Gió nhẹ lay động cành liễu, nước ao trong xanh trôi nổi lá sen lắc lư theo gió, trong đình thuỷ tạ tràn ngập hà hương nhàn nhạt.
Khương Lộ Châu cáu giận Khương Lộ Dao nói đi là đi, nhưng cũng mừng thầm vì Khương Lộ Dao không cho nhị vương tử mặt mũi.
Nàng chủ động đứng dậy, tư thái ưu nhã đi đến bên cạnh Triệu Đạc Dật, vẻ mặt ẩn chứa một chút chân thành tha thiết kính nể, khen ngợi hắn viết tự tinh diệu.
Triệu Đạc Dật nhàn nhạt mỉm cười, không thể không thừa nhận Khương Lộ Châu có hiểu biết.
Ít nhất nàng cũng nhìn ra tự của hắn chổ nào tốt, so với tiểu thư khuê các khác nàng càng hiểu thư pháp.
Chỉ là Khương Lộ Châu hay nói lời không hay về Khương Lộ Dao, khiến hắn có chút không vui.
Ở Tần vương phủ, hắn cùng với ba đệ đệ do Tần vương phi sở sinh so với thủ túc còn thân hơn.
Bởi vậy hắn rất chướng mắt nữ tử khuê tú hãm hại hạ thấp tỷ muội.
Nhưng cũng không quá quen biết, hắn khó mà nói Khương Lộ Châu không phải.
Chỉ là ý cười càng thêm phai nhạt, không hề nhìn Khương Lộ Châu, chỉ đàm thoại cùng công tử Khương gia, hoặc là thưởng thức phong cảnh bên hồ.
Phía sau bức tường hoa là Khương Lộ Kỳ đang mãi suy tư, Khương Lộ Dao nói rất nhẹ nhàng, sao nàng có thể hiểu mình khó xử? Hiểu mình muốn tới gần, lại không dám tới gần hắn?
Khương Lộ Kỳ lại một lần nữa nhìn về phía thân ảnh như tùng bách, khí chất trác tuyệt Triệu Đạc Dật…
Hiện giờ chỉ có mình nàng, nàng có thể không kiêng nể nhìn hắn, không cần sợ người khác phát hiện nàng ái mộ...
Lúc đi Tần vương phủ mừng thọ Tần vương phi, nàng nhẫn rất vất vả, mới có thể ít chú ý tới hắn.
Lúc này trong mắt Khương Lộ Kỳ hàm ẩn ái mộ, tình ý không thể hòa tan, cùng mấy phần thương tiếc, tiếc nuối, tiếc hận.
Hắn đáng lẽ sẽ là thiên chi kiêu tử lại bị súc sinh Tần vương thế tử Triệu Đạc Trạch đánh đứt gân tay, thư pháp của hắn có một không hai……
Đôi mắt ôn ngọc cũng bị Triệu Đạc Trạch móc mất.
Nhưng dù như thế, hắn vẫn như cũ là quân sư đệ nhất của Đại Minh triều, phụ tá thân sinh nhi tử của Tần vương phi chinh chiến thú biên.
Đến cuối cùng hắn vẫn như cũ nhớ huynh đệ chi tình(tình cảm), dâng thư thỉnh hoàng đế bỏ qua cho Triệu Đạc Trạch tội ác chồng chất.
Người thuần túy như vậy, phong độ nhẹ nhàng, đối xử với mọi người thân thiện quân tử, ai có thể không thích?
Khương Lộ Kỳ rất muốn gả cho người sẽ là quyền khuynh triều dã Tiêu Duệ Hoa…
Nhưng đau lòng, kính nể nhất cũng là người khiến nàng tâm động ái mộ chính là Triệu Đạc Dật.
Biết được tin hắn tới Vĩnh Ninh hầu phủ, Khương Lộ Kỳ do dự rất lâu, vẫn nhịn không được mà chạy tới đây, nàng chỉ muốn nhìn hắn một cái là đủ.
- Nếu có khả năng, ta không muốn ngươi giống như kiếp trước, chỉ là ta không dám nói, dù là thân sinh phụ mẫu cũng không tin ta, ai có thể tin tưởng ta? Nếu…Nếu ta nói Tần vương phi dụng tâm hiểm ác, ngươi cũng sẽ không tin.
