Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 110: Đương nhiên phải khi dễ trả lại


Số trước đó của Khâu Vấn Vân bị Khâu Dạng block, hiện tại làm sim mới hoặc là tìm bạn bè mượn di động, cho dù là như thế này hắn cũng muốn gọi điện thoại cho Khâu Dạng muốn Khâu Dạng cho hắn tiền.

Không phải "mượn", mà là "cho."

Hơn nữa lý do rất hoang đường, nghe tận đáy lòng nàng nổi lên một nụ cười lạnh.

Khâu Vấn Vân nghe Khâu Dạng phản hồi, rất rõ ràng mà sửng sốt một chút, nhưng không bị chút ảnh hưởng hắn tiếp tục không biết xấu hổ: "Chị, chị cho em tiền đi, cứu cấp đi."

Khâu Dạng lúc này không có cắt đứt cuộc gọi của hắn ngay, nàng xoay người, nhìn về phía bể bơi, chỉ là Thẩm Nịnh Nhược vì lo lắng cho nàng nên đã dừng bơi, liền ghé vào bờ hồ bơi ngẩng mặt nhìn nàng, Việt Sở và Diêu Dao cũng không tiếp tục bơi nữa, trên mặt hiện lên đều là quan tâm.

"Khâu Vấn Vân."

"Sao cậu không tìm mẹ cậu đi?"

"Cậu vẫn luôn là bảo bối của mẹ cậu mà."

Khâu Dạng chỉ cần ngốc tại gia đình cậu, chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, liền sẽ bị bắt chăm sóc em trai Khâu Vấn Vân này, một khi Khâu Vấn Vân tìm mợ cáo trạng nói bản thân đối với hắn không tốt, nàng nghênh đón chính là càng nhiều thêm việc nhà.

Khâu Vấn Vân trước kia không ít lần kiếm chuyện với nàng, những việc này cũng chưa quên.

Thậm chí Khâu Dạng còn nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, nàng nhặt được 5 mao tiền ở ven đường, khi đó giá hàng còn không đắt, 5 mao tiền có thể cho nàng mua cái kem que ăn, lại bị Khâu Vấn Vân thấy, Khâu Vấn Vân muốn, nhưng nàng không cho.

Khâu Vấn Vân khóc la liền giật lấy, nàng vẫn luôn tránh hắn, như cũ không muốn đem cái kem que này cho hắn.

Lúc ấy là mùa hè, lâu lâu Khâu Vấn Vân sẽ có kem và dưa hấu ăn, nhưng nàng cái gì cũng không có.

Sau đó Khâu Vấn Vân lại làm gì chứ?

Nga, Khâu Vấn Vân trở về nhà nói cho mẹ mình, nói Khâu Dạng trộm tiền trong nhà đi mua kem que.

Khâu Dạng bị ăn đánh, đồ đã ăn trong bụng nhịn không được đều nôn ra hết, cậu thì ngồi trên sô pha hút thuốc, kỳ thật cũng có chút không đành lòng, nhưng chung quy cũng không có ngăn cản cách làm của vợ mình.

Khâu Dạng không nhận sai, nàng không có trộm tiền, nàng cắn răng chấp nhận chổi lông gà đánh vào người, nàng còn thấy Khâu Vấn Vân đang cười trộm, với vẻ mặt đắc ý.

Qua nhiều năm như vậy, mọi việc như thế Khâu Dạng nhớ rõ không ít, ngày thường nàng cũng không thích nhớ tới, nhưng giống với việc bị Khâu Vấn Vân cố ý đẩy xuống hồ, phàm là nhớ tới một chút tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nàng liền sẽ rất khó chịu và tức giận.

Khó chịu chính là lúc ấy một thân một mình, không có ai có thể giúp nàng.

Tức giận là nàng không có cách nào để phản kháng, nàng chỉ có dựa vào bản thân mà chăm chỉ đọc sách, mới có thể cho bản thân giành được nhiều lựa chọn hơn.

