Dương Lỗi sửng sốt, tiếp theo cười nói:
- Ngươi tên gì?
- Ta gọi là Chu Nguyên Chương.
Dương Lỗi nghe vậy nhất thời thoáng lặng người, tên của người này thật đặc biệt, lại dùng tên của hoàng đế khai quốc thời Minh, thật sự là hay nha.
- Ngươi không cần bái ta làm sư tôn, ta không thu đồ đệ, nhưng ta tìm sư phụ khác cho ngươi.
Thấy hắn như vậy, Dương Lỗi dở khóc dở cười nói.
- Tiểu tử, là ngươi ở nơi này la hét sao?
Quả nhiên không ngoài dự liệu, người vừa chạy ra nhìn thấy Dương Lỗi liền tràn đầy sát khí hô to.
Dương Lỗi vung chân đá mạnh một cước khiến hắn bay ra ngoài, quát:
- Ngươi đi nói cho Lạc Vô Nhai, Dương Lỗi đã đến, để cho hắn lăn ra đây gặp ta, bằng không ta sẽ giết đi vào, đến lúc đó cả Vô Cực tông sẽ máu chảy thành sông.
Sát khí kinh khủng của Dương Lỗi nhất thời làm người kia hoảng sợ muốn chết, vội nói:
- Đừng, ta…ta lập tức đi ngay, lập tức đi ngay.
Người này tên Lữ Tam Bao, tu vi không cao nhưng cực kỳ thích khoe khoang, nhát gan sợ phiền phức, lần này nghe có người ở cửa sơn môn hô to tục danh tông chủ, nghĩ có thể lấy lòng tông chủ nên là người đầu tiên vọt ra, nhưng không nghĩ tới Dương Lỗi không cho hắn cơ hội biểu hiện đã đá hắn ngã lăn, lúc này hắn mới ý thức được tu vi đối phương vô cùng cường đại, có thể lập tức nghiền chết chính mình.
…
Một lúc sau lại có một đội ngũ bay ra.
Sắc mặt bọn họ có chút căng thẳng, hiển nhiên đã biết rõ thân phận Dương Lỗi, người kia đại xuất danh tiếng, đánh lui ma tộc, cứu vớt cả Vô Cực đại lục, một thân tu vi sâu không lường được, chỉ sợ cả Vô Cực đại lục không có ai là đối thủ của hắn.
- Rốt cục đã ra rồi.
Dương Lỗi nhìn đoàn người, còn có cửu kiếp tán tiên Vô Ngôn đã chiến đấu với cao thủ ma tộc, một trung niên nhân tu vi đại la kim tiên, Dương Lỗi suy đoán người này hẳn là tông chủ Vô Cực tông Lạc Vô Nhai.
- Ngươi chính là Lạc Vô Nhai?
Dương Lỗi nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Ta gọi là Dương Lỗi, ngươi hẳn là có ấn tượng.
- Tiền bối, thứ cho vãn bối ánh mắt vụng về, không biết tiền bối là ai?
Trong lòng Lạc Vô Nhai lộp bộp, Dương Lỗi dáng vẻ hung hung, chỉ sợ là không có ý tốt, nhưng hắn đến Vô Cực tông chẳng lẽ có thù hận gì hay sao? Hay là người này có thù hận với tổ tông tiền bối Vô Cực tông?
Hắn chưa từng nghĩ tới Dương Lỗi chính là tiểu hài tử mà hắn từng hạ lệnh môn hạ theo đuổi giết ngày trước.
Dương Lỗi nghe vậy sắc mặt lạnh lùng, nhìn Lạc Vô Nhai nói:
- Lạc Vô Nhai, ngươi dám làm mà không dám thừa nhận, đừng dây dưa với ta, ngươi làm cái gì chẳng lẽ ngươi không biết?
- Tiền bối, ta thật không hiểu có chỗ nào đắc tội tiền bối? Nếu như có, ta bồi tội với tiền bối là được.
Lạc Vô Nhai nhìn thái độ của Dương Lỗi, mặc dù tức giận nhưng cũng không có biện pháp, dù sao tu vi của người ta còn ở đó, cả Vô Cực tông không phải là đối thủ, người ta muốn tiêu diệt tông môn thật sự là chuyện dễ dàng.
- Được, ngươi đã không chịu thừa nhận, ta cho ngươi xem một kiện đồ vật.
Dương Lỗi lấy Vô Cực giới ném qua:
- Nhìn xem đây là cái gì?
- Đây…đây là Vô Cực giới?
Tiếp lấy Vô Cực giới, sắc mặt Lạc Vô Nhai đại biến:
- Tiền bối, ngươi…ngươi làm sao có được vật này?
- Ta làm sao có được?
Dương Lỗi cười lạnh nói:
- Giả vờ, được, được, ta sẽ nói cho ngươi biết, mẫu thân của ta tên Lạc Vãn Tình, hiện tại ngươi hiểu được chưa?
- Vãn Tình? Ngươi là nhi tử của Vãn Tình?