Khương Lộ Kỳ nước mắt ứa ra, chóp mũi ửng đỏ, nắm chặt khăn ngơ ngẩn nhìn Triệu Đạc Dật:
- Ta muốn giúp ngươi, không muốn ngươi cô độc sống quãng đời còn lại, nhưng ta sợ, sợ mình không có cách gì thay đổi vận mệnh của ngươi, sợ Tần vương phi, càng sợ ta lại phải dấn thân vào Tần vương phủ...
- Thôi, thôi.
Khương Lộ Kỳ quay lưng bỏ chạy, Triệu Đạc Dật, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta.
Ta không có dũng khí tới gần ngươi, tiếp nhận ngươi, càng không có dũng khí vì ngươi mà gả vào Tần vương phủ, cùng Tần vương phi đối địch…
Đời này nếu có khả năng, ta sẽ tận lực giúp ngươi, nhưng ta không thể vì ngươi, mà hy sinh hạnh phúc cả đời.
Chạy vào khuê phòng, Khương Lộ Kỳ ngã xuống giường, khóc rống.
Tần vương phủ nhìn thì phú quý, nhưng thực tế lại có thể so với ổ sói hố lửa.
Cho dù ái mộ Triệu Đạc Dật, hắn cũng không nhất định sẽ chọn nàng.
Thôi cứ coi như nàng nằm mộng đẹp đi.
- Nương, nhi tử không có chuyện gì, không có chuyện gì.
- Còn nói không có chuyện gì? Mặt mũi bầm dập, ngươi còn nói là không có chuyện gì?
Nhị phu nhân đấm hai cái vào vả vai Khương Mân Cẩn cho hả giận, rưng rưng nói:
- Như thế nào lại bị thương nặng như vậy? Nghe nói ngươi còn hộc máu? Hay là để ta kêu đại phu tới xem cho ngươi.
Khương Mân Cẩn hoảng muốn nhảy dựng, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, may là tiểu muội bị tổ mẫu gọi đi rồi.
- Nếu để tiểu muội biết được, thì sao? Nhi tử da dày thịt béo, một ít tiểu thương này bôi dược là được, nếu nương thật sự đau nhi tử, hãy giúp nhi tử giấu diếm tiểu muội đi.
- Nếu Dao Dao biết ta và ngươi lừa nàng, nàng sẽ rất thương tâm.
Nhị phu nhân cầm khăn sạch bôi dược ở trên mặt nhi tử xoa tới xoa lui:
- Vì cái gì mà ngươi lại cùng người khác đánh nhau? Không phải Dao Dao đã nói, lúc kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, dặn ngươi chọn người yếu rồi sao?
Khương Mân Cẩn muốn thú Tiêu biểu muội, đương nhiên không thể nói cho mẫu thân biết nguyên nhân đánh nhau.
Nếu không, nhất định lão nương sẽ có ấn tượng không tốt về Tiêu biểu muội:
- Lần này nhi tử là tai bay vạ gió, bị chó điên cắn, chỉ là...Nhi tử đụng phải Tần vương thế tử, còn bị hắn cứu.
- Tần vương thế tử?- Đúng vậy, thiếu hắn một phần ân tình, nương nhi tử thấy hắn không phải tiểu muội sẽ không thú, thật là sầu người, tiểu muội bị hắn quấn không buông.
Nhị phu nhân cân nhắc một lúc lâu, thấp giọng hỏi nói:
- Muội muội ngươi cho ngươi một trăm lượng bạc ngươi đều xài hết? Nàng để ngươi đi ra ngoài ăn chơi là dọa Tần vương thế tử bỏ chạy, chứ không phải để ngươi bị hắn cứu, đáng tiếc một trăm lượng bạc...
- Nương, nhi tử bị đánh.
- Không phải ngươi nói là không có chuyện gì sao?
- …
Khương Mân Cẩn gục đầu xuống, lão nương đánh chết cũng không sửa được bệnh ham bạc:
- Cho dù tiểu muội thật sự không có của hồi môn vẫn có thể gả ra ngoài, người không cần lo lắng vì tiểu muội tích cóp của hồi môn.
- Tích cóp bạc còn sợ nhiều?
Nhị phu nhân cẩn thận nhìn nhi tử:
- Cho dù muội muội ngươi xuất giá, ngươi đã thú tức phụ, ta cũng muốn tích cóp bạc, ta cùng phụ thân ngươi bàn xong rồi, tương lai muốn đi Giang Nam nơi có phong cảnh tốt nhất, mua một tòa phủ đệ lớn...Chờ ta đi, trên người cũng muốn xuyên áo liệm bằng vàng, còn muốn…
- Nương!
