Hổ Tế

Chương 1893


Chương 1897:

Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, mọi người lại thôt lên những câu chửi thề khó nghe, tất cả đều bị sốc trước thủ đoạn kinh hãi của Dịch Tháp.

Thậm chí, nhiều tử sĩ của nhà họ Khương ! nằm trên mặt đất ngửi thấy mùi tỏi nồng nặc hai mắt đen lại, sùi bọt mép.

“Chuyện này… chuyện này làm sao có thê?” Khương Võ chủ nhà họ Khương và Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương nhìn thây thê trong lòng nỗi lên từng trận sóng lớn..

Một cái rắm lại có thể làm nổ tung hàng trăm khâu Thompson? Hàng trăm tử sĩ của nhà họ Khương bị đánh bay?

Đây… đây không phải là một giác mơ đây chứ?

Đánh rắm xong, Dịch Thấp vươn vai phấn chắn nói: “Thoải mái!”

“Oẹ!” Ngay sau đó, một mùi thối bay tứ phía.

Ngửi thầy mùi tỏi nồng nặc, nhiều người vừa lây tay ôm bụng vừa nôn thốc nôn tháo.

“Con mẹ nói! Mùi này ghê quá, lui, mau lui ra!” Hàng nghìn người giỗng như gặp ma vội vàng chạy ra bên ngoài khách sạn Thiên Phủ.

Như thể một quả bom khí độc đã rơi xuông, làm đảo lộn toàn bộ hiện trường.

“Mẹ kiếp! Ông già này có độc hả?”

Khương Võ chủ nhà họ Khương vừa ngửi, nghiêng người nôn ra hệt cơm trưa.

Trần Khải kéo Dương Tiêu: “Đội trưởng, ai mà chịu được mùi này!

Chuôn thôi, mau chuôn thôi!”

Dương Tiêu nhíu mày lui nhanh, Trần Khải lui nhanh, ngay cả mí mắt của quản gia Trịnh. Thu cũng nhảy lên Ghệy ra khỏi khách sạn to lớn.

Nhìn đám người nhếch nhác chạy trốn, Dịch Tháp lộ ra hàm răng vàng cười khà khà nói: “Ngại quá, xin lôi mọi người, mùi có hơi ghê một tý!”

“Không đúng! Ông già này uống rất nhiêu sữa chua uông như thê, theo lý mà nói nên là mùi sữa thơm chứ, Sao lại thành mùi tỏi? Chẳng lẽ là do quá trình trao đôi chất của ông già này không cân đối hả?” Dịch Thấp sờ cằm, lẫm bầm một mình.

Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé! “Oe! Ông cụ, chủ nhà, tôi không chịu nôi nữa, tôi đi trước!” Anh Tán Thủ Khương Văn Văn Long ở gân nhất, hai mắt anh ta tối sầm, sải bước chạy trốn.

“Chủ nhà, chúng tôi không chịu nồi nữa, chúng tôi cũng đi trước!” Đám .

người nhà họ Khương cũng chạy trôn khỏi hiện trường.

Phịch phịch phịch phịichl Chương 1470 Chỉ còn đám tử sĩ của nhà họ Khương ở lại, đám tử sĩ của nhà họ Khương chỉ cảm thấy khó thỏ, từng người ngã xuông đất, sùi bọt mép.

Nhìn thấy hết bóng người này đến bóng người khác trong khách sạn ngã xuống, khoé miệng Dương Tiêu.

không khỏi giật mạnh: “Ong già này đánh răm cái nỗi gì, đây hoàn toàn là bom khí độc mài”