Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 142: Biến số


Kiếp này Khương Lộ Kỳ chỉ nghĩ có phải nàng sẽ nhìn thấy Khương Lộ Dao cũng giống như nàng kiếp trước, số phận thê thảm bị mọi người chỉ trích?

Mới vừa rồi Khương Lộ Kỳ cũng biết giá cả vật liệu đá, lặng lẽ vì Tần vương phủ tính toán một phen, phát giác Khương Lộ Dao đối mặt với lỗ lã so với nàng ở kiếp trước còn lớn hơn nhiều, kiếp trước lúc này giá cả vật liệu đá cũng không giảm nhiều như vậy.

Khương Lộ Dao thật xui xẻo.

Khương Lộ Kỳ cũng vì thế mà hận không thể uống thêm hai ly rượu để chúc mừng.

- Gia đại nghiệp đại cũng không thể đem bạc ném vào trong nước.

Khương Lộ Dao cố nén xúc động muốn cho Khương Lộ Kỳ một cái tát, có tỷ muội nào như vậy? Khương Lộ Kỳ là cố ý?

- Tứ muội muội tới kho hàng cũng vì vật liệu đá? Ta thấy ngươi cùng quản sự nói chuyện rất lâu.

- Ta không thể tiêu hao giống Tần vương phủ được.

Ánh mắt Khương Lộ Kỳ ẩn hiện phòng bị, sợ Khương Lộ Dao dò xét được tin tức từ trong miệng nàng.

- Chỉ cùng quản sự tùy tiện hàn huyên vài câu, không ngờ lại bị nhị tỷ tỷ thấy được.

Nói vậy giống như Khương Lộ Dao không có việc gì nhàn rỗi làm bà tám.

Thấy Khương Lộ Kỳ ít nhiều cũng không quan tâm tới vật liệu đá, Khương Lộ Dao cũng không còn tâm tư nhắc nhỡ nàng, Khương Lộ Kỳ thích như thế nào liền như thế đó đi.

Nếu nàng làm gì hồ đồ còn có Tiêu Duệ Hoa đứng sau lưng thu thập loạn xạ, liền nói:

- Nếu trong lòng tứ muội muội đã hiểu rõ, cũng không cần ta lắm miệng. Bế Nguyệt, tiễn khách.

- …

Khương Lộ Kỳ bị thỉnh lên xe ngựa còn chưa được một khắc, lúc này Khương Lộ Dao đã muốn đuổi nàng xuống xe? Trước khi màn xe hạ xuống, nàng mở miệng hỏi:

- Nhìn bộ dạng của nhị tỷ tỷ là vì kho hàng vật liệu đá mà sầu lo?

- Như thế nào? Ngươi có thượng sách?

Khương Lộ Dao cười như không cười hỏi:

- Tứ muội muội tính dạy ta nên làm như thế nào giải quyết vật liệu đá?

- Ta cho rằng, tốt nhất nhị tỷ tỷ vẫn nên sớm an bài vật liệu đá cho thỏa đáng.

Khương Lộ Kỳ một bộ dạng vì Khương Lộ Dao mà suy nghĩ:

- Nên nhận sai với Tần vương phi điện hạ cùng thái phi điện hạ, các nàng sẽ không trách nhị tỷ tỷ, ngươi mới gả qua có nửa năm, lại vội vàng hầu hạ thế tử, thái phi điện hạ từ ái dày rộng sẽ không khiến nhị tỷ tỷ khó coi.

- Ha.

Khương Lộ Dao cười nhạo ra tiếng:

- Ý tứ của tứ muội muội là nói ta đem chuyện này ném cho Tần vương phi? Thừa nhận ta không có cách nào xử lý nội vụ Tần vương phủ, phải không?

- Sự thật chính là như thế, nhị tỷ tỷ cãi chày cãi cối cũng vô dụng.

Vẻ mặt Khương Lộ Kỳ không vui, nói:

- Nhị tỷ tỷ như thế nào mà tốt xấu đều không hiểu được? Lúc này chủ động nhận sai, so với việc bị thái phi kiểm tra phát hiện ra còn tốt hơn nhiều, một nét bạc này có thể đền bù được? Ngươi đừng nghĩ lấy của hồi môn của chính mình ra đền bù phân bạc này. Của hồi môn là nhị bá phụ cùng nhị bá mẫu cho ngươi làm vốn riêng, là căn cơ cho ngươi ở vương phủ đứng vững gót chân, một khi dùng, ngươi sẽ ăn nói như thế nào với nhị bá phụ?

