế, ấn xuống mặt đất.



Lâm Thần dùng sức khá mạnh, nghe thấy tiếng rên của Ôn Thiếu Khanh mới thu tay, đẩy anh ra đất.

Hai người đều bị thương, ngồi trên mặt đất thở hồng hộc, chẳng còn chút hình tượng nào. Ôn Thiếu Khanh xoa khoé miệng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy vẫn luôn ở đó.”

Lâm Thần cử động cổ tay sưng phồng, “Ai?”

“Tùng Dung.” Anh bình thản nhìn Lâm Thần, ánh trăng sáng dịu phản chiếu trong đôi mặt, thong thả cất lời: “Cô ấy ở trong đôi mắt tôi, ngự trị nơi trái tim tôi.”

Anh hơi ngừng lại, dường như cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm: “Vẫn luôn ở đây.”

Tùng Dung đứng nơi góc tối, chẳng biết đã khóc từ lúc nào. Cô cúi đầu nhìn Nhường Chút, môi mím lại thật chặt. Có lẽ Nhường Chút cũng cảm nhận được lòng cô đang dậy sóng, liền dụi nhẹ vào Tùng Dung, đưa chân trước khoác lên chân cô, dường như đang vỗ về an ủi.

Lâm Thần ngây ngẩn nhìn Ôn Thiếu Khanh, mãi sau mới đứng dậy chỉnh trang, :Mai tôi còn có việc, tôi đi về nghỉ trước đây.”

Ôn Thiếu Khanh đứng lên, nhìn theo bóng lưng anh, chậm rãi nói: “Nhân Thanh, tôi yêu cô ấy, rất yêu, rất yêu. Cậu có dám nói câu này không?”

Con trai hai mươi tuổi làm lễ trưởng thành, đặt tên chữ. Năm ấy ông nội đặt tên chữ cho anh là Nhân Thanh. Người nhân từ, có lòng che chở, biết yêu thương. Trong Tuân Tử có viết: “hư nhất mà tĩnh, gọi là đại thanh minh1.” Nhân Thanh, có lẽ ông nội mong anh có trái tim nhân ái, trở thành người chính trực, thanh cao nhã nhặn, không màng lợi danh, quả thật đã gửi gắm hy vọng tốt đẹp.

1Ý nghĩa: khiêm tốn, bình tĩnh quan sát sự việc, sẽ có thể nhìn thấu tất cả.

Ôn Thiếu Khanh rất ít khi gọi tên chữ của anh, “Thanh” và “Khanh” vốn đồng âm, trong Lễ ký còn viết: “Ôn lương giả, nhân chi bản dã2.” Mà thật trùng hợp, anh họ Ôn. Lúc ấy hai người còn đùa nhau rằng đôi bên có duyên phận lớn lao, vậy nên mới vừa quen đã thân. Chỉ là về sau chẳng ai ngờ, họ còn có duyên thích cùng một người.

2Ý nghĩa: Ôn hoà, lương thiện là gốc rễ của lòng nhân từ.

Lâm Thần quay lại nhìn Ôn Thiếu Khanh. Tình bạn thân thiết bao năm giờ đây lại trở nên thế này. Bàn tay anh đặt trong túi quần cuộc thành nắm đấm, “Tôi không dám nói, đó là vì vào lúc còn chưa quá yêu, vào lúc biết hai người thích nhau, tôi đã bóp chết suy nghĩ này rồi. Thiếu Khanh, nếu đối phương không phải cậu, có lẽ tôi cũng có thể yêu cô ấy, yêu rất nhiều, rất nhiều.”

Lạ một nỗi, Ôn Thiếu Khanh vẫn tiếp tục khiêu khích Lâm Thần. Anh nhướng mày giễu cợt, lên tiếng: “Có lẽ? Có thể?”

Kiều Dụ ngớ người, quay sang hỏi Tiêu Tử Uyên: “Sao Thiếu Khanh cứ nhất quyết chọc tức cậu ấy thế?”

“Vì muốn cậu ấy xả giận.” Tiêu Tử Uyên rất giỏi đoán ý người. Anh ngẩng đầu lên nhìn, chợt như hiểu ra gì đó, cúi đầu vừa nói chuyện với Tuỳ Ức qua điện thoại, vừa trả lời Kiều Dụ: “Lâm Thần đã kìm nén cơn bực tức trong lòng quá lâu, thời gian dài thành nội thương, thế nên mới mưa nắng thất thường. Thiếu Khanh buộc cậu ấy trút giận lên mình, tinh thần thoải mái rồi, chuyện gì cũng dễ nói.”

Kiều Dụ tiếp thu chiêu này, về sau sử dụng lúc xin ai đó tha thứ mới nhận ra đúng là tốt thật.

