Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 150: Hai người áp trán nhau


Chuyện của Quách Minh An vẫn lên men, càng ngày càng nhiều người chuyển tiếp, bài đăng trên weibo của Diêu Dao thẳng tới 3 vạn lượt retweet, nhưng lại không có hot search nào về hắn.

Nhưng mà không sao, như vậy đã cũng đủ làm hắn thấy khó chịu.

Công ty sẽ không quản bạn là yêu đương hay làm tì.nh, là người tốt hay rác rưởi, chỉ cần nghiệp vụ bạn có thể không kéo chân sau là được, nhưng điều này cũng dựa trên tiền đề rằng danh tiếng của công ty vẫn chưa bị bạn hủy hoại.

Hiện tại internet phát triển dữ dội, chuyện này không bao lâu đã tới tai tới cấp trên của Quách Minh An, cấp trên của hắn cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, trước tiên mắng cho hắn một trận, sau đó mới nghĩ đến việc phải giải thích với lãnh đạo phía trên như thế nào.

Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng hiện tại không thế nào quan tâm tiến độ của hắn, bởi vì về Quách Minh An càng ngày càng nhiều liêu đã bị run lên ra tới, công ty hắn phàm là còn muốn tiếp tục có được danh tiếng tốt, liền sẽ không lựa chọn giữ hắn lại.

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Thẩm Nịnh Nhược lại gọi điện thoại cho Thẩm Nguyên Khải, cô muốn hỏi Thẩm Nguyên Khải về việc trị liệu, nhưng Thẩm Nguyên Khải tỏ vẻ bản thân còn chưa có nghĩ xong, liền vội vàng cúp điện thoại.

Thẩm Nịnh Nhược:......

Cô rất muốn cưỡng chế đưa Thẩm Nguyên Khải tới bệnh viện, nhưng dựa theo hiểu biết của cô về ông, cuối cùng cục diện nhất định sẽ nháo thật sự khó coi.

"Tiểu Dương, em nghĩ xong chụp như thế nào chưa?" Thẩm Nịnh Nhược đơn giản chuyển hướng sự chú ý của mình, hỏi Khâu Dạng đang ở một bên chỉnh tham số máy ảnh.

Khâu Dạng lắc lắc đầu: "Còn chưa nữa."

"Cái chủ đề《 Góc 》 này có rất nhiều loại giải đáp và ý tưởng, em tạm thời còn không biết nào một loại là thích hợp nhất."

Hai người hiện tại liền ngồi ở trên sô pha, Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy xoa xoa đầu Khâu Dạng, cười nói: "Sẽ nghĩ ra được thôi, chờ chút nữa chúng ta ra ngoài chụp, không chừng linh cảm đột nhiên sẽ tới."

Khâu Dạng gật đầu: "Ừm, em cũng nghĩ vậy."

Vừa lúc hôm nay hôm nay nắng nhẹ nên ra ngoài không cần phải che dù, hơn nữa Bình Tử cũng đã một thời gian không đi ra ngoài, Thẩm Nịnh Nhược kéo mở balo ra nó liền tự mình chui đi vào, chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi cửa.

Thẩm Nịnh Nhược còn chưa kịp kéo khóa, liền tranh thủ vỗ nhẹ đầu Bình Tử: "Con a, thật ham chơi."

"Con mèo khác ra ngoài đều phản ứng lớn như vậy, con thì lại giống như con người không có việc gì."

Khâu Dạng khóe miệng kiều lên, nàng nhìn vẻ mặt Bình Tử trong balo vô cùng hưng phấn, cũng nói theo: "Cảm giác bản thân không phải đang nuôi mèo, mà đang nuôi con."

Bình Tử không quản nhiều như vậy, nó hiện tại chỉ cảm thấy kích động, bởi vậy "Meo" hai tiếng.

Thẩm Nịnh Nhược lại cười cười, lúc này mới kéo khóa lên, đeo balo ở sau lưng: "Đi thôi, ra ngoài nào."