Khâu Vấn Vân trả lời kéo Khâu Dạng ra từ trong ký ức: "Chị, cái tính keo kiệt kia của mẹ em không phải chị không biết, nếu bà ấy biết tiền sinh hoạt tháng này mấy ngày nay đã bị em tiêu hết, vậy nhất định sẽ bị bà ấy mắng một trận a."

"Thế tôi không mắng cậu sao?" Giọng Khâu Dạng mang theo nhè nhẹ hàn ý.

Mà hiển nhiên Khâu Vấn Vân không có nghe ra tới, hắn thậm chí cảm thấy chuyện này còn có cơ hội thay đổi: "Đó là đương nhiên, chị chính là chị của em, hai chúng ta từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên, chị có thể mặc kệ em sao?"

"Đó quả quyết là không có khả năng a."

Nếu là người không biết được chân tướng, nghe Khâu Vấn Vân nói như vậy nói không chừng thật sự sẽ bị lừa, Khâu Dạng lại nghĩ tới thái độ của hắn gọi điện thoại cho mình vào tháng trước, cùng với hiện tại có thể nói là hoàn toàn không giống nhau, lúc ấy hùng hổ, hiện tại......

Ép dạ cầu toàn?

Khâu Dạng trong lúc nhất thời không tìm được từ gì để hình dung, nàng thấp thấp mi, cánh môi lại đóng mở vài lần: "Được, tôi cho cậu tiền."

"Được ạ!"

"Cảm ơn chị."

"Tài khoản Alipay của em chính là số di động của em, chị bỏ block......"

Khâu Dạng cắt ngang lời hắn nói: "Không cần phiền toái như vậy, tôi chỉ cho cậu một chiêu có tiền nhanh chóng, cậu lấy cái bát cùng túi da rắn, cứ như vậy nằm trên mặt đất, lựa chọn một chỗ cao giá, nhìn xem có thể có người hảo tâm ném cho cậu mấy đồng vào hay không."

"Chị......!" Âm lượng Khâu Vấn Vân tức khắc cất cao không ít, nhưng cũng chưa nói xong, Khâu Dạng liền cắt đứt cuộc điện thoại này, hơn nữa đem cái số này cũng bỏ vào danh sách đen, đem lời hắn nói đều ngăn cách ở trong di động kia.

Nàng đại khái đều có thể đoán được Khâu Vấn Vân muốn mắng nàng cái gì.

Đại khái chính là nói "Bạch nhãn lang" "Ở nhà tôi ăn không uống không" loại này.

Nước trong lòng bàn tay Khâu Dạng còn chưa có lau khô, di động bị nàng cầm lâu như vậy, tầng ngoài cũng có một tầng sương mù, nàng nhìn xuống màn hình di động đen thui, rũ mí mắt xuống.

Thẩm Nịnh Nhược đã từ hồ bơi lên đây, trên người cô khoác khăn tắm, mũ bơi cũng đã tháo xuống, kính bơi còn lại là treo ở trên cổ, cô nhìn Khâu Dạng, trên mặt toàn là lo lắng: "Làm sao vậy? Tiểu Dương, tên em họ của em lại gọi điện thoại tới sao?"

Vừa rồi khoảng cách không tính là xa, nhưng âm lượng Khâu Dạng không lớn, tự nhiên cũng liền nghe không rõ cụ thể đang nói gì.

Khâu Dạng "Ừ" một tiếng: "Đúng vậy." Nàng nhấc mí mắt lên, nhìn vào mắt Thẩm Nịnh Nhược, "Tới tìm em vay tiền, à không phải, đòi tiền."

"Nó nói nó thích một cô gái chê nó không có tiền, nó tới tìm em đòi tiền để mua túi xách cho cô gái đó, rất theo đuổi người ta, em cũng không biết muốn bao nhiêu, khả năng một vạn trở lên, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, em không có khả năng đồng ý."

