Sáng sớm hôm sau, lúc này ba người mới chậm lại, một đêm bôn ba, đã đi mấy trăm dặm, đi tới biên giới cửa vào phía sau núi Dương gia, đến nơi đây gần không cần lo lắng, nếu như Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia dám đến mà nói, Dương gia Dương Vô Địch các đỉnh phong cao thủ, tất nhiên sẽ cảm nhận được khí tức của nó, cho nên Dương Lỗi cũng không hề lo lắng.
- Rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút, lần này thật sự là mệt chết ta.
Dương Nguyệt không hề có phong phạm thục nữ tùy ý ngồi xuống.
Dương Thanh Thủy cũng đồng dạng không cố được rất nhiều, cả đêm bôn ba, thật sự là mệt mỏi tới cực điểm, không chỉ là hai nữ, ngay cả Dương Lỗi tu luyện Thiết Bố Sam, đạt đến Vũ Vương cảnh cũng chịu không được rồi, chỉ có Tiểu Lang mới lộ ra thập phần tinh thần.
Nghỉ ngơi nửa ngày sau, ba người chuẩn bị tiếp tục lên đường, dù sao hiện tại đã là ngày thứ chín rồi, tiếp qua một ngày là kỳ hạn cuối cùng.
Đi ước chừng chừng mười phút đồng hồ liền gặp một người, người nọ đúng là Dương Thiên Lôi cùng Dương Lỗi từng có quá tiết, lúc này hắn trên mặt dáng tươi cười, có lẽ hẳn là thu hoạch thật lớn, theo Dương Lỗi suy đoán, thằng này đã cùng Dương Thiên Phong bình thường có thể nói là một trong thiên tài xuất sắc nhất Dương gia, cái kia khẳng định cũng có lá bài tẩy của mình, Dương Thiên Phong có ma sủng, như vậy Dương Thiên Lôi như thế nào sẽ không? Cho dù hắn có một bát cấp ma sủng Dương Lỗi cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
- Ơ, đây không phải Uy Vũ Vương Tam Thiếu cùng Nhị tiểu thư sao?
Chứng kiến ba người Dương Lỗi, Dương Thiên Lôi cũng hơi sững sờ, sau đó vui vẻ đi tới.
- Dương Thiên Lôi, ngươi tránh ra.
Dương Lỗi lạnh lùng quát to một tiếng.
Dương Thiên Lôi y nguyên vui vẻ hoà thuận, nhưng lại không có ý tứ tránh ra chút nào:
- Đừng bất cận nhân tình như vậy a, tốt xấu chúng ta cũng là người một nhà.
- Ai cùng ngươi là người một nhà, ngươi đừng tưởng rằng mình đạt đến Vũ Vương cảnh giới có thể muốn làm gì thì làm rồi.
Đối với Dương Thiên Lôi này, Dương Nguyệt là rất chán ghét, cùng Dương Thiên Long kia một dạng, đều là cặn bã làm cho người ta chán ghét, vô cùng chán ghét nhất là một bộ sắc mặt như vậy. Cho nên đối với Dương Thiên Lôi không có chút sắc mặt tốt nào.
- Dương Nguyệt ngươi đừng cho mặt không biết xấu hổ, hừ, hiện tại đem bọn ngươi đoạt được điểm tích lũy đều giao ra đây cho ta a.
Sắc mặt Dương Thiên Lôi lập tức biến đổi, thay đổi sắc mặt.
- Ngươi vô sỉ.
Dương Nguyệt khí đến sắc mặt đỏ bừng.
- Vô sỉ thì thế nào, lấy ra đi, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.
Dương Thiên Lôi cười nói.
Ởbên trong Dương gia thí luyện như vậy, điểm tích lũy cũng là có thể đoạt, chỉ cần không làm cho tai nạn chết người, các trưởng lão là sẽ không để ý tới, điểm này Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, cho nên ở trên đường đi, ngoại trừ ba người Dương Lỗi, Dương Thiên Phong cùng Dương Thiên Long còn có Dương Tú Nhất ra, đều bị hắn đoạt rồi.
Nhưng Dương Lỗi lại cười lạnh một tiếng:
- Ngươi muốn cướp, cái kia cũng phải nhìn ngươi có bổn sự kia hay không.
Dương Thiên Lôi nghe vậy cười ha ha:
- Dương Lỗi, Dương Tam Thiếu, ngươi cái phế vật này, đừng tưởng rằng có mấy cái phù triện thì cho mình là vô địch thiên hạ rồi, nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có nhiều phù triện hơn nữa, ta cũng không sợ.
- Vậy ngươi thử xem.
Dương Lỗi lấy ra vài phù triện, đều là Băng Hỏa phù.
