Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 7: Về Nhà


Thượng Hải.

Máy bay vừa hạ xuống chưa được bao lâu, Chung Linh vẫn còn ngờ nghệch với mọi thứ xung quanh.

Từ bây giờ cô sẽ ở thành phố này sao?

Cô chẳng dám nghĩ đến một ngày nào đó cô sẽ bước ra thế giới của mình để đến một nơi xa lạ như thế, mặc dù nơi đây vị trí địa lý cũng thuộc dạng gần với nơi cô sinh sống.

Nhưng cô chưa từng tới đây lần nào, bây giờ nơi đây nó chẳng khác là một đất nước nào đó mà cô không thể dùng tiếng địa phương để giao tiếp với mọi người.

Nghĩ đến thôi cô cũng có chút lo lắng.Lúc này bỗng nhiên bàn tay cô bỗng nhiên bất chợt ấm dần lên, nhìn lại thì cô đã thấy Tịch Duy An đang nắm lấy tay cô.

Trên gương mặt của anh luôn toát lên một vẻ đẹp trưởng thành pha một chút đa tình cùng với một nụ cười đậm chất quý ông, có thể khiến những cô gái say mê đó cũng xem là ưu điểm của anh.

Tịch Duy An mỉm cười, khẽ nói.

“Từ bây giờ cuộc sống của chúng ta sẽ có chút rắc rối, trước khi cô về nhà tôi, hãy chuẩn bị tinh thần trước đi“.

Dịch Chung Linh từ ngày đầu gặp anh cũng đã biết gia thế anh cũng không phải là những gia đình giàu có bình thường, cô cũng muốn xem gia đình anh như thế nào mà lại khiến anh lo lắng mà phải thuê một người như cô về làm vợ.

Cả hai đang nói chuyện, thì từ bên ngoài có một cô gái cùng với hai người đàn ông đang đi đến.

Vừa nhìn thấy Tịch Duy An, cô gái đó liền rưng rưng nước mắt không nói gì đã nhào đến nhảy cẩn lên ôm lấy anh.

“Anh Duy An....! Em nhớ anh rất nhiều, tại sao anh đi lâu thế?”

Hành động của cô ta khiến cho mọi người có chút ngạc nhiên,Chung Linh nhìn thấy vậy vội vàng buông tay anh ra, cô khẽ lùi về một bước.

Trong lòng Chung Linh không ngừng suy nghĩ về cô gái này.Nhìn cô ta, cô cũng có thể suy đoán được người con gái có thể cũng có một cuộc sống rất giàu có, thoạt nhìn cô không dám chắc cô ta có lớn tuổi hơn cô không, vì cô gái này phong cách trang điểm rất đậm, cách ăn mặc cũng hơi hướng gợi cảm, mà có khi đây là phong cách của những cô gái ở nơi đây.Nếu vậy xem ra cô gái này già dặn hơn cô rồi.

“Thư Nguyệt! Mau bước xuống,em đừng để chị dâu của em nhìn thấy chứ...!”

“Sao..... Chị dâu?” Cô gái đó nghe xong, gương mặt tràn đầy sững sốt.

Người phụ nữ này tên là Tịch Thư Nguyệt, là một đứa em của anh.Nói đúng hơn cũng không phải là em ruột thịt gì với anh, cô gái này là con gái riêng của mợ anh( tức là em trai của mẹ Tịch Duy An).Nhưng vì một tai nạn lúc nhỏ mà cậu mợ đã qua đời để lại cô con gái này ở lại.Mẹ anh vì thương cô bé còn quá nhỏ không có ai nương tựa, nên đã nhận cô là con gái nuôi.

Tịch Thư Nguyệt cũng biết thân phận của mình, nên từ nhỏ đã không ngần ngại thổ lộ sau này lớn lên sẽ kết hôn cùng với Tịch Duy An.Nhưng Tịch Duy An thì luôn xem cô là em gái và không muốn đi quá giới hạn vì cô không phải là mẫu người anh thích.

Bầu không khí lại một lần nữa thay đổi,Tịch Thư Nguyệt bước xuống đưa mắt nhìn vào Dịch Chung Linh,ánh mắt cô đã hiện lên sự đố kỵ, lập tức chất vấn Tịch Duy An

“Anh....! Anh chỉ vừa đi xem mắt thôi mà đã cưới cô ta rồi sao?”

“Em nói chuyện phải kính trọng một chút” Giọng điệu Tịch Duy An có chút không vui,anh đưa tay ôm lấy eo Chung Linh, hướng mắt nhìn Tịch Thư Nguyệt giới thiệu “ Em đã hiểu lầm rồi, cô ấy không phải là tiểu thư nhà họ Thẩm, cô ấy họ Dịch tên là Chung Linh, là vợ của anh...Anh và cô ấy đã đăng ký kết hôn rồi“.

“Không đúng, chẳng lẽ anh kết hôn mà không nói cho ba mẹ biết sao?”

“Thì giờ họ biết cũng chưa muộn“.