"Em kêu nó đi ăn xin."

"Hiện tại phỏng chừng đang mắng em đó."

Diêu Dao đi tới liền nghe thấy được những lời này của Khâu Dạng, mày cô ấy ninh thật sự khẩn, biểu tình có rất nhiều phẫn nộ: "Tên tôm thúi này sao còn dám gọi điện thoại cho em, tới đúng lúc a, Dạng Dạng, em đưa phương thức liên hệ của nó cho chị, đêm nay chị thật sự sẽ khiến cho nó biết cái gì gọi là mặt mũi bầm dập."

Việt Sở ở một bên kéo cổ tay của cô ấy: "Hiện tại là xã hội pháp trị."

"Mình lại không làm cái gì, chính là dạy nó biết chút kiến thức." Diêu Dao thở phì phò, hiển nhiên là tức giận không hề nhẹ.

Thẩm Nịnh Nhược nâng tay lên tới vuốt mặt Khâu Dạng: "Kiến nghị của em rất hay, chị hy vọng nó có thể tiếp thu, giống em tận chức tận trách chị họ như vậy không thấy nhiều đâu."

Khâu Dạng nghe được những lời này của cô đôi mắt cong lên: "Thật vậy sao?"

"Bản thân em cũng cảm thấy như vậy."

Việt Sở mím môi, cô ấy hỏi Khâu Dạng: "Dạng Dạng, em đối với em họ này của em, hiện tại là suy nghĩ gì? Hiện tại xã hội này, kỳ thật muốn trị một người không khó."

"Em...... Không muốn cùng nhà bọn họ có nửa phần liên hệ, có thể không thấy mặt liền không thấy mặt, hơn nữa em tin bọn họ chắc chắn sẽ nhận báo ứng." Khâu Dạng chớp hạ đôi mắt, ngữ khí khinh phiêu phiêu.

Việt Sở: "Được."

Việt Sở: "Vậy đừng gặp mặt bọn họ nữa."

Gặp mặt sẽ cảm thấy không thích ứng, còn sẽ làm rất nhiều ký ức ngóc đầu trở lại, Khâu Dạng cảm thấy bản thân hiện tại tốt lắm rồi, nàng không muốn nhớ những cái chuyện tồi tệ đó nữa.

Diêu Dao và Thẩm Nịnh Nhược nhìn nhau liếc mắt một cái, lại từng người thu hồi ánh mắt.

Lại tiếp tục bơi lội, mãi cho đến 5 giờ bốn người các nàng mới ra khỏi hồ bơi, trạng thái Khâu Dạng không có tốt như lúc mới tới, hơn nữa bơi lội cũng rất tiêu hao thể lực, ra khỏi hồ bơi bị chiếu nắng nàng liền có chút buồn ngủ.

Sau khi tạm biệt Diêu Dao và Việt Sở, Khâu Dạng liền ngồi lên ghế phụ, nàng mơ màng sắp ngủ, đơn giản liền dựa đầu vào một bên nhắm hai mắt lại.

Thẩm Nịnh Nhược không lái xe nhanh, khoảng thời gian chờ vài cái đèn xanh đèn đỏ cô đều quay sang nhìn Khâu Dạng, trong ánh mắt không chút nào che giấu nỗi đau lòng.

Cô có thể hiểu được suy nghĩ Khâu Dạng.

Khi còn nhỏ xem TV, trong phim thường xuyên xuất hiện một câu lời thoại là "Gieo nhân nào, gặt quả đó, không phải không báo, mà là chưa tới lúc", khi đó tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, cảm thấy thế giới vận hành chính là như vậy, người xấu nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Chính là dần dần trưởng thành tam quan hình thành mới biết được, những câu nói này chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh, phim truyền hình và tiểu thuyết, trên thực tế, rất nhiều người làm việc xấu không những không nhận được cái gọi là ác báo mà còn sống tốt hơn rất nhiều người tốt.

