Dương Thiết Tâm cũng nổi giận, hắn sao lại không biết, nữ nhi của mình hiện giờ chỉ sợ tâm tư đều đặt ở trên người hắn rồi, hôm nay hắn nói như vậy, chẳng phải khiến nữ nhi thương tâm sao, tuy rằng Mục Niệm Từ cũng không phải con gái ruột mình, nhưng qua nhiều năm như vậy, không phải thân sinh nhưng lại còn hơn thân sinh, mắt thấy nữ nhi của mình bị khi dễ hắn sao lại không tức giận, vì vậy tiến lên chất vấn.
- Đúng vậy a, công tử, ngươi cứ đáp ứng người ta được rồi.
Hoàn Nhan Khang tuy rằng thấy cô gái này mỹ mạo, trong lòng cũng là có ý, nhưng Dương Lỗi đã coi trọng, hắn nào dám nghĩ gì nữa.
Dương Lỗi phiền muộn không thôi, chỉ trách mình tướng mạo quá xuất chúng, bản thân quá mị lực, lại đưa tới đào hoa?
Mà đúng lúc này lại có một cỗ kiệu đi qua, trong kiệu có một giọng nữ, nói:
- Khang nhi, ngươi lại đang hồ đồ sao?
Dương Thiết Tâm vốn muốn lý luận với Dương Lỗi, nhưng vừa nghe được thanh âm này, lập tức như giật điện đứng đó, tiếp theo từng bước đi tới chỗ kiệu Bao Tích Nhược..
- Tích Nhược, Tích Nhược, là ngươi sao?
- Người nào, rõ ràng dám mạo phạm Vương phi? Mau tránh ra, bằng không thì không khách khí đâu.
Lúc này hộ vệ vương phủ bên cạnh cỗ kiệu thấy có một lão hán lại dám tới gần Vương phi, không khỏi phẫn nộ quát.
Hoàn Nhan Khang thấy thế cũng là giận dữ, lão gia hỏa này rõ ràng dám mạo phạm mẫu thân mình, thật sự là đáng giận.
Mà Dương Lỗi thấy vậy lại nhẹ nhàng thở ra, trò hay mở màn rồi, chuyện của mình cũng có thể tạm thời thoát khỏi.
- Cô nương, chúng ta vẫn là xem thử phụ thân ngươi thế nào đi, có lẽ ta có thể giúp các ngươi, về phần những chuyện khác, chúng ta sau này hãy nói có được không?
Dương Lỗi lúc này nói với Mục Niệm Từ.
Mục Niệm Từ nghe vậy cũng đành phải thôi, thấy bộ dáng si ngốc của cha mình nàng cũng biết chuyện chỉ sợ không phải đơn giản như vậy, liền gật đầu, u oán nhìn Dương Lỗi:
- Liền nghe công tử nói, nhưng thỉnh công tử nhớ kỹ, Niệm Từ tự biết không phải đối thủ công tử, cho nên xin công tử... xin công tử...
Lúc này thanh âm Mục Niệm Từ đã nhỏ như muỗi kêu, trên mặt đỏ bừng không thôi, Dương Lỗi vội nói:
- Sau này hãy nói, sau này hãy nói.
Nhưng trong lòng ngầm cười khổ, mị lực của mình lúc nào mạnh như vậy rồi, còn có chủ động đưa tới cửa nữa chứ.
- Cút ngay, lão già chết tiệt, bằng không thì ta sẽ giết ngươi.
Hoàn Nhan Khang thấy Dương Thiết Tâm rõ ràng vươn tay vén màn vải lên, không khỏi nổi giận, hắn sao có thể dễ dàng tha thứ cho mẹ mình bị một tên giang hồ lỗ mãng như vậy nhục nhã chứ.
- Ngươi muốn giết ai thế?
Lúc này Dương Lỗi đứng dậy.
- Là công tử ah, ta. . . Ta nói là tên này. . . Ah. . . Không. . . Chưa nói muốn giết ai cả.
Hoàn Nhan Khang lại nghĩ tới lão hán này là phụ thân vị cô nương kia, mà vị đại thiếu này lại có quan hệ với cô nương kia, nếu như mình muốn giết hắn thì chẳng phải là tự tìm phiền phức sao, chọc hắn tức giận, Hoàn Nhan Khang tự hỏi bản thân hắn khó mà chịu nổi.
- Hừ.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng:
- Không nên hở chút là giết người, bằng không thì ta sẽ giết ngươi.
- Không dám, không dám.
Hoàn Nhan Khang vội cúi đầu khom lưng nói.
- Khang nhi, ngươi nói chuyện với ai thế.
Lúc này Bao Tích Nhược xốc màn vải lên.
- Tích Nhược?
Lúc này Dương Thiết Tâm nhìn chằm chằm Bao Tích Nhược, ngữ khí cơ hồ nghẹn ngào.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi là ai?