Khương Mân Cẩn bực mình nói:
- Chuyện mua thôn trang, có thể làm, nhưng người không được bàn đến chuyện sinh tử? Tiểu muội mà nghe được lời này, sẽ đem tất cả vốn riêng mà người tích cóp đều phá sạch, người cũng đừng hy vọng tiểu muội giúp người đào góc tường hầu phủ.
Nói cái gì cũng không bằng những lời này, vốn riêng tích cóp của nhị phu nhân đều trông cậy vào nữ nhi.
Bày ra bộ dạng uy nghiêm, nhị phu nhân uy hiếp:
- Lời mới vừa rồi, không được nói cho Dao Dao biết, nếu ngươi để lộ tiếng gió, ta liền nói cho Dao Dao biết chuyện ngươi bị người đánh phun ra huyết…Để xem Dao Dao làm như thế nào thu thập ngươi.
- Được, nương không nói, nhi tử cũng không nói, đây là bí mật của chúng ta.
- Một lát nữa ta sai người hầm canh bổ cho ngươi, dùng nhân sâm thượng đẳng...Để ngươi bồi bổ khí huyết, về sau không được ra ngoài đánh nhau với người khác.
- Nhi tử muốn khổ học khảo tú tài, sẽ không ra cửa.
Khương Mân Cẩn nói ra tính toán của mình, nhị phu nhân kinh ngạc đến nổi không khép miệng được, sờ trán của nhi tử:
- Có phải ngươi bị đánh đến hỏng đầu óc? Sao lại đòi khảo tú tài? Sao lại muốn đọc sách?
Nhị phu nhân đứng lên:
- Không được, chuyện này không thể gạt Dao Dao, nhi tử, ngươi nhất định bị đánh hỏng rồi, ta phải thỉnh đại phu…… Ta đi lấy bạc, ngươi chờ ta.
Thỉnh thái y đến phủ tốn rất nhiều bạc, nhị phu nhân vẫn lo tích cóp bạc, xoay người định chạy vào nội thất.
Mỗi ngày kiểm tra sổ sách chính là lúc tàng ngân phiếu, cho nên đống ngân phiếu để cùng nhau……
Khương Mân Cẩn túm chặt tay nhị phu nhân, bất đắc dĩ nói:
- Nương, nhi tử không cần đại phu.
- Nhi tử à, thỉnh đại phu tốn không nhiều, ngươi không cần vì nương mà tiết kiệm bạc.
- Nhi tử thật sự không có chuyện gì.
Khương Mân Cẩn thẳng thắn nói:
- Nương, nhi tử muốn thú thê tử, không có công danh, thì ai có thể coi trọng nhi tử, huống hồ ca ca nhân gia( người ta) còn là giải Nguyên, lại là dòng dõi thi hương, nhi tử...Như thế nào cũng phải đậu tú tài, dù nhi tử không sợ mất mặt, nhưng cũng không thể để nàng bị khuê trung mật hữu xem thường vì chọn trượng phu vô dụng.
- Tiểu thư dòng dõi thi hương có thể coi trọng ngươi?
- …… Nương, nhi tử là thân sinh của người.
Khương Mân Cẩn đau lòng quá, có vị mẫu thân nào lại đả kích thân sinh nhi tử như vậy? Ôm đầu rúc thành một đoàn:
- Chính là coi trọng, không được sao?
Nhị phu nhân xấu hổ vuốt đầu nhi tử, giải thích nói:
- Không phải ta cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà ngươi thật sự xác định có người coi trọng ngươi? Không phải lừa gạt ngươi?
- Không phải.
- Được rồi, ta không nói. Chỉ cần ngươi chịu nỗ lực là tốt rồi, nhưng khảo tú tài, ta nghe như thế nào cũng thấy không ổn? Ngươi có thể không?
- Dù treo cổ, dao kề cổ, nhi tử vẫn muốn khảo tú tài, huống chi nhi tử còn có bí tịch trong tay, tiểu muội nói qua, nhất định qua.
- Nếu Dao Dao nói như vậy, ta liền an tâm.
- Nhi tử là huynh trưởng của tiểu muội, nương…… Người quá bất công.
- Nhưng Dao Dao nói được, làm được so với ngươi còn cường hơn rất nhiều, ngươi cùng Dao Dao so sánh, đương nhiên ta càng tin tưởng Dao Dao.
Khương Lộ Dao vén rèm cửa, hỏi:
- Cái gì càng tin tưởng nữ nhi?