Một nhà cậu của Khâu Dạng nhiều năm như vậy vẫn luôn ở áp bức Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược thay thế nghĩ một chút bản thân liền sẽ cảm thấy thở không nổi, như là trên lưng đeo rất nhiều đồ vật nặng nề, đi đường cũng sẽ ngã trái ngã phải.

Giống lúc trước Khâu Dạng khóc lóc nói về chuyện bị té xuống nước, Thẩm Nịnh Nhược nghe thôi đã rất tức giận, mà trên thực tế đây chỉ là một trong số đó, và chắc chắn còn nhiều thứ không phù hợp với từ "tốt đẹp" này, Thẩm Nịnh Nhược ngẫm lại đều ước gì giây tiếp theo xuất hiện ở trước mặt cả một nhà kia, rồi sau đó trả thù thật mạnh.

Chính là Khâu Dạng không muốn mở ổ khóa của ký ức lâu dài và nặng nề này, rõ ràng cái khóa kỹ càng kia không dễ dàng mới chắc chắn, nếu Khâu Dạng nhất định phải đối mặt với nó, không khác nào lần nữa làm Khâu Dạng đổ máu.

Bởi vì làm cái này khóa vững chắc này không phải là thứ sắt đá gì, mà là tim Khâu Dạng.

Lòng Thẩm Nịnh Nhược nặng trĩu, phía trước đèn xanh cô lại tiếp tục đi theo dòng xe cộ, vốn dĩ muốn lái xe đến chỗ Khâu Dạng, nhưng khi gần đến nơi, cô cũng không dừng xe lại mà thay đổi lộ trình.

Khâu Dạng hiện tại đang ngủ trên xe, hơn nữa ngủ đến rất say, cô tiếp tục lái xe chạy quanh thành phố.

Vân Thành những năm gần đây phát triển rất khá, nhiều tòa nhà mới đã được xây dựng và một số mặt tiền cửa hàng cũng đã được cải tạo.

Hiện tại liền sắp đến giờ cơm, bởi vì là chủ nhật, muốn đến nhà hàng nổi tiếng thì phải xếp hàng từ sớm, Thẩm Nịnh Nhược đi ngang qua vài nhà hàng nổi tiếng, nhưng cô một chút ý định muốn dừng lại cũng không có.

Cô không biết đích đến là ở đâu, lại lái xe nữa giờ, cô mới ngừng xe hơi lại.

Bất tri bất giác cô lái xe đến bên cạnh nội thành, bên này thuộc khu vực phát triển mới của Vân Thành, có rất nhiều nhà cao tầng san sát nhau, nhịp người cũng nhanh hơn rất nhiều, bước chân vội vã dường như có dư ảnh.

Thẩm Nịnh Nhược ngừng xe ở ven đường, bên trái có một phố đi bộ sôi động, mà bên phải cách đó không xa còn lại là sông đào bảo vệ thành.

Liền sắp đến mùa hè, có người thừa dịp này ra ngoài tản bộ, dắt chó đi dạo bên ngoài hàng rào an toàn, gió cuốn tóc bay đến khóe mắt, lướt qua tà áo váy như muốn níu giữ lại thanh xuân này.

Khâu Dạng lặng lẽ tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy ngoài cửa sổ xe sắc trời tối sầm, Thẩm Nịnh Nhược ở ghế lái chợp mắt, lại ngồi rất đoan chính.

Khâu Dạng hơi chút khởi động thân thể của mình, biên độ động tác nàng không lớn, nhưng như cũ bị Thẩm Nịnh Nhược nghe thấy được động tĩnh.

Thẩm Nịnh Nhược lông mi run hạ, lập tức liền mở mắt, theo sau nghiêng đầuqua nhìn lại đây: "Tỉnh rồi à?"