Lạc Vô Nhai nghe được lời này của Dương Lỗi, không khỏi mở to mắt, ngữ khí hết sức kích động.
- Như thế nào, hiện tại rốt cục nghĩ tới?
Dương Lỗi nhìn Lạc Vô Nhai không ngừng cười lạnh, người này trước kia đã hạ lệnh đuổi giết mình, nếu không phải mình gặp vận khí tốt, đã sớm chết dưới loạn đao, làm sao còn được như hôm nay.
Lạc Vô Nhai mấp máy môi, tựa hồ như đang nhớ lại chuyện gì đó, nặng nề thở dài, nói:
- Là ta thật xin lỗi mẹ con các ngươi, ngươi giết ta đi, chỉ cầu ngươi buông tha Vô Cực tông, buông tha cho bọn họ.
- Biết sai lầm rồi?
Dương Lỗi cười lạnh:
- Sớm biết hôm nay lúc trước sao lại làm vậy đây?
- Ngươi muốn thế nào? Lúc trước hạ lệnh truy giết ngươi chính là ta, không phải tông chủ, muốn báo thù thì tìm ta.
Một lão nhân râu dài nhìn Dương Lỗi quát.
- Ngươi…ha ha, các ngươi nghĩ quá dễ dàng, nếu các ngươi cho ta lời giải thích hợp lý, ta có lẽ sẽ bỏ qua các ngươi, bỏ qua Vô Cực tông. Nếu các ngươi trả lời không thuyết phục, không thể cho ta hài lòng, như vậy Vô Cực tông cũng không cần tiếp tục tồn tại.
Dương Lỗi nhìn đoàn người, ngữ khí băng sương nói.
- Ngươi…ta chỉ là nghĩ sai nhất thời, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ với cả Vô Cực tông? Lòng của ngươi quá ác độc đi?
Lạc Vô Nhai tức giận phát run.
- Nghĩ sai nhất thời? Có một số việc một khi làm sai thì hối hận đã muộn, ngươi cho rằng có thể sửa đổi sao?
Dương Lỗi lạnh lùng hỏi.
- Ngươi nói đúng, là lỗi của ta, nhưng đây chỉ là lỗi lầm của ta mà thôi, ngươi không nên đem chuyện này áp đặt lên thân người khác, không liên quan đến Vô Cực tông, muốn giết ta thì ra tay, đừng khó xử người khác.
Lạc Vô Nhai do dự lại ngẩng đầu, dáng vẻ như vô cùng già nua hơn nhiều.
- Muốn ta buông tha Vô Cực tông cũng được, nhưng ngươi nói rõ ràng nguyên nhân lúc đó, hơn nữa hiện tại mẫu thân ta đang ở nơi nào?
Dương Lỗi lạnh lùng hỏi.
Trong ánh mắt Lạc Vô Nhai hiện tia vui sướng, tiếp theo nói:
- Ngươi đi theo ta.
- Tông chủ, không được, ngài làm sao một mình đi cùng hắn?
Mọi người nhất thời kêu lên.
- Các ngươi không cần khuyên ta, đừng ngăn trở, ta không muốn trở thành tội nhân của Vô Cực tông.
Lạc Vô Nhai phất tay, nói:
- Nếu các ngươi còn xem ta là tông chủ, thì hãy tránh ra.
Nghe được lời của hắn, mọi người đều ngừng lại.
Dương Lỗi đi theo Lạc Vô Nhai đến một tiểu viện tại hậu sơn Vô Cực tông.
- Nơi này là địa phương mẫu thân ngươi thích nhất.
Đẩy cửa ra, Lạc Vô Nhai vuốt nhẹ chiếc ghế, giống như hồi ức lại tưởng niệm, thấp giọng nói:
- Năm đó mẫu thân ngươi đi ra ngoài lịch lãm, mang thai ngươi, mà ta đã từng đính xuống một cuộc hôn sự cho mẫu thân ngươi trước đó.
- Vì chuyện này mà các ngươi truy sát mẫu thân cùng ta?
Dương Lỗi nhăn mày:
- Không đúng, các ngươi làm sao đối phó được thực lực của mẫu thân ta đây? Dù là ta hiện tại cũng không phải đối thủ của mẫu thân, chuyện các ngươi truy giết mẫu thân ta chẳng khác gì chuyện cười!
- Xem ra ngươi đã biết, phải, với thực lực hiện giờ của ngươi đã hoàn toàn có thể biết được chuyện này, ta nghĩ mẫu thân ngươi đã lưu tin tức lại cho ngươi.
Lạc Vô Nhai nghe vậy ngẩng đầu nói.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Dương Lỗi càng thêm mơ hồ.
- Kỳ thật trước kia khi ta nhặt được mẫu thân ngươi, nàng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, tư chất kỳ cao, cho nên mang nàng về Vô Cực tông, nhận nuôi nàng, sau đó mới biết được nàng là một tuyệt thế cường giả phong ấn tu vi, phong ấn trí nhớ sau đó chuyển kiếp hạ phàm.
Lạc Vô Nhai nói.