Lâm Thần quả nhiên bị kích thích, hung hăng xông đến chỗ Ôn Thiếu Khanh. Lần này anh không nương tay, đòn nào cũng là đòn hiểm. Ôn Thiếu Khanh vốn không có ý ngăn cản, chỉ vờ đỡ đôi đòn, tự nhiên sẽ rơi vào thế yếu, có bao nhiêu cú đều lãnh trọn rồi lại ngã ra đất.

Kiều Dụ và Tiêu Tử Uyên đứng xem, không ai có phản ứng gì, nhưng lại có người không nhìn nổi. Cả hai chỉ thấy một bóng dáng chạy tới như gió, chặn trước Ôn Thiếu Khanh, đỡ anh dậy, xem xét cánh tay anh cẩn thận, mới ngẩng đầu trách móc Lâm Thần: “Anh ra tay nặng thế làm gì? Tay anh ấy bị thương còn chưa khỏi hẳn, sau này còn phải cầm dao phẫu thuật đấy!”

Kiều Dụ sững người, thấp giọng hỏi Tiêu Tử Uyên: “Cô gái này là ai vậy?”

Tiêu Tử Uyên cười ẩn ý, “Chính là người thích bác sĩ mà không thích luật sự đấy.”

Kiều Dụ sực hiểu ra, lúc này mới đánh giá Tùng Dung kỹ lưỡng.

“Vừa rồi tôi còn chưa nói xong.” Tiêu Tử Uyên cất điện thoại, nhìn kẻ đang tỏ vẻ yếu ớt nép sau lưng người khác, “Một mặt là để ai đó trút giận, một mặt là khiến cho ai đó đau lòng. Quan tâm ắt loạn, cảm xúc chân thực sẽ được bộc lộ trọng vẹn trong tình thế cấp bách. Tình cảm ấy mà, áy náy và không nỡ đều vô dụng, cứ lằng nhằng dây dưa thì ai cũng bị tổn thương, chỉ có giải quyết dứt khoát mới là cách tốt nhất. Nhưng bị nhát dao này đâm vào thật sự không dễ chịu, nghĩ mà xem, có gì đau hơn khi thấy người mình thích thiên vị tình địch của mình? Cho nên tôi mới nói, may mà cậu không phải tình địch của Ôn Thiếu Khanh.”

Kiều Dụ nhìn Ôn Thiếu Khanh, lại nhìn Tiêu Tử Uyên, rõ ràng là không tán thành, “Tôi thấy không phải tình địch của Tiêu Tử Uyên cậu mới may ấy. Đúng là anh em họ, cả nhà xấu tính...”

Lâm Thần thở hổn hển tựa vào trước mui xe. Vẻ lạnh lùng lúc gặp cô buổi tối đã được gỡ bỏ toàn bộ, anh bực bội trừng mắt, “Đàn ông đánh nhau, phụ nữ xen vào làm gì?”

Tùng Dung nghẹn lời, “Anh...”

Lâm Thần phớt lờ cơn giận của cô, hất cằm nheo mắt nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Sao? Đánh nữa không?”

Ôn Thiếu Khanh hờ hững, nhướng mày nhìn đáp trả: “Tuỳ cậu.”

“Đối thủ quá yếu, chán chết.” Lâm Thần mang bộ mặt khinh bi lên xe.

Xe đi được vài mét, chợt dừng lại, Lâm Thần ló đầu ra khỏi cửa xe, “Lên xe, đấu solo, tôi chọn địa điểm. Dám không?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Theo đến cùng.”

Tùng Dung nhìn một lúc lâu, cũng biết ý Ôn Thiếu Khanh nên không ngăn cản, “Đi đi, đi sớm về sớm.”

Mười mấy phút sau, bốn người xuất hiện trong một quan internet.

Lâm Thần nhìn màn hình đăng nhập trò chơi quen thuộc, quay sang Ôn Thiếu Khanh, “Một ván quyết định thắng thua.”

Ôn Thiếu Khanh bắt đầu đăng nhập tài khoản và mật khẩu, “Được.”

Hai người trong game đánh nhau hết sức khí thế, hai người đứng ngoài ngán ngẩm nhìn nhau.

Năm xưa khi trò chơi này thịnh hành, bốn người chơi cùng nhau. Nhưng Tiêu Tử Uyên cứ như thần, xuất hiện ở đâu là người khác bị chèn ép đến triệt để, thế nên anh bị cấm chơi lại trò này. Kiều Dụ thì vốn không ham, cứ chơi được ba ngày lại nghỉ hai bũa, sau đó bị người đẹp nào đó quấy rầy đến mức không rảnh mà chơi, về sau nữa lại bị người đẹp đánh bại, ngày ngày đều phải ở bên cô bạn gái nũng nịu, càng chẳng có l thời gian. Vậy là chỉ còn lại Ôn Thiếu Khanh và Lâm Thần cô độc chiến đấu trong game, thành lập tình bạn cách mạng.