Thẩm Nịnh Nhược ngữ khí ôn ôn nhu nhu, lại giống thời tiết hiện tại, rất thoải mái.

Khâu Dạng nhìn một vòng bốn phía: "Đây là đâu a?"

Thẩm Nịnh Nhược báo địa chỉ, cuối cùng lại nói: "Muốn giải sầu, liền bất tri bất giác chạy đến nơi này."

Khâu Dạng lập tức khẩn trương lên, nàng  tháo đai an toàn, nhích lại gần Thẩm Nịnh Nhược bên kia một chút: "Xảy ra chuyện gì sao? Có nghiêm trọng lắm không?"

"Không có việc gì." Thẩm Nịnh Nhược cười phát ra lời mời, "Muốn xuống xe đi một đoạn không?"

"Được."

Khâu Dạng không có lý do gì để từ chối, vừa lúc nàng hiện tại mới vừa tỉnh, đầu óc còn có chút hỗn độn, đi một đoạn có thể làm nàng tỉnh táo lại, nàng không biết chính mình ngủ bao lâu, chờ xuống xe lúc sau mới nhìn thời gian.

Chà, một giấc này ngủ không sai biệt lắm sắp hai cái giờ, trong lúc nàng cũng chưa tỉnh quá.

Chờ Thẩm Nịnh Nhược cùng chính mình sóng vai, Khâu Dạng bắt đầu ụp nồi: "Mùi chanh thoang thoảng trong xe của chị thôi miên quá, em cư nhiên ngủ lâu như vậy, hơn nữa chị cũng không đánh thức em, nếu buổi tối em ngủ không được thì phải làm sao?"

"Ngủ không được thì chị bồi em." Thẩm Nịnh Nhược kéo tay nàng nắm lấy, một bên trả lời còn một bên nhéo nhéo.

Khâu Dạng nở một nụ cười trên môi: "Được."

Hoàng hôn cơ hồ chìm xuống đáy, còn có tàn dư cuối cùng tranh đoạt tàn ảnh, giống như không muốn rời đi, hiện tại bên cạnh hàng rào an toàn người tản bộ càng ngày càng nhiều, những người này tiết tấu bình thường chậm hơn rất nhiều, có vãn bối cùng trưởng bối, cũng có tình lữ và bằng hữu, cũng có một mình mang tai nghe nghe nhạc cô đơn chiếc bóng.

Đi qua một đoạn cầu thang, mới đến bên ngoài hàng rào an toàn.

Cùng gió phơ phất, dường như là tại tiến hành một hồi thi đấu chạy bộ, lướt qua đầu và chân hai người, lưu lại một cái vuốt ve nhẹ nhàng.

Khâu Dạng đi đến bên cạnh hàng rào an toàn, nàng nhìn ánh chiều tà kia, nhắm mắt lại thật sâu mà hít vào một hơi, chờ đem khẩu khí này phun xong rồi, nàng mới nghiêng nghiêng đầu, cười mắt cong cong mà nhìn Thẩm Nịnh Nhược: "Nhược Nhược, chị có biết em hiện tại rất hiểu chị không?"

"Sao lại nói như vậy?" Thẩm Nịnh Nhược đuôi lông mày giương lên, khó hiểu.

Khâu Dạng lại nhìn về phía mặt sông nhộn nhạo, trước đây khu vực này từng xảy ra tai nạn nên cấm câu cá, giờ phút này hai bên đều vô cùng náo nhiệt, các loại thanh âm ồn ào ở bên nhau, nàng cái gì cũng không nghe rõ, cũng không cần nghe rõ.

"Chị nhăn mày em liền biết chị suy nghĩ cái gì, khả năng không chuẩn xác đến như vậy, nhưng đại khái phương hướng sẽ không sai."

Thẩm Nịnh Nhược "Oa" một chút, cũng nhìn về phía mặt sông, âm cuối hơi hơi giơ lên: "Lợi hại như vậy a?"

