Lúc nàng tới sân viện của thái phi, còn chưa bước vào phòng đã nghe tiếng chữi ầm ĩ bên trong, tiếng thái phi mắng chữi không dứt bên tai, cùng với tiếng nam nhân cầu xin tha thứ.
Khương Lộ Dao nghe giọng nam nhân xa lạ, hình như là giọng đệ đệ của thái phi.
Nàng dừng bước, nghiêm túc lắng nghe, lẽ ra chuyện Giang Nam còn chưa tới lúc bộc phát, sao đệ đệ của thái phi lại phát hiện ra tin tức?
Dựa theo tư chất của đệ đệ thái phi, nếu hắn có thể phát hiện miêu mị, lúc trước đã không bị trúng kế.
Khương Lộ Dao tính đem chuyện vật liệu đá xảy ra vấn đề đổ lên đầu đệ đệ của thái phi.
Hiện giờ xem ra đệ đệ của thái phi có cao nhân chỉ điểm, đệ đệ của thái phi tìm đến vương phủ, người bên ngoài đều biết, đến lúc đó đẩy hắn ra, như vậy vẫn không đủ.
Người khác sẽ cho rằng đệ đệ của thái phi gánh tội thay Tần vương phủ.
- Đại tẩu.
Hoàn Nương cũng chạy tới, lên tiếng chào hỏi Khương Lộ Dao đang đứng ở cửa, thấp giọng nói:
- Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sao nghe nói tổ mẫu hộc máu ngất xỉu?
Mới vừa nghe thái phi hộc máu, nhưng người đang mắng chửi trong phòng chính là thái phi.
Tuy Hoàn Nương học tập quản gia với thái phi cùng Tần vương phi, nhưng vẫn không chính thức tiếp nhận quyền quản gia, hơn nữa Hoàn Nương mới vào cửa còn không rõ ràng chuyện vật liệu đá.
Lại nghe thái phi mắng chửi người bên ngoại gia, mắng thật sự ác, Hoàn Nương có chút sợ hãi, cũng có vài phần khó hiểu.
Chỉ cần đứng cùng phía với thế tử phi chắc sẽ không có vấn đề.
Khương Lộ Dao nói:
- Ta cũng không biết vì sao thái phi tỉnh lại, chỉ là thái phi tỉnh, lại không bằng ngất đi.
- Đại tẩu, chúng ta có nên đi vào?
- Vào thôi.
Khương Lộ Dao gật đầu, vén lên rèm cửa, dẫn đầu vào phòng.
Thái phi vỗ mạnh tay xuống kháng trác, sắc mặt xám trắng, chửi:
- Ngươi còn không biết xấu hổ, dám tới gặp ta? Ngươi không nhìn thấy Tần vương phủ gặp xui xẻo, có phải sẽ không thoải mái? Hử? Cái gì vàng bạc không dễ kiếm? Ta cho ngươi bạc còn không đủ dùng? Hay là chưa cho ngươi vàng bạc mua vật liệu đá, cho nên ngươi hố ta như vậy.
- Tỷ tỷ...
- Ta bị lật đổ đối với ngươi có ưu việt gì?
- Ta chưa từng nghĩ như vậy.
Đệ đệ của thái phi đã một bó tuổi, đầu tóc hoa râm, khuôn mặt chữ điền, hàng năm sống trong nhung lụa nên nhìn hắn có vẻ rất phúc hậu.
Lúc này hắn vội vàng muốn làm thái phi nguôi giận, không rảnh lo hắn bị thái phi giáo huấn như tôn tử.
- Ta cũng bị người hãm hại, cho rằng mua vật liệu đá chiếm chút tiện nghi, ai biết bọn họ lại có gan tày trời, dám đánh tráo vật liệu đá tu sửa Hoàng lăng cùng đường sông, tỷ tỷ, ta chỉ muốn tiết kiệm cho tỷ tỷ một chút bạc, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện như vậy?