Tịch Duy An không màn đến Tịch Thư Nguyệt,anh xoay người Chung Linh qua, nhìn cô ân cần hỏi.



“Em có mệt không? Anh đưa em về nghỉ nhé!”

Nói xong,anh hôn nhẹ lên trán của Chung Linh trước mọi ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người ở đây.

Ngay sau đó Tịch Duy An nhìn về phía cậu thanh niên với vóc dáng cao ráo đang khoát lên mình một bộ áo vest màu đen lịch lãm.

“Hiểu Dư! Cậu về đó sắp xếp lại công việc, ngày mai tôi sẽ đến công ty“.

Trình Hiểu Dư, một trợ ý đắc lực, hiểu Tịch Duy An còn hơn cả người thân của anh.Hôm nay cậu ta đến đây cũng ý muốn gặp sếp của mình và để biết mặt vị phu nhân của anh.

Trình Hiểu Dư nghe xong, liền cúi đầu.

“Vâng! Vậy tôi xin phép về trước, chào tổng giám đốc và phu nhân“.

Lúc Trình Hiểu Dư định xoay người rời khỏi thì tiếng nói đanh đá của Tịch Thư Nguyệt bất chợt vang lên.

“Mắt anh bị mù sao? Tại sao không chào tôi“.

Gương mặt Trình Hiểu Dư biến sắc, một giây sau cũng cúi đầu chào cô ta đi kèm với một câu xin lỗi.Với anh ta chỉ có Tịch Duy An và vợ anh là sếp của mình thôi, ngoài ra những người khác anh ta đều không để vào mắt.Nhưng ở đây nhiều người,anh không muốn để Tổng Giám Đốc của anh phải khó xử.

Sau khi Trình Hiểu Dư rời khỏi, Tịch Duy An nhìn về người đàn ông còn lại.

“Bác khỏe chứ? Lần này cháu về đã đem về một cô vợ“.

Người đàn ông đó với mái tóc có chút bạc phơ, gương mặt phúc hậu.Nghe Tịch Duy An nói xong liền mỉm cười đưa mắt nhìn Chung Linh.

“Lần này cậu về mà còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp như thế,chắc chắn lão phu nhân sẽ vui mừng lắm!”

Đây là bác Phúc là quản gia ở nhà họ Tịch,tuy ông đã lớn tuổi nhưng dáng vẻ vẫn còn rất phong độ.Trong nhà người ông yêu quý nhất chính là Tịch Duy An,cho nên vừa nghe cậu chủ đã về còn mang theo một cô vợ về nhà,đương nhiên ông phải đích thân ra đón rồi.

Tịch Thư Nguyệt bên cạnh nghe thấy lời khen tặng của quản gia dành cho người phụ nữ mà cô đang đố kỵ,cô liền bĩu môi.

“Xinh đẹp sao....Còn thua tôi nhiều lắm!”

Lời nói của cô ta dường như không một ai quan tâm cả.Đặc biệt là quản gia, ông ta bước đến nhìn kỹ Chung Linh, rồi nhẹ nhàng nháy mắt với Tịch Duy An.

“Cậu thật có mắt nhìn, cô gái này tôi nghĩ đã làm cho cậu rất hạnh phúc, đúng không?”Bởi vì ông chưa bao giờ thấy cậu chủ lại có thể cười nhiều như lúc này.

Tịch Duy An phì cười, ôm lấy Chung Linh.

“Đúng rồi! Cháu và cô ấy đã hưởng một đêm trăng mật rất tuyệt vời,cháu đang hạnh phúc lắm!”

Mặt Chung Linh bất chợt đỏ lên, trong lòng không ngừng chửi anh.

Người này chỉ là Quản Gia thôi,anh có cần đóng kịch trước mặt với ông ấy không?

Tịch Thư Nguyệt càng nghe càng tức tối, cô không nói gì liền quay người đi thẳng ra ngoài xe

“ Vậy thôi để tôi ra chuẩn bị xe cho cậu, ông bà chủ đang đợi cậu về” Quản Gia nói xong liền xách hành lý và dẫn theo chú chó của Chung Linh ra bên ngoài.

Lúc này Tịch Duy An mới huýt nhẹ vào người của Hoắc Thiếu Tiên từ nãy giờ vẫn im lặng đứng xem phim của gia đình anh.



“Tiên...! Cậu thấy em gái của tôi sao? Hay bây giờ cậu làm quen với em ấy đi, làm em rể của tôi” Anh muốn cắt cái đuôi đó từ lâu, cứ bám riết lấy anh như thế.Trước đây không sao, nhưng bây giờ anh cũng xem như là có vợ rồi, không thể để mọi người hoài nghi cuộc hôn nhân của anh được.

Hoắc Thiếu Tiên nghe xong cười khẩy, lời nói chất chứa sự đùng đẫy.

“Tịch Thư Nguyệt hợp với anh hơn là tôi đấy....” Anh chợt liếc mắt nhìn Chung Linh phía sau, nói tiếp “Mà bây giờ anh đã có vợ rồi nhỉ....Hay anh gã em gái mình cho cậu chủ Lục Diệp Bằng đi, cậu ta đang thiếu phụ nữ, cần phải lắp đầy khoảng trống ấy.”