- Nhị muội muội có một chút nói sai rồi, ta ở vương phủ đứng vững gót chân cũng không phải vì ta có nhiều ít của hồi môn, ngươi cũng không cần vì ta mà nhọc lòng, ta chưa từng nghĩ sẽ lấy hồi môn của phụ mẫu cho ta mà bù đắp thua lỗ trong vương phủ. Đương nhiên, ta cũng không ở trước mặt thái phi chủ động nhận sai, vốn dĩ không phải ta sai, vì sao phải nhận?

Khương Lộ Dao chưa từng nghĩ sẽ đánh mất quyền chủ động, chuyện này quá lớn, quá nghiêm trọng, không phải một mình nàng là có thể làm, trước mắt không cần nói ai sai, chỉ cần trì hoãn.

Phải nghĩ ra biện phát giải quyết vấn đề mới là quan trọng.

Chuyện này là đại sự của toàn bộ Tần vương phủ.

- Nếu thái phi truy cứu?

- Truy cứu, người mất mặt mũi cũng không phải ta, ngược lại…

Khương Lộ Dao cười nói:

- Ta còn là đại công thần của Tần vương phủ, tứ muội muội không ngại nhìn xem, ta sẽ làm như thế nào khiến thái phi điện hạ cảm động đến rơi nước mắt, làm như thế nào khiến Tần vương điện hạ yên tâm đem vương phủ giao cho ta.

- Bế Nguyệt, tiễn khách.

Lúc này Khương Lộ Kỳ cũng không còn gì để nói, thất hồn lạc phách xuống xe ngựa, nhìn xe ngựa đi xa, dậm chân một chút, lẩm bẩm nói:

"Nực cười, nói như thật, đến lúc đó bị Tần vương phi làm cho mặt xám mày tro, ngươi cũng đừng khóc."

______________________________________

- Thế tử phi hồi vương phủ?



- Không, đi một chuyến tới Lại Bộ nha môn.

- Đi Lại Bộ nha môn?

- Ta phải biết rõ ràng, việc này liên quan đến ai, phải biết rõ mới ra đối sách.

Khương Lộ Dao không biết rõ quan viên ở Lưỡng Hoài, cũng không thể phỏng đoán ngoại gia của thái phi liên lụy sâu bao nhiêu.

Tuy không biết cụ thể những quan viên này đó có đề cập đến đại án ngập trời này hay không, giá cả vật liệu đá giảm lợi hại như vậy, có thể thấy loại người muốn ích lợi tuyệt đối không chỉ một hai người.

Một hai người cũng không lừa trên gạt dưới được.

Từ kinh thành đến Lưỡng Hoài, thậm chí còn liên lụy đến Nội Vụ phủ, Công Bộ, lưới kết này cũng đủ lớn.

Nàng phải biết rõ phương hướng, mới có thể nghĩ bước tiếp theo nên làm sao bây giờ.

Ở đại môn Lại Bộ, Khương Lộ Dao có chút do dự, lấy thân phận Tần vương thế tử phi đi đến Lại Bộ điều tra quan viên vùng Lưỡng Hoài, thực khiến người chú ý.

Nếu chẳng may rút dây động rừng, sự tình càng khó phán đoán phương hướng phát triển.

Làm sao bây giờ?

Khương Lộ Dao cân nhắc chỉ có thể để Khương nhị gia tới…Cũng không tốt, hiện giờ Khương nhị gia đã trở thành đại minh tinh trong kinh thành, bị rất nhiều người chú ý.

Khương nhị gia còn ngầm oán giận nàng, hiện tại chỉ cần hắn vừa uống rượu, sẽ có một đám người đi theo hắn.

Những người đó đi theo hắn vì muốn tận mắt nhìn xem Dương Soái nhập thân như thế nào.

Khương nhị gia thậm chí nảy sinh ác độc nói với Khương Lộ Dao, chờ ngày ấy hắn sẽ triệu hồi Dương Soái ra hù chết bọn họ.

Khương nhị gia thật lòng yêu thích tự do, cầu không lo không phiền, bị các người này dùng mọi phương diện chú ý, Khương Lộ Dao không muốn vì chuyện của nàng lại kéo phụ thân xả thân vào phiền toái.

Đang lúc nàng do dự, liền nhìn thấy Tiêu Duệ Hoa từ Lại Bộ đi ra.

Khương Lộ Dao lặng lẽ xuống xe ngựa, kêu một câu:

- Tiêu muội phu.

- …

Tiêu Duệ Hoa quay đầu lại nhìn thấy Tần vương thế tử phi, nàng kêu hắn là gì? Tiêu muội phu?

Đúng rồi, hắn thú đường muội của nàng, không gọi muội phu, gọi là gì?

- Thế tử phi có gì phân phó?

Tiêu Duệ Hoa chắp tay chào Khương Lộ Dao, khẽ nhíu mày, sao nàng lại tới Lại Bộ nha môn?

Khương Lộ Dao cười nói:

- Thật đúng là vừa vặn, ta vừa lúc có một việc muốn phiền toái Tiêu muội phu, với ta là một chuyện vô cùng khó, nhưng đối với ngươi mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Vô sự hiến ân cần…trong lòng Tiêu Duệ Hoa có chút hụt hẫng, phàm là lúc nàng cầu đến hắn, luôn cười nịnh bợ, thực ngọt, xoay người…Nàng xoay người liền không quen biết hắn.

- Tiêu muội phu?

Khương Lộ Dao nhẹ nhàng gọi một tiếng, dùng một câu Tiêu muội phu, mở ra khoảng cách.

Dù như thế nào, bọn họ cũng không có khả năng vượt qua muội phu cùng thê tỷ, thế tục đạo đức nghiêm khắc trói buộc bọn họ.

Kỳ thật Khương Lộ Dao cảm thấy Tiêu Duệ Hoa rất giống nàng, vĩnh viễn biết muốn cái gì, sẽ không mê mang, sẽ không lui về phía sau, vì đạt tới mục đích, thậm chí không từ thủ đoạn.

Bọn họ cũng không kết thành phu thê, nếu không, không biết hiện tại sẽ đấu thành cái dạng gì đâu.

Tiêu Duệ Hoa yêu cầu một thê tử lấy hắn là chủ, cẩn thận, săn sóc, thông minh nội trợ.

Cẩn thận, săn sóc, thông minh này đó Khương Lộ Dao đều có thể, nhưng nàng không có khả năng mọi chuyện đều lấy hắn là chủ, càng không thể tiếp thu vì hắn mà hy sinh thứ mình quý trọng nhất là phu thê Khương nhị gia.

Tiêu Duệ Hoa biết Khương Lộ Dao vì sao lại gọi hắn là Tiêu muội phu, nhàn nhạt nói:

- Thế tử phi có việc thỉnh nói thẳng, chỉ cần tại hạ có thể hỗ trợ, tại hạ sẽ không từ chối.

- Ta muốn thỉnh Tiêu muội phu hỗ trợ hỏi thăm một chút về quan viên vùng Lưỡng Hoài, nguyên quán, nào một khóa…

Khương Lộ Dao còn chưa nói xong, nhìn thấy Tiêu Duệ Hoa đi đến trước mặt nàng, khuôn mặt Tiêu Duệ Hoa mang theo vài phần ngưng trọng, đôi mắt thâm thúy âm trầm nhìn thẳng nàng, Khương Lộ Dao có cảm giác như hắn đang theo dõi con mồi… liền hiểu ra:

- Tiêu muội phu, ta thật sự bội phục ngươi. Tiêu muội phu tương lai tiền đồ không có giới hạn.

Hắn cũng nhìn ra vấn đề, quan trọng nhất là hắn suy tính có được chỗ tốt, củng cố căn cơ trong triều đình, danh vọng trong sĩ lâm, thậm chí suy tính đạt được sự cảm kích của bá tánh trong dân gian.

Này đó vừa lúc là đồ vật bù lại khiếm khuyết không có gia tộc che chở.

- Không dám nhận.

Trong mắt Tiêu Duệ Hoa ẩn hiện một chút thưởng thức:



- Ngươi mới khiến người khác kinh ngạc, cũng may ta ở triều đình, nếu ngươi là nam tử, ta ở trong triều đình sẽ có thêm một đối thủ, đối thủ biết người biết ta.

- Cho dù ta là thân nam nhi, chỉ sợ cũng sẽ không giống Tiêu muội phu.

Khương Lộ Dao nhàn nhạt cười nói:

- Ngươi đừng quên ta là hài tử của ai, phụ thân ta cũng không muốn ta quá vất vả. Hắn luôn nói, trên đời có rất nhiều chuyện thú vị, không phải chỉ có thăng quan phát tài mới là tốt nhất.

- Tính tình Khương nhị gia tiêu sái, tự tại nhàn nhã, khiến người hâm mộ.

Tiêu Duệ Hoa cũng rất hâm mộ Khương nhị gia có cuộc sống tự tại, nhưng hắn biết hắn không làm được Khương nhị gia, dã tâm thúc đẩy hắn không ngừng hướng về phía trước, phải hướng về phía trước, nếu kiếp này không làm được một vị đại thần đó là thất bại.

Hắn đã mất người nên quý trọng nhất, nếu lại mất đi lý tưởng cuối cùng, nhân sinh sẽ thật đáng buồn.

- Này là danh sách quan viên Giang Nam, trong đó còn có một phần ghi chú là Nội Vụ phủ…

Tiêu Duệ Hoa không nói lời vô nghĩa, đem danh sách trong cổ tay áo đưa cho Khương Lộ Dao:

- Ngươi tốt nhất nên trở về cùng thế tử thương lượng một phen, ta mạo muội tự đề cử mình, nguyện ý cùng thế tử liên thủ.