Nghe hắn nói xong, Hoàn Nương theo sau Khương Lộ Dao vừa vào cửa, liền hoảng sợ, người khác mua vật liệu đá chỉ vì tham tài, nhưng Tần vương phủ lại dùng vật liệu đá tu sửa Hoàng lăng, sẽ bị hoàng thượng coi như có lòng mưu nghịch.
Hoàn Nương biết chuyện này nghiêm trọng, cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì nàng không chưởng quản quyền to trong vương phủ.
Lúc này, hoàn Nương nhìn thế tử phi vẫn bình tĩnh, trầm ổn, chuyện phát sinh như vậy cũng không khiến nàng hoảng loạn, đột nhiên Hoàn Nương có cảm giác, có phải thế tử phi đã biết trước?
Có thể sao?
Hoàn Nương vẫn luôn nghĩ Khương Lộ Dao suy nghĩ rất lợi hại, nhưng chuyện trước mắt nói cho nàng biết, nàng vẫn quá xem nhẹ thế tử phi.Advertisement / Quảng cáoNgày đó ở lúc chào hỏi, thế tử phi cũng không phải đào hố Tần vương phi, có khả năng là chiếu cố Hoàn Nương, ngăn cản Hoàn Nương tiếp chưởng quyền quản gia.
Nếu lúc này chuyện vật liệu đá xảy ra trong tay Hoàn Nương, nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Chuyện này đã hoàn toàn vượt qua năng lực cùng phạm vi của Hoàn Nương.
Nàng quyết đoán đứng sau lưng Khương Lộ Dao.
Khương Lộ Dao cười thầm, mặt trầm như nước:
- Tổ mẫu, xin người bớt giận, để cữu gia nói cho rõ ràng.
- Ngươi mau nói cùng thế tử phi.
Thái phi thở hỗn hển, nói với Khương Lộ Dao:
- Ngươi nghe thử xem, chờ bọn họ tới rồi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, chuyện này có ảnh hưởng quá lớn tới vương phủ, thật là đóng cửa ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Thái phi hận không thể tìm người hỗ trợ chia sẻ, Khương Lộ Dao rất thông minh, thái phi hận không thể ngất xỉu đi, đem hết thảy đẩy cho người khác.
Nếu không phải vì thái phi quản gia, nếu không phải vật liệu đá do thái phi mua vào, thì thái phi đã không phí sức đến như vậy.
- Việc này...Việc này...
Cữu gia khó xử nói:
- Nói ra thì rất dài, ta biết thái phi muốn mua một ít vật liệu đá để tu sửa sân viện, vừa lúc bên phía Giang Nam có một lô hàng vật liệu đá giá cả phải chăng, ta liền liên hệ với thương nhân bên Giang Nam....
- Ngươi liền mua kho vật liệu đá kia?
Tần vương cùng Tần vương phi đi vào phòng, lạnh lùng nói:
- Ta nên nói ngươi cái gì mới tốt? Trông cậy trời cao rớt xuống bánh có nhân?
- Cũng không rớt bánh có nhân.
Hắn tốt xấu gì vẫn là cữu cữu của Tần vương, tuy hắn ở trước mặt Tần vương không đáng làm trưởng bối, nhưng lúc này không chỉ có Tần vương, còn có hai tiểu bối, không cho hắn mặt mũi, không cho hắn thể diện, hắn không nhịn được.
Tần vương nhíu mày, hận không thể đưa chân đá chết vị cữu cữu không biết cố gắng, chỉ biết gây chuyện này.
Cữu cữu luôn không học vấn không nghề nghiệp, trước kia chỉ tham ô một ít bạc trong vương phủ, Tần vương còn có thể chịu đựng, rốt cuộc Tần vương phủ gia đại nghiệp đại, không tiếc chút bạc vụng này.
Nhưng lần này cữu cữu làm ra chuyện quá lớn, không cẩn thận sẽ liên lụy đến toàn bộ Tần vương phủ.
Khương nhị gia cũng là người hồ nháo ăn chơi trác táng, nhìn Khương Nhị gia làm ra chuyện gì, còn cữu cữu của hắn có thể làm gì?
