Hổ Tế

Chương 951


Chương 953:

 

Nghĩ tới trong hội nghị đồ cổ lần trước Dương Tiêu đã giúp Kim Đại Chung chiếm được giải thưởng, làm ông ta mất mặt, Tạ Quần ước gì Dương Tiêu mất mặt, ông ta nhìn Bạch Quỳnh nói với vẻ thích thú: “Cậu Bạch, cậu muốn làm nhục tên nhóc này như thế nào?”

 

“Chuyện này đơn giản, đừng quên tối nay là bữa tối từ thiện, bữa tối từ thiện thì để làm gì? Đương nhiên là quyên góp tiền, sau khi tên này không thể quyên góp tiền, xem tên này sẽ vô cùng xấu hổ như thế nào.” Bạch Quỳnh tỏ vẻ như âm mưu đã thành công, anh ta cười thành tiếng.

 

“Vô cùng xấu hổ? Gia chủ Tạ, cậu Bạch, hai người thật thú vị!”

 

Đột nhiên, một giọng nói vui đùa vang lên, không biết Dương Tiêu đã đến sau lưng hai người từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn họ.

 

“Anh… anh đên đây từ lúc nào?” Khi thây Dương Tiêu đang mỉm cười nhìn họ, Bạch Quỳnh giật mình.

 

Trong nháy mắt vẻ mặt Tạ Quần u ám: “Dương Tiêu, cậu muốn làm gì?”

 

“Tôi không làm gì cả! Vừa rồi nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ nên tôi mới qua xem thử, hóa ra là hai người hao tổn tâm huyết muốn làm nhục tôi!” Dương Tiêu cười nhẹ.

 

Vừa bước vào hội trường, Dương Tiêu cảm thấy rõ ràng có hai loại hơi thở lao về phía mình.

 

Khi thấy Bạch Quỳnh và Tạ Quần xuất hiện trong bữa tối từ thiện tối nay, Dương Tiêu cũng không thấy ngạc nhiên.

 

Xét cho cùng, Bạch Quỳnh là cậu chủ của nhà họ Bạch, gia tộc số một ở Giang Nam.

 

Ngoài ra Tạ Quần là người đứng đầu nhà họ Tạ, một trong mười đại gia hàng đầu ở thành phó Trung Nguyên, tổng tài sản của nhà họ Tạ vượt quá mười tỷ tệ, là một đại gia thực sự ở thành phố Trung Nguyên.

 

Khi cả hai đang trò chuyện sôi nổi, Dương Tiêu chào Kim Đại Chung rồi bước tới.

 

Nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau Dương Tiêu biết đêm nay hai tên này chắc chắn muốn chờ cơ hội làm anh khó xử.

 

Cách đây không lâu, tại hội nghị đồ cổ anh đã khiến Tạ Quần xấu hồ, bây giờ anh giả làm bạn trai của Hoa Mộ Tranh, Bạch Quỳnh đã nổi cơn tam bành.

 

Hơn nữa, vì hôm nay anh đến tìm Tô Thiên Lung chạm mặt với Bạch Quỳnh, thân phận thật của anh cũng bị bại lộ.

 

Gương mặt Bạch Quỳnh như bị mây mù bao phủ, đột nhiên Dương Tiêu bước tới, khiến Bạch Quỳnh kinh ngạc, anh ta nhìn Dương Tiêu với ý thù địch: “Tôi nên gọi anh là Tiêu Dương hay Dương Tiêu?”

 

“Đều được cả, chỉ là cái tên thôi mà.” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.

 

Nghĩ đến việc Dương Tiêu đã có gia đình rồi mà vẫn còn có quan hệ mập mờ với Hoa Mộ Tranh, Bạch Quỳnh nổi giận: “Mẹ nó anh đã kết hôn rồi, còn thân với Hoa Mộ Tranh như vậy, anh thiếu đạo đức hả?”

 

“Chậc chậc! Sức hấp dẫn của tôi quá lớn không thể che giấu được, cô Hoa chủ động dựa vào người tôi, tôi cũng không biết làm sao! Anh cũng biết đó thôi, đàn ông mà, gặp được phụ nữ đẹp, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp như cô Hoa là ai cũng khó từ chối.” Dương Tiêu nói đùa.

 

Không còn cách nào khác, anh nợ Hoa Mộ Tranh hai ân huệ, cho nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng nói mình có quan hệ tình cảm với Hoa Mộ Tranh.

 

Tạ Quần hừ lạnh: “Không biết xáu hổ, cầu nam nữ!”

 

“Không biết xấu hổ? Chủ nhà Tạ, đừng tỏ ra mình là người dân lương thiện như vậy chứ? Mọi người đều là đàn ông, ông không nuôi phụ nữ ở bên ngoài đâu à? Ông nói không có, ông tự thử hỏi bản thân mình đi xem ông có tin hay không?” Dương Tiêu chế nhạo.

 

Bị Dương Tiêu bắt bẻ, mặt mày Tạ Quần sa sầm lại.