Triệu Vô Cực loạng choạng lùi lại, kinh hãi nói: “Dương Tiêu, anh đừng lộn xộn, tôi là cậu chủ nhà họ Triệu, anh dám động thủ với tôi, không lẽ anh không sợ nhà họ Triệu tôi lên án anh sao?”
“Nhà họ Triệu lên án tôi? Tôi sợ thật đấy!” Dương Tiêu chế nhạo.
Bịch!
Vừa dứt lời, thân thể Dương Tiêu đã lao ra, một cú đá như ác thần ra khơi đá vào. ngực Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực mở to mắt, anh ta không phải người luyện võ, nhìn thấy cú đá mạnh của Dương Tiêu anh ta đã sững SỜ, Bịch một tiếng, chỉ thấy Triệu Vô Cực bị Dương Tiêu đá trúng, cơ thể của anh ta lập tức ngã xuống đất, ngã như: một con chó gặm bùn.
“Đờ mờ!” Cảm thấy lồng ngực đau nhói, mặt Triệu Vô Cực tái xanh.
Nhìn thấy Dương Tiêu dám đánh Triệu Vô Cực, nhóm cao thủ võ thuật có mặt tại hiện trường đều chết lặng, họ biết Triệu Vô Cực sinh ra trong gia đình họ Triệu một trong tứ đại gia tộc ở thành phố Trung Nguyên.
Cho dù bọn họ có kỹ năng, nhưng cũng không dám xúc phạm Triệu Vô Cực cậu chủ nhà giàu có.
Máu trong người Triệu Vô Cực sôi trào, anh ta đau đớn suýt ngất đi: “Dương Tiêu, anh dám đánh tôi?”
“Triệu Vô Cực, tôi khuyên anh sau này tốt nhát là không có việc gì thì đừng đi gây sự, càng không được đến quấy rày Mộc Tuyết. Đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo anh, nếu có lần nữa, tôi sẽ không buông tha dễ dàng cho anh như vậy đâu.” Dương Tiêu nói với một vẻ mặt uy nghiêm.
Những hành động khiêu khích lặp đi lặp lại này của Triệu Vô Cực đã khiến Dương Tiêu phản cảm nghiêm trọng, bồ tát còn có ba phần tức giận. Nếu Triệu Vô Cực này không biết tốt xấu thì Dương Tiêu chỉ có thể dạy Triệu Vô Cực một bài học nhớ suốt đời.
Sau khi dạy dỗ Triệu Vô Cực xong Dương Tiêu rời Thượng Võ Đường, tiếp theo anh còn phải đến gặp gỡ Tô Thiên Lung.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Tiêu, mặt Triệu Vô Cực u ám đến mức có thể vắt ra nước: “Được lắm Dương Tiêu, ai bỏ qua cho ai còn chưa biết đâu, cứ chờ xem, một ngày nào đó tên phế vật nhà anh sẽ phải quỳ xuống trước mặt tôi. Đường Mộc Tuyết đã được định sẵn là của tôi.”
Thế giới nội tâm của Lam Vi Vi dâng lên sóng gió, không thể bình tĩnh. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy đã hoàn toàn đạp đồ nhận thức của cô về Dương Tiêu.
Khi đến tập đoàn Tuyết Tiêu, Dương Tiêu nói với Long Ngũ: “Long Ngũ đại ca, con nhóc Thiên Lung đâu?”
“Hình như vì cậu mà thiên hậu trẻ tuổi hủy bỏ buổi họp báo phim, náo loạn với tổng đạo diễn. Bây giờ toà án bên Đề Đô đã gửi giấy triệu tập cho thiên hậu trẻ tuổi!” Long Ngũ nói với Dương Tiêu tất cả những gì anh áy biết.
Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Không phải chứ?”
“Khai báo thành thật đi, có phải thằng nhóc cậu lại tạo nghiệt đúng không? Có phải lúc nhỏ cậu kiểm tra thân thể cho người ta không? Nếu không thì tại sao người ta có thể vì cậu mà nỗi giận vạch mặt với tổng đạo diễn?” Long Ngũ hỏi như thể đã nhìn thấu tất cả bí mật nho nhỏ của Dương Tiêu.
Dương Tiêu dở khóc dở cười, anh luôn coi Tô Thiên Lung như em gái ruột của mình, sao lại có thể làm cái chuyện bản thỉu kiểm tra thân thể của người khác như vậy.
Nhìn Long Ngũ nháy mắt, Dương Tiêu xua tay: “Long Ngũ đại ca, anh đừng lộn xộn, tôi là người đàng hoàng. À phải rồi, cô nhóc đó có để lại thông tin liên lạc không?”
“Thông tin liên lạc? Đúng, có chuyện này!” Long Ngũ nói cho Dương Tiêu số điện thoại mà Tô Thiên Lung để lại.
Dương Tiêu lưu số, nhìn Long Ngũ đầy ẩn ý: “Tập đoàn Tuyết Tiêu vừa mới thành lập, Long Ngũ đại ca, anh và Đường Vận hao tổn tâm trí nhiều rồi. Mấy ngày này Lý Minh Hiên sẽ thường xuyên tới đây giúp đỡ, nhớ kỹ, mục tiêu chinh phục của chúng ta không phải là nhà họ Đường bé nhỏ, mà là sao trời biển rộng.”
“Người anh em, mười năm trước tôi có thể xông vào xã hội hỗn loạn đã có chút thành tựu, tôi không tin mười năm sau trong giới kinh doanh tôi không thể làm mưa làm gió.”