Cũng giống như lần đi chơi trước, Khâu Dạng phụ trách chụp ảnh, mà Thẩm Nịnh Nhược liền phụ trách mang theo Bình Tử ngắm phong cảnh, chỉ là bởi vì Khâu Dạng dọn đến đây phong cảnh hai cái chung cư phụ cận không giống nhau, bên này nhìn không thấy sông đào bảo vệ thành.

"Gần đây có cái công viên, em có muốn cùng đi xem thử không?" Thẩm Nịnh Nhược đưa ra kiến nghị.

"Có thể."

Thẩm Nịnh Nhược quan tâm hỏi: "Có ý tưởng chưa?"

"Chưa có, em suy nghĩ là chụp góc thành thị, hay là góc nhân tính, hay là còn có góc mà em không có nghĩ đến." Khâu Dạng thở dài, "Trước giờ toàn chụp ảnh theo ý thích, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đặt ra chủ đề để mình suy nghĩ, cho nên bây giờ rất dễ mắc kẹt."

Bình Tử tò mò mà nhìn cảnh sắc chung quanh, hai mẹ nói chuyện phiếm gì cũng không quan tâm.

Thẩm Nịnh Nhược đối với cái đó luôn không hiểu biết thế nào, cô cũng không ra được chủ ý gì, chỉ lại lần nữa xoa xoa đầu Khâu Dạng: "Vẫn còn thời gian, Tiểu Dương."

Chỉ còn lại có mười ngày báo danh sẽ hết hạn.

Khâu Dạng nghĩ đến này con số, mày liền hơi hơi ninh lên, nàng dẫn theo máy ảnh cũng dường như càng nặng nề, cái này làm cho cảm xúc nàng cũng đều căng thẳng lên.

Điều nàng sợ không phải là không qua được vòng sơ loại mà là không chụp được những bức ảnh phù hợp.

Việc phủ xanh công viên gần chung cư rất xuất sắc, có vài tòa đình cho người nghỉ ngơi.

Bởi vì còn trong kỳ nghỉ, hơn nữa thời tiết không tồi, người đi vào công viên cũng nhiều hơn ngày thường.

Có mấy ông lão ngồi đánh cờ, cũng có mấy đứa trẻ đang chơi con quay đồ chơi, còn có người trẻ tuổi còn lại đang bình thản ở chỗ chơi ván trượt.

Cái đó đều là một góc của thành thị.

Khâu Dạng nghiêm túc chụp ảnh, Thẩm Nịnh Nhược lại bị bọn trẻ lần lượt hỏi tên con mèo cô đang cõng là gì.

Trường hợp như vậy không phải lần đầu tiên phát sinh, lúc trước khi cùng Khâu Dạng đi thang máy Khâu Dạng cũng bị người cùng chung cư hỏi qua, nhưng hôm nay bởi vì ra ngoài bọn trẻ hỏi cũng liền nhiều hơn, Bình Tử làm các nàng thăng không ít tỉ lệ quay đầu.

Khâu Dạng ấn chụp liên tục, đến khi có hơi mệt, mới cùng Thẩm Nịnh Nhược ngồi nghỉ ngơi ở một cái đình.

Nàng xem lại những bức ảnh mình đã chụp, môi mím chặt.

Đây là cuộc thi nhiếp ảnh đầu tiên nàng tham gia, nàng không muốn đối phó với bản thân, nhưng hậu quả của việc càng lo lắng hơn là không có bức ảnh nào nàng chụp được như ý muốn.

Thẩm Nịnh Nhược đã nhìn ra suy nghĩ của Khâu Dạng, cô vặn ra một chai nước đưa qua cho Khâu Dạng: "Tiểu Dương, uống nước đi, nghỉ một lát lại nghĩ tiếp."

Khâu Dạng thu hồi máy ảnh, "Ừm" một tiếng, ngửa đầu uống chút nước.

Không khí trong công viên có mùi thơm nhưng không nồng nặc như mùi hương trong nghĩa trang, mang đến cho người ta hai loại cảm thụ không giống nhau, Khâu Dạng uống nước xong lúc sau liền nhắm hai mắt lại.

