Ánh mặt trời giữa mùa hè bị lá cây cắt thành những mảnh vỡ li ti, chiếu vào cửa sổ, dát một dải lụa trắng xám lúc đậm, lúc nhạt trên bàn văn phòng giáo viên khối 11.
Tại góc bàn, những trang lịch bị gió thổi lất phất, loạt soạt bay sang những trang khác rồi từ từ dừng lại.
Ngày 14 tháng 9 năm 2014.
Đây là ngày đầu tiên Hạ Diên Điệp rời khỏi vùng núi kia, bước vào ngôi trường cấp ba Tân Đức rộng rãi, đầy khí thế này.
Nơi đây được lát hoàn toàn bằng gạch và ngói, thậm chí đến cả máy điều hòa phả gió lạnh vù vù cũng quá đỗi xa lạ với Hạ Diên Điệp, chẳng tài nào quen nổi.
Nhưng bởi vì đã thấy quá nhiều điều bất ngờ nên cô cũng không còn thấy lạ lẫm mỗi khi gặp chúng nữa.
Đứng trong văn phòng máy điều hoà thổi phà phà gió lạnh gần nửa tiếng đồng hồ, sự tò mò trong lòng Hạ Diên Điệp đã vơi đi gần hết, chỉ còn lại nỗi phiền muộn khó mà dằn xuống được.
Quá trình làm thủ tục nhập học quá rề rà, thỉnh thoảng lại có những ánh nhìn của người trong văn phòng dòm ngó sang chỗ cô, chỉ có thầy Miêu trước mặt là không làm vậy.
Tên đầy đủ của thầy Miêu là Miêu Tân Quân, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên tiếng Anh của lớp 11/1 trường cấp ba Tân Đức, là một người đàn ông gần ngũ tuần và cũng bắt đầu có dấu hiệu bị hói như một lẽ tự nhiên.
Giờ phút này, ông ấy đang đẩy kính, mắt díp lại thành hai sợi chỉ, tập trung gõ bàn phím đằng sau máy tính một cách khó khăn.
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ khiến đỉnh đầu nhấp nhô lúc lên, lúc xuống của thầy Miêu càng phát sáng hơn nữa, nom chẳng khác gì bóng đèn bật công suất cao nhất trên núi.
Có đôi lúc Hạ Diên Điệp lại bất giác bị nó thu hút sự chú ý, nhìn sang, rồi lại giật mình, cúi đầu nhìn đi chỗ khác.
Thế là mãi đến lúc gõ xong, ngồi thẳng người lên, thầy Miêu nhìn thấy cô bé trông có vẻ rất hướng nội, nói năng rụt rè cũng đang cúi gằm mặt xuống đất.
Chắc mẩm cô bé này đang bỡ ngỡ trước môi trường mới nên mới chúi mũi xuống đất như muốn dán mắt vào mũi chân mình đây mà.
Nhận định ấy làm sự xót xa bao trùm cõi lõng thầy Miêu.
"Bạn Hạ, mặc dù đến trường mới, lớp mới nhưng em cũng không cần lo lắng quá đâu. Bí thư chi bộ đã gọi điện thoại kể cho thầy biết về tình hình ở thôn em rồi, gặp phải khó khăn gì thì cứ tìm thầy, lúc nào thầy cũng có mặt ở đây cả."
Nói xong câu ấy, thầy Miêu cầm tờ giấy đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lên, trên đó là một dãy số điện thoại được viết nắn nót bằng bút máy mực xanh.
Ông ấy cười hiền từ, đưa giấy cho cô gái: "Đây là số điện thoại của thầy, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho thầy nhé."
Cô gái đang đứng trước bàn thầy có vẻ hơi tần ngần, không nhận lấy tờ giấy của ông ấy: "Cảm ơn thầy, nhưng em... Không có điện thoại ạ."
"..."
Nụ cười trên môi thầy Miêu thoáng chốc cứng đờ.
Ông ấy vừa nghe thấy một tiếng sấm đầy tự trách và áy náy vang rền trên lương tâm của mình.
Chưa hết, đứa con trai đứng cạnh bàn chủ nhiệm lớp 11/2 ở phía đối diện, đang lấm lét liếc sang nơi này buộc miệng "xì" một tiếng: "Thời đại nào rồi mà có người chưa mua điện thoại thế?"
"Rầm!"
Không chờ thầy Miêu nổi đóa, chủ nhiệm lớp 11/2 đã đập bàn trước tiên: "Chu Tinh Văn! Nhìn bài thi học kỳ trước được hai điểm của em đi kìa, em rảnh quá nhỉ, có tâm trạng lo chuyện người ta luôn à?"
"..."
Không có nơi để trút giận, thầy Miêu bực bội quay về. Ông ấy bắt đầu nhẫn nại giới thiệu từng khu dạy học một, từng chuyện bài vở, lộ trình học tập trong trường cấp ba Tân Đức thật cặn kẽ cho Hạ Diên Điệp biết, không mảy may tỏ ra mất kiên nhẫn dù chỉ một chút.
Còn cậu con trai tên Chu Tinh Văn kế bên thì thuộc kiểu người "ta đây không sợ ai", bị giáo viên phê bình thì vẫn có thể cười đùa cợt nhả được. Không lâu sau đó, cậu ấy bị chủ nhiệm lớp 11/2 bực bội phất tay, đuổi ra khỏi văn phòng.