Dương Thiên Lôi lui ra phía sau một bước, vung tay lên, bầu trời xuất hiện một con Huyền Ưng, Dương Lỗi nhướng mày, con Huyền Ưng này so với mình bắn chết kia còn muốn cao hơn một cấp, cái kia chẳng qua là lục cấp, mà Huyền Ưng này hiển nhiên muốn lợi hại rất nhiều, là một thất cấp Huyền Ưng.
- Huyền Ưng, không nghĩ tới ngươi rõ ràng có một Huyền Ưng với tư cách ma sủng, xem ra Dương Vô Hối đối với ngươi rất sủng ái ah.
Nhưng Dương Lỗi lại tuyệt không sợ hãi, một thất cấp Huyền Ưng, mình vẫn có thể ứng phó được, huống chi mình còn có Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Bạo Vũ Lê Hoa Châm vừa ra, Huyền Ưng của tiểu tử này, còn không phải dễ như trở bàn tay.
- Lớn mật, ngươi cái phế vật này rõ ràng dám gọi thẳng danh tự ông nội của ta.
Nghe được Dương Lỗi trực tiếp gọi danh tự gia gia của mình, Dương Thiên Lôi lập tức giận dữ.
- Ta muốn phế ngươi.
Chỉ thấy hắn vung tay lên, Huyền Ưng kia liền hướng phía Dương Lỗi công kích xuống, Dương Lỗi nheo con mắt lại.
- Tiểu Lang, cuốn lấy hắn cho ta.
Tiểu Lang bên người rất nhanh đã minh bạch ý tứ của Dương Lỗi, hôm nay thực lực Tiểu Lang đã đạt đến lục cấp đỉnh phong, tùy thời cũng có thể đột phá, cho nên cuốn lấy Dương Thiên Lôi vẫn là không có chút vấn đề nào đấy.
- Chết cười ta rồi, một lục cấp Ma Lang mà thôi, rõ ràng vọng tưởng cùng Huyền Ưng của ta đấu, quá ngây thơ rồi.
Thấy Dương Lỗi gọi ra một Tiểu Lang, Dương Thiên Lôi không khỏi cuồng tiếu.
- Vậy ngươi nhìn xem.
Dương Lỗi duỗi tay ra, lấy ra Truy Hồn của mình, Trường Cung kéo thành trăng rằm.
- Một Vũ Sư nho nhỏ, cũng muốn bắn trúng Huyền Ưng của ta, chuyện cười.
Dương Thiên Lôi bị Tiểu Lang cuốn lấy, có chút cố hết sức, nhưng ngoài miệng lại tràn đầy chế nhạo.
Mắt thấy Huyền Ưng kia muốn đến trước mắt, Dương Lỗi chợt quát một tiếng:
- Súc sinh nho nhỏ cũng dám đến trước mặt ta làm càn, truy hồn đoạt mệnh, đi cho ta.
Theo Dương Lỗi vừa mới nói xong, tay phải Dương Lỗi vđể xuống, một đạo hắc mang lập tức hướng phía cái con Huyền Ưng kia phi qua, tốc độ cực nhanh để cho người líu lưỡi.
Phốc.
Huyền Ưng kia bị Dương Lỗi bắn thủng cánh, cong vẹo muốn rơi xuống.
- Không, làm sao có thể.
Chứng kiến Huyền Ưng của mình bị thương, Dương Thiên Lôi như thế nào cũng không tin, lấy ra một tờ phù triện, đối với Tiểu Lang để xuống, sau đó hướng phía bên Huyền Ưng kia chạy vội qua.
Nhưng Dương Lỗi há có thể dễ dàng bỏ qua con Huyền Ưng kia như vậy, toàn thân chân khí quán chú, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang, lại là một mũi tên bắn ra. Không hề có độ lệch, một mũi tên này bắn trúng chỗ hiểm của Huyền Ưng, con Huyền Ưng kia lập tức ngã rơi xuống.
- Đinh, chúc mừng người chơi đánh chết thất cấp Huyền Ưng, điểm kinh nghiệm EXP +1000000, khí công giá trị +10000, điểm tích lũy giá trị +10000.
- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được Huyền Ưng chi khí.
Huyền Ưng chi khí, như thế lại để cho Dương Lỗi sững sờ, Huyền Ưng chi khí, trước kia hắn cũng giết chết qua một Huyền Ưng, bất quá đây chẳng qua là lục cấp Huyền Ưng mà thôi, lại không có xuất hiện Huyền Ưng chi khí gì.
Dương Lỗi còn chưa kịp xem xét Huyền Ưng chi khí kia rốt cuộc là cái gì, chợt nghe đến một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế.
- Huyền Ưng của ta, Huyền Ưng của ta ah.
Dương Lỗi xoay người nhìn lại, thấy Tiểu Lang rõ ràng còn muốn cùng qua, Dương Lỗi liền quát to một tiếng, đem Tiểu Lang hoán trở về.