Đều là người, như thế nào lại chênh lệch lớn như vậy?
Tần vương trừng mắt, cữu gia không dám nói tiếp nữa, ấp úng đứng sang một bên.
Tần vương ngồi bên người thái phi, mày nhíu chặt, thấy khóe miệng của thái phi có vết máu, nói:
- Mẫu phi hãy yên tâm, chuyện này nhi tử sẽ nghĩ cách.
- Ai.
Thái phi lau nước mắt:
- Ta thật đáng chết, như thế nào lại muốn tu sửa sân viện? Nếu không cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy, không đến mức để ngươi bị người khác tính kế.
Khương Lộ Dao nói:- Ta nghĩ tổ mẫu nói rất đúng, vương phủ bị người khác tính kế.
- Lời này có ý gì?
Tần vương nhìn Khương Lộ Dao:
- Nói rõ xem.
- Phụ vương, để nhi tử nói.
Triệu Đạc Trạch một thân nhung trang bước vào cửa, có thể đoán hắn vừa nhận được tin tức liền gấp rút trở về, trên má còn dính một chút tro bụi.
Triệu Đạc Dật cũng Triệu Đạc Trạch vào cửa, Tần vương phủ trừ tam tử ở Đông Cung bị giữ làm con tin ra, tất cả chủ tử đều đến đông đủ.
Triệu Đạc Trạch vào cửa liền nhìn Khương Lộ Dao, thấy nàng bình yên vô sự, tâm tình buông xuống hơn phân nửa, cầm khăn lụa do Khương Lộ Dao đưa tới, hắn lau mồ hôi cùng bụi đất trên mặt, chậm rãi nói:
- Ta nghe được tin tức, chuyện ở Giang Nam phần lớn là thao tác của tàn đảng Từ Nghiễm Lợi.
Từ Nghiễm Lợi?
Tần vương suy nghĩ xuất thần:
- Nói như vậy là vì ngươi?
Triệu Đạc Trạch cười khổ nói:
- Ta nghĩ ta không có làm gì sai, hay ở trong mắt phụ vương, chuyện này là ta sai? Lúc ấy ta báo thù thay ngoại tổ phụ, có gì sai? Dù là hiện tại, ta cũng có thể kêu Dương Soái một tiếng ngoại tổ phụ.
Dương phi là nguyên phối chính phi, hiện giờ nhi tử của Tần vương đều là ngoại tôn của Dương gia, thậm chí nhi tử do Tần vương phi sở sinh ra cũng có thể gọi Dương Soái là ngoại tổ phụ.
Triệu Đạc Trạch không cam lòng yếu thế khi đối diện với Tần vương, phụ tử hai người tính cách bất đồng, tướng mạo bất đồng, ai cũng không chịu thoái nhượng.
Thái phi thấp giọng khóc:
- Lại là Dương gia, lại là Dương Soái!
Sắc mặt Triệu Đạc Dật rất khó coi, há miệng thở dốc muốn nói, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, Triệu Đạc Trạch đã làm chuyện mà hắn phải làm, Triệu Đạc Dật áy náy vô cùng.
Hoàn Nương hơi có vài phần an tâm, sau khi thành thân, Triệu Đạc Dật đối với nàng rất tốt, rất săn sóc.
Tuy Hoàn Nương ngại thân phận xấu hổ của hắn sẽ gây phiền toái, nhưng cũng vui sướng vì có tướng công ôn tồn lễ độ, biết thương tiếc người, vì vậy nàng đối với Triệu Đạc Dật có thêm vài phần thiệt tình.
Tuy phu thê bọn họ không giống Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao, đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cùng thổ lộ tình cảm với nhau, nhưng cũng có thể coi là cầm sắt hòa minh, hai bên đều vì cuộc hôn nhân này mà nỗ lực.
