Hổ Tế

Chương 1909


Chương 1913:

"Có vấn đề gì à2" Lâm Phàm không thể tin được nhìn chằm chằm lng Dĩnh.

ChátI!I Trong phút chốc, cả người Lâm Phàm bừng bừng sát khí, anh ta chọt vung tay lên tát mạnh vào mặt Đường Dĩnh.

Đường Dĩnh mắt cảnh giác bị Lâm Phàm tát thẳng vào. mặt, cô ta nghiêng ngả, âm ngã xuống đất.

Lâm Phàm nồi trận lôi đình gầm lên: "Dương Tiêu, sệp Dương là rác rưởi vô dụng? Mẹ kiếp! Ông đây thấy đồ đĩ nhà cô mới là rác rưởi vô dụng, cả nhà cô là rác rưởi vô dụng. Đường Dĩnh, từ nay vê sau đừng đề tôi nhìn thấy đồ ngu nhà cô nữa, nêu không ông ) đây gặp cô lần nào sẽ đánh cô làn, đói”

A phil Nói xong, Lâm Phàm nhồ nước bọt vào Đường Dĩnh, xoay người rời đi trong cơn giận dữ.

Nhìn thấy Lâm Phàm như vậy, con ngươi Đường Dĩnh co rút lại, sắc mặt trở nên cứng ngắc.

Trong đầu cô ta có vô số dâu chám hỏi đen, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì!

Dương Tiêu, sếp Dương?

Chẳng lẽ Dương Tiêu là sếp Dương đứng sau tập đoàn Đề Hào?

Điều này... điều này làm sao có thể?

"Lâm Phàm!" Đường Dĩnh rùng mình, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

Khó khăn lắm cô ta mới leo lên được cành cao, đâu có thể đề Lâm Phàm đi như Vậy. Cô còn hy vọng được gả vào nhà họ Lâm, trở thành mợ chủ của nhà họ Lâmi Lúc này, Lâm Phàm đã chạy đi xa, Dương Tiêu cũng vừa ra khôi thang máy, đi ra ngoài tập đoàn Đề Hào.

Nhìn thấy bóng dáng của Dương Tiêu, Lâm Phàm vội vàng bước tới nịnh nọt: "Ôi chaol Sếp Dương, sếp Dương, vừa nãy tôi có mắt như mù, là tôi lỗ mãng đã xúc phạm sếp Dương. Hy vọng sếp. Dương không trách, những gì tôi nói vừa nấy không rõ ràng, tôi mới là rác rưởi vô dụng, tôi mới là rác rưởi vô dụng!”

"Anh là rác rưởi vô dụng?" Thấy Lâm Phàm, Dương Tiêu dừng lại nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt vui đùa như đang nhìn chằm chằm một tên hề.

Bị Dương Tiêu nhìn chằm chăm, trên trán Lâm Phàm đổ mồ hôi lạnh. Lúc này, anh ta chỉ muốn đánh chết Đường Dĩnh, sau đó lấy roi quất vào thân thể một trăm lần.

Tất cả là do đồ đĩ này, nếu không phải Đường Dĩnh, anh ta cũng sẽ không dám xúc phạm Dương Tiêu!

Đê lây lòng Dương Tiêu, Lâm Phàm đã tự tát vào mặt mình: “Là miệng tôi tiện, là miệng tôi tiện, sếp Dương đừng đề đề ý!"

Cùng lúc đó Đường Dĩnh cũng chạy tới, cô ta tình cờ nhìn thấy cảnh này.

Cái gì! Miệng tôi tiện?
  

“Lâm Phàm, sao anh phải khúm núm với đồ vô dụng này? Ảnh là cậu chủ nhỏ của nhà họ Lâm ở Đề Đô cơ mà, tên Dương Tiêu này ở trước mặt anh chỉ là cái răm!” Đường Dĩnh không thể tin được nói.

Nghe vậy, Lâm Phàm đang sống SỜ sờ suýt bị Đường Dĩnh chọc ngất xỉu.