Hơn một tiếng sau, Lâm Thần bỏ tai nghe xuống, sung sướng kêu lên: “Thắng rồi!”, nói xong nhìn Ôn Thiếu Khanh cười đắc ý.



Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, “Tôi đi vệ sinh đã.”

Lâm Thần khoe khoang với Tiêu Tử Uyên và Kiều Dụ, hai người kia lại lắc đầu thở dài.

Nụ cười của Tiêu Tử Uyên khiến anh chỉ muốn đánh người, “Ừm, quả thật phải khen trình độ em họ tôi tốt thật, làm gọn ghẽ như vậy, cậu cũng không nhận ra.”

Lâm Thần ngây người, “Cậu có ý gì?”

Tiêu Tử Uyên nhướng mày, không giải thích nữa.

Kiều Dụ cũng bó tay, “Không biết cậu vui cái gì, người cuối cùng có được người đẹp là cậu ta chứ không phải cậu. Nếu cậu thua, còn có thể nói là tài nghệ không bằng người ta, nhưng giờ thì sao, thắng rồi còn xấu hổ hơn, chỉ có thể công nhận là bản thân cậu có vấn đề, sức hấp dẫn không bằng người ta.”

Nụ cười trên mặt Lâm Thần cứng đờ, không thốt nổi một câu.

Sau đó Lâm Thần lại nổi khùng, mua rất nhiều rượu rồi kéo Ôn Thiếu Khanh đến sân tập thể thao trường Đại học X uống,Tiêu Tử Uyên và Kiều Dụ đi uống cùng.

Lâm Thần là người có tửu lượng tốt nhất trong bốn người, lúc nào cũng uống rất giỏi, còn Ôn Thiếu Khanh thì vốn không sở trường món này. Bia, rượu trắng và rượu vang trộn vào nhau, dù cho tình trường không như ý, tâm trạng không vui thì cũng sẽ rất thoải mái nếu uống thắng Ôn Thiếu Khanh.

Hai người ồn ào mãi mới yên tĩnh lại. Lúc này mọi người mới nhận ra Kiều Dụ vốn luôn mỉm cười, giờ lại đang ngơ ngẩn, tự rót tự uống hết hơn nửa chai rượu trắng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Hai người ra hiệu với nhau bằng mắt rồi cùng nhìn về phía Tiêu Tử Uyên. Tiêu Tử Uyên nhận được tín hiệu xong, trầm mặc một chút, cũng không có hành động, chỉ lấy điện thoại ra, chẳng biết là định làm gì. Một lát sau anh mới đổi chỗ ngồi cạnh Kiều Dụ, không nói gì, đưa di động tới trước mặt anh ta.

Kiều Dụ máy móc ngẩng lên nhìn, ánh mắt rời rạc, nhìn một lúc mới hoàn hồn, sau đó ngây ngẩn nhìn ảnh chụp trên màn hình.

Đó là một tấm ảnh chụp màn hình video. Cô gái trong ảnh có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đang cười rạng rỡ với ống kính, miệng hơi hé không biết đang nói gì, khí chất rực rỡ cứ thế xông thẳng đến mặt Kiều Dụ, khiến anh ta tỉnh rượu mấy phần.

Anh ta đưa ngón tay vuốt khuôn mặt mình ngày nhớ đếm mong, mãi sau mới thấp giọng hỏi: “Cô ấy hay liên lạc với Tuỳ Ức lắm à?”

Tiêu Tử Uyên gật đầu, “Tình cảm của họ xưa nay luôn rất tốt.”

Kiều Dụ nhìn thêm một chút, chợt nở nụ cười, đẩy tay Tiêu Tử Uyên ra, ngoảnh đi nhắm mắt lại, “Nhìn nữa sẽ chết mất...”

Lâm Thần lèm bèm đi tới, ôm vai Kiều Dụ, liếc Tiêu Tử Uyên và Ôn Thiếu Khanh, “Kiều Dụ, hai người thất tình chúng ta uống với nhau, mặc kệ học, cứ để họ đi mà hạnh phúc.”

Kiều Dụ nhận rượu, cụng chén với Lâm Thần, ngửa đầu uống mấy ngụm. Đến cuối cùng, hai người ban đầu chủ định uống thì vẫn còn chút thần trí, nhưng Kiều Dụ lại bất tỉnh. Là người duy nhất còn tỉnh táo, Tiêu Tử Uyển đành phải lái xe đưa ba người về.

