Trịnh Khiếu Dân cũng nhanh chóng xuống xe, chuẩn bị gào lên thì cả người liền khựng lại.
Đó là...Lâm VũI Ôi trời ơil
Sao lại là anh ta nữa vậy!
Trong lòng Trịnh Khiếu Dân co rúm lại, liền nhanh chóng báo với đồng đội qua bộ đàm: “Mau bỏ súng xuống, mau bỏ hết súng xuống cho tôi! CMN, nhanh lên! Đầu chán sống rồi phải không!”
Đùa cái gì vậy!
Dám cầm súng chĩa vào người đó sao?
Chỉ dựa vào một điểm này, đã đủ để tất cả các người sau này không thể ăn uống và đi lại nữa đâu!
Không nhìn thấy thi thể trên mặt đất kia sao?
Nghe thấy lời của Trịnh Khiếu Dân, trong lòng mọi người run rẩy, vội vàng thu vũ khí lại.
Trịnh Khiếu Dân lén lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng chạy lên phía trước.
Nhìn thấy Trịnh Khiếu Dân, Đặng Vũ lập tức bò qua, chỉ vào Lâm Vũ với Trịnh Khiếu Dân, khóc rống lên.
Chỉ là, mặt hắn ta đã bị đánh thành đầu heo, nói năng không còn rõ ràng nữa.
Trịnh Khiếu Dân căn bản là nghe không hiểu một chữ nào, nhưng cũng đoán ra được vài phần.
Trịnh Khiếu Dân nào có tâm tư đi nghe mấy lời thừa thãi đó, vội chạy vòng qua hẳn, tới trước mặt Lâm Vũ: “Lâm tiên sinh, thật xin lỗi, là do chúng tôi thất trách rồi...”
“Không phải việc của anh! Không cần anh phải xin lỗi tôi.”
Lâm Vũ ngắt lời Trịnh Khiếu Dân.
“Vâng, vâng!” Trịnh Khiếu Dân ngượng ngùng cười, trong lòng thầm thở phào. nhẹ nhõm.
Chỉ cần không hỏi tới trách nhiệm trị an không tốt của anh ta là được rồi.
Nhìn dáng vẻ cung kính của Trịnh Khiếu Dân đối với Lâm Vũ, Đặng Vũ đơ luôn, ngây ngốc ngồi dưới đất, lạnh cả sống lưng, gương mặt tái mét.
Cho dù hắn có ngu hơn nữa cũng biết lần này đụng phải nhân vật lớn rồi. Đặng Vũ muốn bò tới xin tha, cả người lại giống như là bị rút hết sức lực, chỉ có thể ngồi bệt ở đó, gương mặt đáng thương, nhưng không nói được dù chỉ một
câu rõ ràng.
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Đặng Vũ, trong lòng xuất hiện một cảm giác chán ghét cái thứ ăn hại đó.
Quốc uy của ngày nay là bao nhiêu người hi sinh máu và sinh mạng để đổi lấy!
Nhưng lại cứ có những loại người hèn hạ, ở ngoài thì làm chó mà ở nhà thì làm vương.
Nếu như Giang Bắc gặp phải kẻ địch xâm chiếm, loại người này nhất định sẽ là Hán gian!
'Thấy ánh mắt Lâm Vũ nhìn Đặng Vũ, Trịnh Khiếu Dân vội n lý hắn ta như nào?”
Ngài cần tôi xử Lâm Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Hủy bỏ quốc tịch, trục xuất ra khỏi nước, cả đời không được phép bước chân về Hoa Quốc nửa bước!”
Nếu hắn đã sùng bái người nước ngoài như vậy, thì để hắn làm người nước ngoài luôn đi!
Hoa Quốc không cần những loại người hèn hạ đi làm tay sai cho những kẻ ngoại quốc!
“Tốt lắm!”
Lời Lâm Vũ vừa dứt, những người xung quanh chợt hô lên một câu Tốt lắm. Tiếp đến, lại phát lên âm thanh võ tay ào ào.
“Làm tốt lắm! Đối với loại người này thì cứ phải như vậy!”
“Hoa Quốc chúng ta không cần những tên chó xu nịnh như này!”
“Hán gian là chó, cút ra khỏi Hoa Quốc đi!”
Tiếng hò reo và tiếng mắng nhiếc đan xen vào nhau.
Tất cả mọi người đều kích động không thôi, hoàn toàn quên đi sự sợ hãi trước đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!