Tịch Duy An bật lên nụ cười lớn.

“Cậu quên cậu ta đang có mối quan hệ với Dương Tiểu Vy sao? Một cô gái như thế mà cậu ta cũng thích, thì tôi nghĩ không nên giao em gái của mình cho cậu ta chăm sóc“.

“Anh biết gì về Dương Tiểu Vy sao?” Hoắc Thiếu Tiên nhíu mày.

Tịch Duy An nhìn Hoắc Thiếu Tiên nhưng bàn tay vẫn ôm chặt lấy Chung Linh, cũng làm cho cô có thể nghe hết được câu chuyện của hai người.

Thì ra ngoài hai người này là bạn thân thì còn có một người anh em khác nữa.Họ đang nói chuyện về người đó.

Tịch Duy An chỉ cười, không bàn sâu về vấn đề của Lục Diệp Bằng nhiều, vì anh sợ cái tên đó lại lên cơn trả đũa anh.

Lục Diệp Bằng là một tên thù vặt,anh không nên đắc tội với hắn ta vào lúc này.

*****

Càng vào sâu trung tâm thành phố, Dịch Chung Linh càng trầm trồ với sự xa hoa bậc nhất của nơi đây.Nơi đây nhà cao tầng rất nhiều, vòng người tấp nập,ấn tượng của cô là những người phụ nữ ở đây ăn mặc rất xinh đẹp sang trọng, thân hình cũng rất cân đối.

Quản Gia vừa lái xe vừa nhìn dáng vẻ hiếu kỳ của Chung Linh,khi nãy ông đã nghe cô gái này không phải là tiểu thư nhà họ Thẩm lại là một cô gái bình thường.Ông đoán rằng,Chủ Tịch và phu nhân có thể khó chấp nhận cô, nhưng lão phu nhân thì khác, ông lại có cảm giác chắc chắn bà sẽ rất thích cô gái này đây....Bởi vì ông vừa gặp cũng cảm thấy rất mến cô gái này.

Đôi mắt Tịch Duy An từ lúc lên xe đến giờ,anh vẫn chăm chú quan sát dáng vẻ nhìn tới nhìn lui của cô.Trong lòng thầm nhủ: Chẳng lẽ anh phải sống chung một nhà với cô gái đáng ghét này sao?

Chung Linh có thể không biết viết tiếng phổ thông, nhưng cũng hiểu được mọi người đang nói gì.Ngoài Hoắc Thiếu Tiên đã trở về nhà của mình.Thì trên xe chỉ còn bốn người và một chú chó.

Tịch Duy An ngồi bên cạnh Chung Linh ở phía ghế sau, Tịch Thư Nguyệt thì lại ngồi vào chiếc ghế phụ bên cạnh vị quản gia.Chú chó của Chung Linh vẫn ngoan ngoãn nằm trên tay của cô chủ của mình.

Đồ Ngốc là một chú chó có hình dáng khá nhỏ nhắn, là loại giống Bichon Frise, chỉ vọn vẹn được được bốn ki lô gam.Cho nên Chung Linh rất thương nó, cứ ẩm nó trên tay mà không muốn bỏ nó xuống đất từ khi đặt chân đến Thượng Hải.Cô lo lắng người bạn đồng hành này sẽ sợ hãi những nơi lạ lẫm như thế này, không chừng còn bị cẩu tặc bắt đi nữa.

Tịch Thư Nguyệt trong lòng ấm ức, bực tức.Cô như muốn phát điên lên, thật sự muốn cho người con gái được xem là vợ của anh một bài học, tại sao anh có thể lấy một người tầm thường như thế được chứ? Ngay cả xinh đẹp cũng chẳng hơn cô.

Nghĩ rồi, cô liền lấy điện thoại ra.Lúc này cô liền lén lúc chụp hình gương mặt Chung Linh,sau đó liền gửi cho một người kèm theo lời nhắn.

“Cô vợ của Tịch Duy An là một người phụ nữa tầm thường, không cùng đẳng cấp với chúng ta“.

Chiếc xe xuyên qua toà nhà cao tầng, thành phố phồn hoa khi nãy đã bắt đầu biến mất thay vào đó là một con đường hoang vắng,hai bên đường là những tản cây cao lớn mọc dính bên cạnh nhau, dòng xe cũng thưa thớt đi.

Khi chiếc xe ngã vào con hẻm, Tịch Duy An bất chợt nghiên đầu qua nhìn Chung Linh.Vừa hay Chung Linh cũng đang nhìn anh.

Một nụ cười ngay khóe môi của Tịch Duy An liền hiện lên.Anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, luồn tay vào mái tóc dài xuông mượt, khẽ nói.

“Làm vợ của anh,em sẽ rất thiệt thòi.Nhưng anh sẽ ở bên cạnh em“.

Tim Chung Linh vang lên một nhịp, người đàn ông này nói như vậy là có ý gì? Gia đình anh khó lắm sao?