Hôm sau Tùng Dung không đến văn phòng. Cô dậy sớm, không biết tối qua Ôn Thiếu Khanh về lúc nào, đợi ở nhà một lúc, nghĩ chắc tầm này anh cũng dậy rồi mới sang nhà đối diện gõ cửa.

Ai ngờ vằ ra ngoài đã thấy Chung Trinh đi ra khỏi thang máy, “Chị họ, em để quên USB ở chỗ chị, hôm nay không có tiết nên đến lấy.”

“Ừ.” Tùng Dung để hé cửa, “Đi lấy đi. Chị sang nhà bên một chút.”

Cô đứng gõ cửa, đợi mãi mới thấy Ôn Thiếu Khanh đi ra. Trông thấy cô, anh mỉm cười, “Không đi làm à?”

Anh vừa nói vừa day thái dương, để cô vào nhà.

Tùng Dung thấy sắc mặt anh hơi tái, trong nhà còn thoảng mùi rượu, bèn hỏi dò: “Uống rượu à?”

Ôn Thiếu Khanh ngồi trên sofa gật đầu, “Uống một chút.”

Tùng Dung vào bếp rót nước cho anh, “Đau đầu không?”

Ôn Thiếu Khanh nhận lấy uống một ngụm, “Vẫn ổn.”

Tùng Dung hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Uống với anh Lâm à? Anh ấy không sao chứ? Hay là hôm nay cùng ăn nhé?”

Ôn Thiếu Khanh hơi khựng lại. Anh đặt cốc lên bàn, hờ hững nói: “Cậu ấy đi sáng nay rồi, anh vừa biết.”

Tùng Dung giật mình, “Đi rồi?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, “Không phải sang nước ngoài mà là về nhà cậu ấy, em không biết à? Nhà cậu ấy ở ngoại tỉnh.”

Tùng Dung càng áy náy, “Là lỗi của em, hôm qua em không nên quát anh ấy...”

Ôn Thiếu Khanh chướng mắt vì vẻ mặt cô, ngắt lời: “Lỗi của em? Em có lỗi gì? Là hôm qua không nên quát cậu ấy, hay là mấy năm trước không nên từ chối cậu ấy?”

Tùng Dung ý thức được sự khác thường của Ôn Thiếu Khanh, cảm thấy khó hiểu, “Anh biết em không có ý đó. Dù sao anh ấy cũng là đàn anh của em, hồi đi học đã giúp em rất nhiều. Đã lâu thế rồi anh ấy chưa về, có lẽ không quen với nơi này cho lắm, chúng ta nên quan tâm anh ấy mới phải.”

“Thế à?” Ôn Thiếu Khanh có vẻ khó chịu, “Luật sư Tùng quan tâm đàn anh thật đấy. Anh lại không phải đàn anh của luật sư Tùng. Chắc em cũng chưa bao giờ để tâm đến anh, thật sra anh chri là cái bia đỡ để khi ấy em từ chối Lâm Thần mà thôi. Luật sư Tùng chưa yêu đương hẹn hò bao giờ, vậy mà cũng giỏi chuyện này thật. Anh bị em đùa giỡn trong tay, đúng là quá ngu ngốc.”

Chưa bao giờ thấy bộ dạng chua ngoa này của anh, Tùng Dung nhíu chặt đôi mày, “Anh... Anh nói thế là có ý gì?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô hờ hững, “Hồi bé lúc học viết bút lông, ông nội anh nói, chữ “tâm” viết thấp, đừng viết cao cũng đừng viết thẳng quá, nên viết thấp để tránh cao, viết hướng sang bên phải để thủ thế, bốn nét liền mạch, không nên gián đoạn. Có phải tình yêu cũng như vậy, người động lòng trước sẽ luôn ở thế yếu?”

Tùng Dung khẽ giật mình, người động lòng trước? Là cô? Là anh? Hay Lâm Thần?

Ôn Thiếu Khanh chợt cười, hỏi Tùng Dung: “Hay là luật sư Tùng muốn có cả hai? Sở trường của luật sư là sử dụng đòn tâm lý, cân nhắc lợi hại để giành được lợi ích lớn nhất còn gì?”

Lần này Tùng Dung tức thật. Cô cố không khiến mình run rẩy, nhịn mãi mới bình tĩnh được, mỉm cười tự giễu rồi thẳng thừng xoay người đi. Cô đi lăn lộn trong nghành tư pháp bao năm, không một người trong nghành nào có thể tổn thương cô bằng lời nói. Thật không ngờ, ra khỏi toà, cô lại bị một kẻ làm nghề mổ xẻ khiến cho thương tích đầy mình! Đúng là quá sức mỉa mai!