Lại có người tới chỗ Thẩm Nịnh Nhược hỏi mèo, nàng không mở mắt, chỉ yên lặng nghe.

"Xin chào, tôi là công ty xx, mèo con này trông thật đáng yêu, cũng không sợ người lạ, có thể cho nó cùng nghệ sĩ của tôi chụp mấy tấm ảnh chân dung không? Chúng ta sẽ trả tiền thù lao."

"Thật ngại quá, không thể."

"Quấy rầy rồi."

"Nhưng đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có hứng thú, sau này có thể liên hệ tôi."

"Được."

Khâu Dạng nhắm hai mắt, nhưng nàng nghe thấy mùi nước hoa trên người đàn ông vừa mới rời đi, đám người đó đi rồi, trong không khí cũng còn lưu một ít dư hương.

"Nếu hôm nay ngồi ở chỗ này chính là Đào Tư Nhàn, vừa nghe lời này khẳng định liền đồng ý, đều không mang theo chút do dự." Thẩm Nịnh Nhược bật sang chế độ mỉa mai.

Khâu Dạng lông mi run run: "Đúng vậy."

Nàng quay đầu nhìn Thẩm Nịnh Nhược, chớp chớp đôi mắt, lúc sau lại nói: "Chuyện của Đào Tư Nhàn, cứ để cho em."

Trạng thái Thẩm Nịnh Nhược một chút liền căng thẳng: "Cái gì?"

"Đúng lúc gần đây em cũng không có việc gì, không làm chút chuyện hữu dụng vậy không phải lãng phí sao?" Khâu Dạng cong cong đôi mắt, "Yên tâm, rất đơn giản."

Thẩm Nịnh Nhược lắc đầu: "Không được."

"Vì sao lại không được?" Khâu Dạng có chút khó hiểu.

"Chị không yên tâm em một người đơn độc gặp cô ta."

"Được rồi."

Lúc này Bình Tử kêu một tiếng, Khâu Dạng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi sau đó đứng lên: "Cũng được kha khá rồi, chúng ta đi về trước thôi."

Nhưng người còn chưa tới cổng chung cư, liền có người gọi điện thoại cho Khâu Dạng, nàng nhìn chữ " Cậu" này, sửng sốt một chút.

Khâu Dạng dừng bước chân, trong đầu hiện ra gương mặt của Khâu Tranh, do dự hai giây, vẫn là chọn nghe máy.

Nàng không sốt ruột mở miệng xưng hô, Khâu Tranh gọi điện đến cho nàng, khẳng định là có chuyện muốn nói.

"Alo, Khâu Dạng à, cậu là cậu của con." Khâu Tranh thanh âm có vài phần dày nặng.

Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược sóng vai đi đến chung cư, thái độ nàng lạnh lùng: "Ừm."

"Mẹ con đã trở về con biết không?" Khâu Tranh hỏi.

"Biết."

Âm lượng Khâu Tranh tức khắc cất cao lên hai quãng: "Vậy chính là con để chị ấy trở về cùng tính sổ với chúng ta?"

"Cậu, con đều nghe không hiểu cậu đang nói cái gì." Cảm xúc Khâu Dạng rất bình tĩnh, nàng hiện tại không có suy nghĩ gì, "Con cũng không có nhận bà ấy, nếu bà ấy trở về tìm các người, cũng là tìm người em trai là cậu, chứ không phải tìm đứa con gái này."

"Cái gì kêu con "để bà ấy"?"

Khâu Tranh bị giận ra tới: "Con, con thật là......"

"Lại muốn nói con bạch nhãn lang sao? Mấy ngày hôm trước mợ mới gọi điện thoại mắng, mấy năm nay con nghe được còn ít sao?"

"Thôi bỏ đi, cậu."

Cửa chung cư người ra kẻ vào, hiện tại đúng lúc chạng vạng, có người bắt đầu dắt chó đi dạo.