Hiện giờ Triệu Đạc Trạch quyền chưởng Thần Cơ Doanh, xem như tôn thất công huân đi đường binh gia, Triệu Đạc Trạch cần một minh hữu, minh hữu trong hệ thống quan văn.

Tiêu Duệ Hoa cùng Triệu Đạc Trạch đều vì ích lợi lại không xảy ra xung đột, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau xông tới.

- Tiêu đại nhân, ta chỉ hỏi một câu, ngươi nghĩ chuyện này liên lụy đến bao nhiêu người?

- Ta cũng không gạt Khương biểu muội, nếu Lưỡng Hoài vỡ đê, thủy tràn Giang Nam, việc này liên lụy cực nhiều, ta nghĩ trong đó không thể thiếu một phần thái tử. Đây cũng là nguyên nhân mà giá cả vật liệu đá giảm mạnh như thế, còn có người ở sau lưng tính kế thái tử. Lần này cho dù thái tử có thể chịu đựng, thân thể của thái tử điện hạ…Chỉ sợ là...Cái án tử này ta định làm cho thật lớn.

- Ngươi muốn làm bao lớn?

- Có thể liên lụy bao nhiêu liền liên lụy bấy nhiêu.

Khương Lộ Dao nhíu mày, hoàng thượng như thế nào lại trêu chọc Tiêu Duệ Hoa? Chẳng lẽ Tiêu Duệ Hoa muốn làm sát thủ? Liên lụy càng nhiều, đả kích càng lớn, liên lụy đến các vị hoàng tử, cho dù hoàng thượng muốn thu tay cũng không thu được.

- Ngươi không sợ mất khống chế? Hoàng thượng cần người thừa kế.

- Ha ha.

Quan bào trên người Tiêu Duệ Hoa không gió mà động:

- Hoàng Thượng có không ít nhi tử, luôn có người thích hợp kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Khương Lộ Dao nhớ lại trong lịch sử nhân loại, những người có thể chống lại hoàng đế cường thế thủ phụ.

Nếu người ngồi ở ngôi vị hoàng đế không đủ cường thế, có khả năng sẽ thành địa vị để Tiêu Duệ Hoa cường thế thủ phụ( áp chế vua)

Tiêu Duệ Hoa dã tâm quá lớn, quá nguy hiểm, không hề kính sợ hoàng đế.

- Tiêu đại nhân ngươi kiềm chế một chút.

Khương Lộ Dao nhẹ giọng cảnh cáo:

- Ngươi đừng quên, ngươi không phải chỉ vì một người ăn no cả nhà đói bụng, ngươi còn có thê tử, còn có sanh tôn chưa xuất thế.

- Khương biểu muội yên tâm đi, ta sẽ không liên lụy tới Vĩnh Ninh hầu phủ. Nên làm cái gì, làm được cái gì, trong lòng ta có chừng mực.

Tiêu Duệ Hoa nhàn nhạt cười:

- Ta sợ chết.

- Ta trở về cùng thế tử thương lượng.

Khương Lộ Dao phúc thân thi lễ với Tiêu Duệ Hoa, lúc định bước đi, chợt quay đầu lại nói:

- Hôm nay ở kho hàng, ta gặp tứ muội muội.

Tiêu Duệ Hoa nhìn theo bóng dáng của Khương Lộ Dao, gặp tứ muội muội? Kho hàng?

Sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi, Khương Lộ Kỳ. Hắn không thể thả lỏng tâm tư với Khương Lộ Kỳ.

Tiêu Duệ Hoa thấy bệnh tình của nàng vừa mới chuyển biến tốt, dù sao nàng cũng là thê tử của mình, dù cho chướng mắt nàng làm việc không ra hồn, dù Khương Lộ Kỳ lo liệu một chút việc vặt trong phủ cũng không xong, chỉ cần không đề cập đến đại sự, Khương Lộ Kỳ vẫn đủ tư cách làm thê tử.

Hắn thật không ngờ, hắn cảnh cáo Khương Lộ Kỳ cũng vô dụng.

Phiền Khương Lộ Dao nói cho hắn tin tức này, nếu để Khương Lộ Kỳ ở bên ngoài nhảy nhót, lộ ra chân tướng, không nói đến chuyện hắn mưu hoa này nọ, trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có khả năng bị người khác nhìn ra manh mối.

- Đại nhân?

- Về phủ.

- Dạ.

Tiêu Duệ Hoa sai hạ nhân đến Hàn Lâm Viện xin nghỉ, còn hắn ngồi kiệu chạy về phủ.