Chu Tinh Văn bèn từ từ chạy về, vào tòa nhà dạy học, băng qua hành lang lớp 12/2 như một cơn gió, chạy thẳng một mạch đến trước cửa lớp 12/1 mà không chút ngại ngần.
"Hót hòn họt! Có "trùm" mới đến lớp các cậu kìa!"
Cửa lớp 12/1 bị mở toang, làm phát ra tiếng "rầm rầm".
Hôm nay là ngày chủ nhật nên nhà trường không quá khắt khe việc học, toàn thể học sinh trong trường đều có mặt tại đây để tự học. Mặc dù lúc này đang là giờ giải lao giữa tiết nhưng với tư cách là lớp dự bị đại học được nhà trường chú trọng bồi dưỡng trong khối 11, nhiều học sinh lớp 11/1 đều tiếp tục chăm chỉ học tập vào giờ giải lao.
Một loạt hành động của Chu Tinh Văn làm cô gái bàn trước giật mình, ngẩng phắt đầu lên, ném phăng cây bút vào cậu ấy một cách tàn bạo:
"Chu Tinh Văn, cậu muốn chết hay gì, làm tôi sợ chết khiếp!"
Chu Tinh Văn lách người sang một bên, thành thạo tránh né, còn tí tửng vịn bàn giáo viên: "Chị Quỳnh bớt giận, em vội quá nên ba chân bốn cẳng chạy tới đây báo tin lớn cho lớp chị ấy mà!"
"Gì? Cậu thì biết tin lớn gì?"
Bên này vừa nhốn nháo lên, các học sinh còn lại trong lớp 11/1 không hẹn mà cùng yên lặng.
Nhận được sự chú ý như mong muốn, Chu Tinh Văn đắc chí ngẩng cao đầu: "Lúc này thầy Miêu đang ở trong văn phòng, làm thủ tục nhập học cho học sinh mới chuyển đến lớp các cậu đấy!"
"Học sinh mới chuyển đến?"
"Vào thẳng lớp 11/1 bọn tôi luôn hả? Không thể nào!"
"Con trai hay con gái? Xinh không?"
"..."
Chu Tinh Văn vô cùng hài lòng về cuộc tranh luận sôi nổi mà mình vừa tạo ra trong lớp 11/1. Cậu ấy áp hai tay vào nhau, làm bộ hắng giọng: "Con gái. Ngoại hình thì các cậu khỏi hóng, tôi nhìn từ bên cạnh thì đeo cặp kính đen to đùng, còn thắt bím hai bên dài ơi là dài. Các cậu chưa thấy cách ăn mặc của cậu ta đâu, nói mới biết cậu ta đi học chứ không nói khéo còn tưởng là đi ăn xin nữa cơ!"
"???"
Trong chốc lát, cả lớp xôn xao cả lên, ồn như cái chợ, một số nam sinh phía cuối lớp ban đầu không ai để tâm đến tiếng ồn phía trước cũng ngẩng đầu nghe ngóng.
"Đệt, ăn xin á?" Cao Đằng đang ngồi xổm trên ghế, ra bài buột miệng phì cười, giễu cợt: "Không thể nào, Tân Đức có phải trường công lập đâu, học phí một năm cũng có ít gì, một đứa ăn mày sao vào học được?"
"Có khi là trò mới đang là mốt của người giàu cũng nên."
Diêu Hoằng Nghị ngồi trên mép bàn, cũng đang cầm bài trên tay chép miệng với Cao Đằng kế bên.
Cao Đằng quay đầu nhìn qua.
Khác hẳn với tư thế chợ búa người thì ngồi xổm trên ghế, người thì ngồi trên cạnh bàn chơi bài của hai người, người con trai với mái tóc đen tuyền ở hành lang đối diện đang cầm sách, tựa vào tường với phong thái có thể gọi là đàng hoàng, nghiêm túc.
Ngày nghỉ cuối tuần là ngày không cần mặc đồng phục khi đến trường hiếm có của trường cấp ba Tân Đức, điều đó đã tạo nên khung cảnh đủ loại màu sắc trong phòng học. Song, người con trai ấy khác hẳn với mọi người xung quanh, vẫn mặc đồng phục của trường cấp ba Tân Đức là áo sơ mi và quần dài.
Có điều vạt áo sơ mi trắng không sơ vin mà buông thả ở ngoài, rủ xuống dưới eo, có phần hơi trong suốt dưới ánh sáng rực rỡ. Bờ vai và lưng nối tiếp nhau tạo thành một đường cong sắc nét, gọn gàng và đẹp mắt. Anh thong dong dựa lưng vào tường, thấp thoáng nhìn thấy chiếc bụng đang khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở dưới chiếc áo mỏng.
Cổ áo được mở hai cúc để lộ cần cổ thon dài, yết hầu nhô lên đầy thu hút.
Tuy nhiên, điều làm bọn con trai tổn thương, tự ái hơn cả là đôi chân dài miên man dưới bàn của anh. Rõ ràng anh chỉ đứng chạm đất bình thường nhưng chiếc quần dài như bao người khác khi được mặc trên đôi chân anh lại thành ra dài đến hơn tám phần, một đoạn cổ chân trắng nõn, thon gọn lộ rõ mồn một dưới gấu quần, dáng vẻ thanh mảnh của cổ chân đi thẳng một mạch vào ống quần dài màu đen.
Còn mặt thì...
"..."
Cao Đằng buồn đến nