Hổ Tế

Chương 1895


Chương 1899:

Dương Tiêu nắm chặt tay, vẻ mặt kiên quyết!

Sử dụng máu của kẻ mạnh thiết lập địa vị và uy quyên tối cao của Long chủ mới?

Nếu đã như vậy, ba ngày sau, hãy chiến đấu đi!

Hoa Mộ Tranh tràn đầy vẻ kinh hãi.

Đây... đây rốt cuộc là... là có ý gì?

Trân Khải kéo Dương Tiêu: "Đội trưởng, ai mà chịu được mùi này!

Chuồn thôi, mau chuồn thôi!”

Dương Tiêu nhíu mày lui nhanh, Trần Khải lui nhanh, ngay cả mí mắt của quản gia Trịnh Thu cũng nhảy lên chạy ra khỏi khách sạn to lớn.

Nhìn đám người nhếch nhác chạy trốn, Dịch Thấp lộ ra hàm răng vàng cười khà khà nói: “Ngại quá, xin lôi mọi người, mùi có hơi ghê một tý!”

"Không đúng! Ông già này uống rất nhiêu sữa chua uông như thê, theo lý mà nói nên là mùi sữa thơm chứ, Sao lại thành mùi tỏi? Chẳng lẽ là do quá trình trao đối chất của ông già này không cân đối hả?" Dịch Thấp sờ cằm, lầm bẩm một mình.

"Oẹl Ông cụ, chủ nhà, tôi không chịu nỗi nữa, tôi đi trước!" Anh Tán Thủ Khương Văn Văn Long ở gân nhất, hai mắt anh ta tối sầm, sải bước chạy trốn.

"Chủ nhà, chúng tôi không chịu nồi nữa, chúng tôi cũng đi trước!" Đám ..

người nhà họ Khương cũng chạy trôn khỏi hiện trường.

Phịch phịch phịch phịichl Chỉ còn đám tử sĩ của nhà họ Khương ở lại, đám tử sĩ của nhà họ Khương chỉ cảm thấy khó thở, từng người ngã xuông đất, sùi bọt mép.

Nhìn thấy hết bóng người này đến bóng người khác trong khách sạn ngã xuống, khoé miệng Dương Tiêu không khỏi giật mạnh: "Ông già này đánh răm cái nôi gì, đây hoàn toàn là bom khí độc mài”

Vốn dĩ tôi nay anh là người tân công nhà họ Khương, hiện trường khá nghiêm trọng nhưng đã bị cái rắm của Dịch Thập phá hủy.

Tí tách! Tí táchl Khương Khâu Phong ông cụ nhà họ Khương đồ mồ hôi lạnh trên trán, nhìn chăm chằm Dịch Thấp. kinh hãi nói: "Đàn... đàn anh, rốt cuộc ông là ai?” Một cái hát xì hơi khiên mình bị nội thương thì cũng thôi, nhưng bây giò một cải rắm đã làm nỗ tung hàng trăm khẩu Thompson, một cái rắm đã phá hỏng toàn bộ tình hình.

Những cao thủ như vậy, có thực lực xuất thân nhập hóa, chân động thiên hạ, ông già trước mặt này chắc chăn không phải người thường.

"Ông già này là ai không quan trọng!

Quan trọng là cuộc chiên đêm nay chắc chắn không đánh được nữa. Ba ngày sau, đưa tang Dương Thiên Khung chủ nhà họ Dương, lúc đó sẽ tính khoản nợ cái. Yên tâm, đến lúc đó ông già này tuyệt đối sẽ không xen vào, các người muôn đánh như nào thì đánh, hiểu không?” Vẻ mặt