Hoàn Nương biết trong lòng Triệu Đạc Dật không dễ chịu, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, tính tình Triệu Đạc Dật quá tốt, quá mức thiện lương, không phải hắn sai, hắn cũng tự nhận cái sai về mình, thế tử gia bị Tần vương trách tội, người khó chịu nhất chính là Triệu Đạc Dật.
Triệu Đạc Dật cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo ống tay áo của hắn, hắn thẹn với Hoàn Nương, nhưng nên nói, hắn vẫn muốn nói, cũng không thể nhìn vương phủ bị tai ương, trơ mắt nhìn đại huynh gánh vác hết thảy.
- Phụ vương, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, đại huynh cũng không làm gì sai, dư đảng của Từ Nghiễm Lợi tính kế vương phủ, có thể nói rõ với hoàng thượng.
- Nói rõ? Nói rõ thế nào?
Tần vương nói:
- Vương phủ mua vật liệu đá dùng để tu sửa Hoàng lăng, bổn vương nói mình bị người hãm hại, hoàng thượng sẽ tin?
- Cũng không thể để một mình đại huynh gánh vác.
- Bổn vương có nói sẽ để A Trạch gánh vác không?
Tần vương trừng mắt nhìn Triệu Đạc Dật, nếu năm đó Dương phi không lưu lại nhi tử nối dòng thì tốt rồi, đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Triệu Đạc Trạch nói:
- Người nói đi, phải làm sao bây giờ?
Triệu Đạc Trạch ngăn Triệu Đạc Dật hát đệm, nói tiếp:
- Hoàng thượng sẽ thông cảm Tần vương nhất mạch vô tội, ta cùng người cứ nói thật ra, chuyện Giang Nam có lẽ sẽ nháo ra chuyện lớn.
- Sao ngươi biết?
Tần vương có chút hoài nghi Triệu Đạc Trạch dụng tâm, Triệu Đạc Trạch có thể cố ý?
Lúc đó hắn vẫn là nhi tử của Dương phi, hận Tần vương lúc Dương gia xảy ra oan án cái gì cũng không làm.
- Nghe nói, người không nhớ hoàng thượng phái khâm sai đi tới Giang Nam là Tiêu đại nhân sao? Ta cùng hắn cũng coi như liên khâm( anh em cột chèo), hắn thua thiệt Vĩnh Ninh hầu, trước khi rời kinh, ta tiễn biệt hắn, ta đã từng nói, nếu ở Giang Nam có tin tức gì, nhất định phải báo cho ta biết, hôm qua ta nhận được tin tức của hắn, đê thành ở Giang Nam đã khó giữ.
- A...
Tần Vương hít hà một hơi, Giang Nam bị vỡ đê, bao phủ rất nhiều ruộng tốt, sẽ có rất nhiều nạn dân nháo loạn, lúc này hoàng thượng không đủ bạc cứu tế nạn dân...
Người bị liên lụy vào chuyện này, sẽ trở thành bao cát để hoàng thượng trút giận.
Không chừng Tần vương nhất mạch sẽ bị hoàng thượng bắt chịu tội thay.
Tần vương phi đừng bên cạnh lắng nghe, lòng rối như tơ vò, nàng chỉ muốn hố Khương Lộ Dao, khiến thái phi cùng Tần vương biết Khương Lộ Dao không có năng lực quản gia, thuận tiện hố một chút bạc hồi môn phong phú của Khương Lộ Dao.
Nàng hoàn toàn không biết chuyện vật liệu đá sẽ liên lụy sâu như vậy, sâu đến nổi uy hiếp căn cơ trong vương phủ.
Nếu nàng nói vài lời với thái phi lúc quyết định mua vật liệu đá, có lẽ sẽ không có cục diện như hôm nay, nhưng người chứ không phải thần tiên, sao có thể biết trước tương lai hung hiểm?
Lúc này, nàng không thể nhiều lời, nếu để vương gia biết, nàng biết có vấn đề, còn để im cho thái phi mua vật liệu đá, nàng sẽ bị Tần vương vứt bỏ.
Nàng so với người khác càng hy vọng chuyện này mau chóng qua đi.