Hổ Tế

Chương 773


Chương 773:

 

Nhìn thấy hai người bọn họ xuống lầu, hai mắt Trương Quân gần như bùng cháy, anh ta lập tức phát tay.

 

Đạp đạp đạp! Nhóm đàn em của Trương Quân lập tức vây lấy Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, con dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong chốc lát nhiệt độ không khí như giảm xuống máy độ.

 

Trương Quân lau vết máu nơi khóe miệng, trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Nhãi ranh, rốt cuộc cậu là ai? Dám xâm phạm địa bàn của Trương Quân tôi, con mẹ nó cậu chán sống hả?”

 

Chuyện tốt bị người ta chen ngang, lại bị tên này đánh cho suýt mất mạng, lại còn trên địa bàn của mình khiến Trương Quân suýt nữa nỗ tung.

 

“Cô ấy là vợ tôi, anh nói xem tôi là ai?” Dương Tiêu lạnh lùng nói.

 

Nghe vậy, trong mắt Trương Quân hiện lên vẻ hung dữ: “Thì ra nhãi ranh cậu chính là phế vật chồng của người đẹp này! Nhãi ranh dám xuống tay với tôi, con mẹ nó cậu biết tôi là ai không?”

 

“Tôi không quan tâm anh là ai, dám có ác ý với Mộc Tuyết, không khác gì phải chết!” Trên người Dương Tiêu tràn đầy sát ý.

 

Đường Mộc Tuyết là vảy ngược của anh, đụng tới Đường Mộc Tuyết là chạm vào điểm mắu chốt của Dương Tiêu, ai đụng vào sẽ chết! Nghe tháy lời nói của Dương Tiêu, mặt mày Trương Quân nhăn nhó nói: “Tốt tốt tốt! Rác rưởi, giọng điệu khá lớn, lên, con mẹ nó lên hết cho tôi, chém thằng nhãi này thành từng mảnh, băm thịt nó cho tôi! Dám đắc tội tôi, hôm nay ngay cả ông trời tới cũng không cứu được cậu!”

 

“Đã hiểu, anh Quân!” Đám đàn em mài dao nhìn chằm chằm Dương Tiêu, định động thủ.

 

“Thật sao? Trương Quân, dám ra tay với ân nhân, gan của cậu thật sự lớn!”

 

Ngay khi đàn em của Trương Quân chuẩn bị động thủ, một giọng nói như bị bóp nghẹt vang lên, Vạn Tứ Hải dẫn đầu một số lượng lớn nhân lực đến.

 

Đạp đạp đạp! Dưới cái nhìn của mọi người, hàng trăm bóng người lập tức tràn vào sảnh lớn, vây quanh tất cả mọi người từ bốn phía.

 

Nhóm người này có thân hình cao lớn, tay cầm dao, lập tức trần áp sự kiêu ngạo của nhóm Trương Quân.

 

“Xảy ra chuyện gì?” Khi thấy bị bao vây đám đàn em của Trương Quân đều kinh ngạc.

 

Bị bao vây bởi một nhóm người tinh nhuệ, Trương Quân cũng choáng váng, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như bây giờ.

 

Đặc biệt sau khi nhìn rõ người tới, Trương Quân như bị tia chớp đánh giữa trời quang, trừng mắt như sắp rơi ra ngoài: “Ông… ông Vạn? Sao… sao ông lại đến đây?”

 

Trong toàn bộ huyện Thiên Sơn, ai mà không biết tên của Vạn Tứ Hải?

 

Là người giàu nhất huyện Thiên Sơn, Vạn Tứ Hải là ông lớn trong hai giới hắc bạch, trong mắt Vạn Tứ Hải, anh ta còn không phải là một cái rắm.

 

Ở huyện Thiên Sơn, chỉ cần đó là một xã hội hỗn hợp, điều quan trọng cần nhớ là ngay cả khi đắc tội các quan chức ở huyện Thiên Sơn, cũng không thể đắc tội Vạn Tứ Hải.

 

Bởi vì Vạn Tứ Hải sở hữu quá nhiều lực lượng, bất cứ ai dám đắc tội Vạn Tứ Hải, chỉ cần một cậu nói của Vạn Tứ Hải đã có thể chu di cửu tộc người đó.

 

“Nếu tôi còn không tới, có phải các người sẽ ra tay với ân nhân của tôi đúng không? Trương Quân, gan cậu thật lớn, ngay cả ân nhân của Vạn Tứ Hải tôi mà cũng dám động, tôi thấy cậu đây là chê sống lâu!” Vạn Tứ Hải chỉ muốn tát chết Trương Quân.

 

Dương Tiêu là ân nhân của ông ta, Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết xảy ra chuyện như vậy ngay trên địa bàn của ông ta, điều này khiến Vạn Tứ Hải thực sự tức giận.

 

Cái gì!!! Ân nhân của Vạn Tứ Hải?

 

Thằng nhãi trước mặt này là ân nhân của Vạn Tứ Hải?