- Dương Lỗi, ngươi. . . ngươi rõ ràng giết chết Huyền Ưng của ta, ngươi. . . Ta muốn ngươi chết.
Dương Thiên Lôi quay đầu, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy cừu hận trừng mắt nhìn Dương Lỗi, oán hận nói.
- Khẩu khí thật là lớn, ta xem ngươi như thế nào để cho ta chết.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, khí thế cường đại phóng ra ngoài, không chút nào thu liễm lại.
Dương Thiên Lôi lập tức biến sắc:
- Vũ Vương cảnh giới, làm sao có thể, ngươi làm sao có thể tiến vào Vũ Vương cảnh giới, điều đó không có khả năng, không có khả năng.
- Hừ, ngươi là một tôm tép nhãi nhép mà thôi, giết ngươi dễ như trở bàn tay, không muốn chết, ngươi liền đem ngươi thu hoạch được tất cả điểm tích lũy giao ra đây cho ta.
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn xem hắn, đối với loại người này, Dương Lỗi vốn muốn cứ như vậy tiêu diệt hắn, nhưng lại cảm nhận được một cỗ khí thế như có như không, cho nên Dương Lỗi cải biến chủ ý.
- Muốn điểm tích lũy của ta, nằm mơ.
Trong mắt Dương Thiên Lôi mang theo hận ý, chính mình lớn nhất cậy vào bị Dương Lỗi giết chết, để cho hắn đối với Dương Lỗi đã hận thấu xương, nhìn xem tới Dương Lỗi chậm rãi đi, trong tay duỗi ra, cầm ra một vật, nhìn xem sắc mặt Dương Lỗi dữ tợn mà nở nụ cười, giống như nổi điên, hướng phía Dương Lỗi ném tới:
- Ngươi chết đi cho ta, ngươi giết Huyền Ưng của ta, ta hôm nay muốn cho ngươi theo nó chôn cùng.
Cái gì đó, bản năng Dương Lỗi cảm thấy thứ này nguy hiểm, lập tức triển khai hai cánh, phi thân lui về phía sau mấy trăm bước.
Ầm ầm, ầm ầm.
Sau đó liền truyền đến tiếng nổ mạnh cực lớn, vị trí Dương Lỗi đứng nhấc lên một đóa mây hình nấm cực lớn.
- Đây là. . . Chẳng lẽ là hạch tạc đạn?
Dương Lỗi giật mình không thôi, nhìn trước mắt bạo tạc nổ tung hình thành hố to, nếu như mình lại chậm hơn một giây đồng hồ, xác định vững chắc sẽ bị nổ thành cặn bã, dù cho mình tránh mau ra sao, đều bị liên lụy, quần áo khắp nơi đều là lỗ nhỏ, trở nên rách mướp, nếu như không phải tu luyện Thiết Bố Sam mà nói, chỉ sợ còn chịu lấy tổn thương.
Uy lực như vậy, lực phá hoại như vậy, để cho Dương Lỗi nghĩ mà sợ không thôi, nếu như mình bị tạc mà nói, tuyệt đối là chỉ còn đường chết, như thế Dương Lỗi hoàn toàn bị chọc giận, rõ ràng thật sự muốn giết chết mình, thằng này không thể lưu, tuyệt đối không thể lưu, dù cho không thể giết hắn đi, cũng muốn phế bỏ hắn.
Thời điểm Dương Lỗi lần nữa hiện ra ở trước mắt Dương Thiên Lôi, hắn không thể tin nhìn xem Dương Lỗi.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi như thế nào không chết?
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng.
- Muốn ta chết, ngươi còn không có năng lực kia, hiện tại đến phiên ta rồi, ngươi cái mạng nhỏ này, ta nhận.
- Không. . . Không. . .
Dương Thiên Lôi gặp Dương Lỗi ở Thiên Lôi oanh hạ rõ ràng không việc gì chút nào, trong nội tâm lập tức sợ không thôi, giống như chó nhà có tang cầu xin tha thứ nói.
- Không, ngươi đừng giết ta, không thể giết ta, ta đem ma hạch điểm tích lũy lấy được toàn bộ đều cho ngươi, ngươi không phải muốn sao, ta toàn bộ cho ngươi, chỉ cần ngươi không giết ta.
Nói xong Dương Thiên Lôi luống cuống tay chân đem tất cả ma hạch đều đổ ra.
- Không giết ngươi, ngươi quá ngây thơ rồi, ta người này, đều đem uy hiếp bóp chết trong trứng nước, ngươi đã đối với ta nổi lên sát ý, còn vọng tưởng nổ chết ta, ta làm sao có thể thả ngươi.
Dương Lỗi không nhúc nhích chút nào, từng bước một đi qua.
