Diêm Thiền hung hãn ngắt lời anh ta, tức giận nói: “Anh không thể nói điều gì tốt hơn sao? Nếu thật sự bị kẹt ở đây, tôi sẽ giết anh để ăn thịt!”
Tiền Vạn Kim nghe vậy, sắc mặt đột nhiên co giật, lập tức im lặng. Chỉ là trong lòng anh ta lại âm thầm kháng nghị.
Thảo nào cô ta ghét việc kết hôn đến thết
Hung dữ như vậy, người dám chọc giận cô ta chứ?
Tất nhiên anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.
Tuyệt đối không thể nói điều này trước mặt Diêm Thiền.
“Được rồi, đừng nói chuyện nữa.”
Lâm Vũ ngăn Diêm Thiền lại và cảnh giác nhìn về phía trước: “Cẩn thận chút, tôi cảm thấy nơi này có gì đó không ổn!”
Diêm Thiền liền muốn giáo huấn Tiền Vạn Kim, hỏi: “Sao vậy?” “Không rõ, chỉ là cảm giác thôi.” Lâm Vũ nghiêm túc lắc đầu. Thấy vậy, cô ta nhanh thu hồi ý nghĩ đùa giỡn Tiền Vạn Kim của mình lại.
Nếu điều này phát ra từ miệng người khác, cô ta nhất định sẽ phản đối đến cùng.
Nhưng đây là lời của Lâm Vũ, cô ta phải xem xét kỹ lưỡng. Không phải vì tình cảm của dành cho Lâm Vũ, mà vì cô ta hiểu hắn.
Lâm Vũ đã trải qua quá nhiều nguy hiểm, thập tử nhất sinh vô số lần, điều này đã rèn luyện hắn có một năng lực tương tự như giác quan thứ sáu.
Hắn thường có thể dự đoán được mối nguy hiểm trước khi nó xảy ra.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót.vn nhé các bạn.
Nếu Lâm Vũ cảm giác được có gì đó không ổn, vậy phần nhiều sẽ không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Cảm nhận được nguy hiểm, Lâm Vũ cũng đi chậm lại.
Hắn có khả năng tập trung cao độ và luôn chú ý đến mọi thay đổi nhỏ nhặt xung quanh mình.
Thế nhưng vài phút qua đi, mối nguy hiểm mà họ tưởng tượng đã không xuất hiện, cuộc hành trình vô cùng suôn sẻ.
Thấy vậy, Diêm Thiền mới dần dần thả lỏng, nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ, nói đùa: “Cảm giác của anh lần này hình như không chuẩn lắm!”
“Đừng vui mừng quá sớm.”
Lâm Vũ cau mày, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ hơn”
“Thật sao?”
Diêm Thiền khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi: “Nơi này nhất định không có người sống, nếu như thật sự có nguy hiểm thì đó hẳn là cạm bẩy, yêu thuật hay cổ trùng. Nhưng chúng ta đã đi một quãng đường dài như vậy vẫn không sao cả. Chắc không có chuyện gì đâu?”
“Không chắc.”
Lâm Vũ lắc đầu nói: “Có lẽ chỗ này chỉ để cho người ta lơ là cảnh giác mà thôi, nguy hiểm thực sự nằm ở phía sau! Kẻ địch mạnh nhất chính là bất cẩn!”
Trái ngược với Diêm Thiền, Lâm Vũ không dám thả lỏng chút nào.
Hắn đã chứng kiến quá nhiều người mất mạng vì bất cẩn, cũng đã lợi dụng sự bất cẩn của người khác để lấy mạng họ.