Thẩm Nịnh Nhược lẳng lặng nghe Khâu Dạng nói chuyện, cô cảm thấy Khâu Dạng ở thời khắc như vậy cũng rất có mị lực, dáng vẻ coi thường mọi chuyện cùng giọng điệu lãnh đạm của nàng khiến cô có cảm giác muốn ôm Khâu Dạng vào lòng.

Khâu Tranh ho khan hai tiếng, lúc này mới tiếp tục: "Cậu chưa từng đối tốt với con."

Ông còn sửa lại xưng hô với Khâu Dạng: "Dạng Dạng."

Ông có chút nôn nóng nói: "Nếu con có thể, con liền cùng mẹ con nói một tiếng, bảo bà ấy xem chúng ta chiếu cố con nhiều năm như vậy, đừng so đo với chúng ta nữa."

Khâu Dạng rất có kiên nhẫn: "Nghe ý của cậu, bà ấy còn không có tìm tới các người phải không? Nhưng mà các người chột dạ, bất chấp tất cả trước tới chất vấn con một hồi, cậu à, các người dựa vào cái gì cảm thấy con sẽ giúp các người chứ? Là cảm thấy con trước kia bị đánh quá ít sao?"

"Cậu......"

"Con còn có việc, không nói nữa."

Khâu Dạng không chút do dự cúp máy, nàng thở ra một hơi, cả người an tĩnh xuống.

Thẩm Nịnh Nhược nắm tay nàng, chưa nói cái gì.

Năm phút sau liền về tới nhà, rõ ràng cũng chưa làm cái gì, nhưng chính là làm người cảm thấy thật mỏi mệt.

Nhiều cảnh tượng thời thơ ấu hiện lên trước mắt Khâu Dạng, lại nhớ tới thái độ Khâu Nghiên đối với nàng nàng hiện tại lại cảm thấy đầu óc rối bời.

Nàng không nghĩ tới Khâu Nghiên còn sẽ đi tìm một nhà Khâu Tranh tính sổ, đó có nghĩa lý gì đâu?

1

Không muốn nhận đứa con gái này, lại còn ra dáng ra hình mà muốn làm tròn bổn phận của một người mẹ, nói ra không sợ người ta chê cười sao?

Thẩm Nịnh Nhược đoán được Khâu Dạng ở suy nghĩ cái gì, cô thả Bình Tử ra lúc sau để cho Khâu Dạng một mình một lúc, mới chậm rãi đi qua ngồi xuống bên cạnh Khâu Dạng.

"Tiểu Dương......" Thẩm Nịnh Nhược chóp mũi cọ lỗ tai Khâu Dạng, "Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện khác được không?"

Khâu Dạng nâng nâng mắt: "Vậy thì em nghĩ cái gì?"

Thẩm Nịnh Nhược ôm mặt nàng, cùng nàng hai mắt nhìn nhau, rồi cúi xuống hôn lên môi nàng.

Gần đây bọn họ bận rộn lung tung một số việc, giao tiếp thân thể giữa hai người cũng ít hơn trước một chút, nhưng các nàng chỉ ở bên nhau hơn một tháng mà thôi, tình huống này không nên xảy ra.

Tay Thẩm Nịnh Nhược dần dần đi xuống, đáp ở trên vai Khâu Dạng, nụ hôn này bị cô dần dần gia tăng, cho đến khi hô hấp hai người loạn thành một đoàn tuy hai mà một.

Hai tay Khâu Dạng cũng trực tiếp ôm cổ Thẩm Nịnh Nhược, cảm xúc nàng cũng được giảm bớt, chìm đắm trong nụ hôn tuyệt vời này.

Hình như đã một thời gian rồi không có hôn môi như vậy.

Khâu Dạng nghĩ đến đây liền cảm thấy đối với Thẩm Nịnh Nhược có điều thua thiệt, bởi vậy cũng càng thêm nghiêm túc, cùng Thẩm Nịnh Nhược chơi nổi lên đầu lưỡi trò chơi chị đuổi em bắt.

Đến khi nụ hôn kết thúc, hai người áp trán nhau.

Thẩm Nịnh Nhược liếm môi dưới: "Có thể nghĩ tới việc buổi tối ngủ cùng chị."