"Chị đưa em tới nơi này, em cũng biết chị suy nghĩ cái gì." Khâu Dạng thấp thấp mi, cũng không đợi Thẩm Nịnh Nhược hỏi ra khỏi miệng, chính mình liền nói lên, "Khẳng định chị là vì chuyện của em."

Thẩm Nịnh Nhược môi nhấp hạ, một tiếng "Ừm" bị gió nuốt đi, lại chui vào tai Khâu Dạng, rõ ràng đến không được.

Khâu Dạng môi giật giật: "Em có phải vẫn luôn cũng chưa nghiêm túc nói về bản thân em đúng không?"

"Nói cái gì?"

"Từ nhỏ đến lớn em đã có một cuộc sống không mấy tốt đẹp, trước kia cũng nội tâm âm u, em hy vọng những người khi dễ em có thể trải qua rất nhiều trắc trở, là gấp nhiều thật nhiều lần em, nhưng cũng chỉ có thể ngẫm lại, bởi vì sức em quá mỏng manh, em cái gì cũng làm không được, em chỉ có thể chăm chỉ mà đọc sách nỗ lực mà tiến về phía trước, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là đem chính mình ẩn vào đám đông, làm chính mình thoạt nhìn không có trải qua nhiều đau xót như vậy, làm chính mình thoạt nhìn như một đứa trẻ đã lớn lên trong hoàn cảnh hạnh phúc."

"Những quá khứ đó cũng được em gói ghém và cho vào hộp, em không tính lại lấy ra xem, bởi vì bởi vì chúng là quá khứ khiến em cảm thấy mình đau khổ và tự ti, hiện tại em vất vả lắm mới tự tin hơn rất nhiều, em không muốn đánh thức thứ đó, bởi vì đau quá a, không chỉ là trong lòng, ngay cả trước kia những chỗ bị chổi lông gà đánh, mặc dù hiện tại đã không có dấu vết, nhưng chúng nó lại giống như chỉ là ẩn hình mà thôi, sẽ lại lần nữa làm em đau đến ứa ra mồ hôi lạnh."

"Buổi tối chị thổi thổi cho em." Thẩm Nịnh Nhược hốc mắt lại lần nữa đỏ lên.

Khâu Dạng nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Kỳ thật trước kia em không thế nào chân thành, em không muốn để cho người khác biết em kỳ thật là một đứa không có mẹ, em đều sẽ tìm lấy cớ nói mẹ em có việc, bà ấy quả thật có việc, chỉ là em không biết mà thôi."

"Hiện tại em không biết chính mình đang nói cái gì, nhưng hôm nay sau khi nghe điện thoại em đã suy nghĩ rất lâu, em phát hiện ra rằng chiếc hộp chứa đựng những ký ức trong quá khứ kia, không phải em muốn khóa là có thể khóa được, em sớm hay muộn vẫn là phải đối mặt với tất cả chuyện này."

Khi Khâu Dạng nói những lời này như cũ không có biểu tình gì: "Em cũng mới phát hiện kỳ thật em đối với cậu mợ còn có em họ, là có rất nhiều oán hận, mẹ em chuyển cho bọn họ không ít tiền, nhưng bọn họ lại đối xử tệ với em như vậy, thiếu chút nữa huỷ hoại cả đời em."

"Đúng vậy." Hai tay buông thõng hai bên của Thẩm Nịnh Nhược dần dần nắm chặt lại thành nắm đấm.

Giả thiết Khâu Dạng không có nhịn qua khoảng thời gian đó, cả đời này thật là sẽ bị hủy hoại.

Khâu Dạng phút chốc nở nụ cười: "Vì thế em nghĩ thông rồi."

"Nhược Nhược."

"Em lại không phải đại thánh nhân gì, em đâu cần phải tốt bụng như vậy a, người tổn thương đến em, em đương nhiên phải khi dễ trả lại."

"Bao gồm cả Đào Tư Nhàn."