Tiếng bước chân kia, tiếng tiếng đạp ở trong nội tâm Dương Thiên Lôi, để cho hắn sợ hãi không thôi, chính hắn tuy cũng là Vũ Vương cảnh giới, nhưng Dương Lỗi trước kia ở dưới Oanh Thiên Lôi của mình, không có chút bị thương nào, cái này đã đánh nát tự tin của hắn, đã mất đi dũng khí đối kháng, không ngừng bò lui về phía sau, không ngừng cầu xin tha thứ.
- Không. . . Không. . . Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta mà nói, ông nội của ta là sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi không thể giết ta.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng:
- Lại để cho ta buông tha ngươi là không thể nào.
Ngay thời điểm Dương Lỗi muốn động thủ, lần nữa cảm nhận được vẻ khí thế như có như không kia, thân thể Dương Lỗi lần nữa ngừng lại, biết rõ người nọ là cảnh cáo chính mình, muốn có chừng có mực.
Dương Lỗi bất đắc dĩ, biết rõ nếu mình cứng rắn muốn giết thằng này mà nói, chỉ sợ cũng sẽ không sống khá giả, bất quá tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, mình không thể giết hắn, thu thập hắn một chút vẫn là có thể đấy.
Dương Lỗi đi qua, lập tức phong bế đan điền của hắn, sau đó một bạt tai phiến ở trên mặt Dương Thiên Lôi, nắm chặt cổ áo của hắn:
- Ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao? Hừ, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, vừa rồi chẳng qua là dọa dọa ngươi mà thôi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ta sẽ cho ngươi biết kết cục đắc tội ta là cái gì.
Nói xong Dương Lỗi đánh nát tứ chi của hắn, sau đó theo tay vung lên, đem hắn ném tới trên một cây đại thụ, cách không bổ ra vài đạo đao khí, đem y phục trên người hắn khiến cho nát bấy. Trong đó một đao cũng cắt đứt trứng của hắn, để cho hắn trở thành một thái giám.
Sau đó Dương Lỗi quay đầu lại, cũng không thèm liếc nhìn hắn, thu hồi này nọ, hướng phía hai nữ đi đến.
Làm xong đây hết thảy, Dương Lỗi cảm giác được, cổ khí tức như có như không kia cuối cùng biến mất. Dương Lỗi nhẹ nhàng thở ra, bất quá lần này cùng Dương Thiên Lôi, Dương Vô Hối xem như kết xuống cừu oán rồi.
- Đệ đệ ngươi không sao chớ, vừa rồi làm ta sợ muốn chết.
Trong tích tắc Dương Nguyệt thấy Dương Thiên Lôi lấy ra Oanh Thiên Lôi kia, tâm đều nhanh muốn nhảy ra ngoài.
Dương Lỗi nói:
- Không có việc gì, chúng ta đi.
- Ngươi không phải là giết hắn đi chứ?
Dương Nguyệt thấy Dương Lỗi hoàn toàn chính xác không có việc gì, lại hỏi, trong nội tâm nàng tinh tường, nếu như đem Dương Thiên Lôi giết mà nói, như vậy Dương Vô Hối nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng sẽ nổi giận làm bừa, dù sao Dương Thiên Lôi là niềm kiêu ngạo của hắn, là một Tôn Tử có thể đi vào Vũ Thần cảnh giới.
Dương Lỗi lắc đầu nói:
- Như thế nào sẽ, ta làm sao có thể giết hắn đi, bất quá hắn đời này cũng đừng muốn làm nam nhân.
- Có ý tứ gì?
Dương Nguyệt không rõ ý tứ trong lời nói, không khỏi hỏi.
- Là không làm được nam nhân.
- Ah. . .
Lúc này Dương Nguyệt mới kịp phản ứng.
- Ngươi thật sự đem cái kia của hắn. . .
- Đúng vậy, muốn giết ta, ta không giết hắn đã là rất nhân từ với hắn rồi.
Dương Lỗi lạnh lùng nói.
Dương Nguyệt nghe vậy cười khổ, trong nội tâm nàng tinh tường, chuyện này ảnh hưởng sẽ còn lớn hơn nữa, đây đối với một nam nhân mà nói đó là so với giết hắn đi còn khó chịu hơn, hơn nữa thù như vậy, không thể bảo là không bất cộng đái thiên ah, cái này nhìn xem phải như thế nào mới có thể giải trừ một đoạn ân oán này rồi, bất quá đáng được ăn mừng chính là tu vị Dương Lỗi đã đột phá, đạt đến Vũ Vương cảnh giới, tu vi như vậy, thiên tư như vậy, tại Dương gia mà nói là điên cuồng đấy, coi như là cha mình Uy Vũ Vương được công nhận có khả năng đột phá Vũ Thần nhất, ở cái tuổi này cũng không có đạt tới Vũ Vương cảnh giới.