Lân Long Các là tổ chức y tế lớn nhát trong nước, có đầy đủ các nhà lãnh đạo trẻ trong lĩnh vực y tế, bắt kỳ ai trong số họ đều có thể sánh ngang với Liễu Giang Hà thầy của anh ta.
Dương Tiêu tức giận nói: “Thầy của anh Liễu Giang Hà bảo tôi qua, có vấn đề gì à?”
“Thật sao?” Vương Trạch khinh thường nói.
Dương Tiêu nhún vai: “Nếu không tin, anh hoàn toàn có thể xác nhận cùng thầy của mình.”
Vương Trạch nhìn Dương Tiêu giống như không nói dối, anh ta có lòng nhưng không có lực. Anh ta biết Liễu Giang Hà thầy của mình vẫn luôn có quan hệ tốt với Dương Tiêu, Liễu Giang Hà mời Dương Tiêu tới cũng không phải là không có khả năng.
Bây giờ Liễu Giang đang giao tiếp với một số ứng viên nặng ký trong Hiệp hội y học, nếu bây giò gọi điện thoại tới làm phiền thì không thích hợp.
“Nếu anh không có việc gì nữa thì phiền anh tránh raI”
Dương Tiêu thờ ơ nói.
“Hừ! Cậu bớt đắc ý đi, tôi khuyên cậu không nên tự chuốc lấy nhục nhã, nếu không, tôi bảo đảm cậu sẽ hối hận.”
Vương Trạch tàn nhẫn nói.
Dương Tiêu có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận trên người Vương Trạch, anh thực sự không muốn quan tâm đến Vương Trạch, đi thẳng vào.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Tiêu, trên mặt Vương Trạch tràn đầy lửa giận, không cam lòng nắm chặt tay: “Liễu Giang Hà, cái lão già này mát trí nhớ hả? Làm sao có thể đánh giá cao thằng phế vật nhà họ Đường này? Mẹ nó, thật đáng ghét!”
Lúc này, Vương Trạch vô cùng tức giận, anh ta thực sự không thể hiểu được tại sao Liễu Giang Hà lại coi trọng Dương Tiêu như vậy.
Theo quan điểm của Vương Trạch, Dương Tiêu là một kẻ dối trá, chỉ biết lừa gạt, không có một chút tài năng gì, so sánh với anh ta thì một trên trời một dưới đất.
“Yo! Đây không phải là chủ nhiệm Vương Vương Trạch sao? Sao chủ nhiệm Vương lại tức giận như vậy?” Lúc này, một thanh niên mặc vest đi giày da bước ra khỏi một chiếc việt dã.
Nhìn thấy thanh niên, Vương Trạch nắm chặt tay, bực bội nói: “Anh Điền anh đừng nhắc tới nữa, thầy của tôi lại mời một thằng phế vật tới tham gia sự kiện giao lưu y học. Đây không phải là chuyện vớ vẫn sao?”
“Ò? Bác sĩ Liễu mời phế vật?” Thanh niên anh Điền ngạc nhiên hỏi.
Anh Điền tên là Điền Chấn Hưng, con trai ông chủ tập đoàn dược phẩm lớn nhất trong thành phố Trung Nguyên.
Kể từ khi thành lập tập đoàn Tuyết Tiêu, tập đoàn dược phẩm Điền thị đã từ vị trí đứng đầu tụt xuống vị trí thứ hai trong ngành dược phẩm ở thành phó Trung Nguyên.
Phải nói rằng tập đoàn dược phẩm Điền thị đã có thể ổn định trở thành tập đoàn dược phẩm lớn nhất ở thành phó Trung Nguyên trong nhiều năm như vậy, nền tảng của nó rất sâu sắc, định giá thị trường của tập đoàn dược phẩm Điền thị đã vượt quá hai tỷ rưỡi, sẽ sớm chạm mốc ba tỷ lệ.
Tuy nhiên, điều khiến mấy ngày qua khiến toàn bộ tập đoàn Điền thị chấn động là việc xuất hiện tập đoàn Tuyết Tiêu với số vốn đăng ký ba tỷ tệ, bất ngờ giẫm lên chân tập đoàn dược phẩm Điền thị.
Điều đáng sợ nhất đối với tập đoàn dược phẩm Điền thị là một số thành viên gia tộc lớn ở Trung Nguyên đã hợp tác với tập đoàn Tuyết Tiêu.