Bao Tích Nhược không dám khẳng định, nhưng nam tử này tựa hồ rất quen thuộc, rất quen thuộc, giống như là Thiết ca của mình vậy, bất quá trượng phu mình vào mười tám năm trước đã chết rồi mà.
- Ta là Thiết Tâm ah.
Dương Thiết Tâm run rẩy thanh âm nói.
- Ngươi là Thiết ca, ngươi thật sự là Thiết ca.
Nghe Dương Thiết Tâm nói thế, Bao Tích Nhược vội vàng ra khỏi kiệu, thiếu chút nữa đã té ngã, có thể thấy trong lòng nàng kích động cỡ nào.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi lớn mật.
Lúc này Hoàn Nhan Khang thấy tình huống này, cũng bất chấp tất cả.
Bất quá Dương Lỗi ở một bên, làm sao có thể để hắn làm càn, một phát bắt được tay của hắn, vung qua một bên:
- Ngươi câm miệng cho ta.
- Ta. . . Ta. . .
Hoàn Nhan Khang còn muốn nói chuyện, nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Dương Lỗi, hắn cũng không dám lên tiếng nữa, mạng nhỏ trọng yếu hơn.
Mà lúc này, Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược lại nhìn nhau không nói gì, nhưng, không nói gì, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
- Tiểu vương gia, hiện giờ, hiện giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trông thấy tình huống trước mắt, hộ vệ vương phủ cũng trợn tròn mắt, Vương phi cùng một nam tử trộn lẫn cùng một chỗ, bảo bọn hắn sao không nôn nóng được.
- Làm sao bây giờ, ta. . . Ta. . .
Hoàn Nhan Khang tức giận đến không nói được, nhưng lại không dám như thế nào, Dương Lỗi còn ở một bên kia kìa.
Hoàng Dung và Mai Siêu Phong cùng một chỗ, thấy vậy cũng ngây ngốc, không biết là chuyện gì xảy ra.
- Nhìn cái gì vậy, nhìn cái gì vậy.
Hoàn Nhan Khang nhìn người xem náo nhiệt ở bốn phía không khỏi lửa giận bay lên, vẻ mặt hung dữ quát.
Hộ vệ vương phủ thấy thế liền vôi xua tan đám người.
- Cô nương, đi bảo phụ thân ngươi trước tiên dẫn người rời khỏi đây đã, đây không phải là nơi nói chuyện.
Dương Lỗi nhìn nhìn Mục Niệm Từ nói.
Mục Niệm Từ nghe vậy nhẹ gật đầu, liền đi tới chỗ Dương Thiết Tâm.
- Công tử, cái này. . . Cái này. . .
Hoàn Nhan Khang thấy thế trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không dám tức giận với Dương Lỗi, sợ hắn gây bất lợi cho mình, đối với Dương Lỗi, hắn có một loại sợ hãi đến từ nội tâm.
- Cái gì mà cái này cái này chứ, hắn chính là cha ruột của ngươi đấy?
Dương Lỗi vừa cười vừa nói.
- Làm sao có thể, cái này. . . Điều này sao có thể?
Hoàn Nhan Khang hoàn toàn không chịu được:
- Công tử ngươi đừng nói giỡn với ̉ Tiểu Vương.
- Không tin đúng không, đi thôi, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.
Dương Lỗi mỉm cười:
- Dung nhi chúng ta đi.
Hoàng Dung nhẹ gật đầu, kéo Mai Siêu Phong đi theo.
Hoàn Nhan Khang đuổi kịp, hộ vệ vương phủ cũng đi theo, mà Hoàn Nhan Khang lại trừng mắt, thấp giọng bảo hộ vệ hồi trở lại vương phủ, đi tìm phụ vương Hoàn Nhan Hồng Liệt của mình nói chuyện này cho hắn biết.
Dương Thiết Tâm nhìn nhìn Hoàn Nhan Khang, liền cùng Bao Tích Nhược còn có Mục Niệm Từ đi tới khách sạn.
Rất nhanh một đoàn người đều vào trong khách sạn.
- Khang nhi, ngươi tới.
Lúc này Bao Tích Nhược hô lên với Hoàn Nhan Khang.
Hoàn Nhan Khang theo lời đi tới.
- Quỳ xuống, đây là cha ruột của ngươi.
- Ta. . . Mẫu thân, ta. . .
Hoàn Nhan Khang cũng không muốn quỳ xuống, trong lòng của hắn sao có thể thừa nhận nam tử trước mặt này là phụ thân của mình được, mình là nhi tử Hoàn Nhan Hồng Liệt, đường đường là Tiểu vương gia của Kim quốc cơ mà.
- Quỳ xuống, mau quỳ phụ thân ngươi.
Bao Tích Nhược lần nữa nói.
- Khang nhi, Khang nhi, ta thực là phụ thân ngươi.
Dương Thiết Tâm ngữ khí kích động nói.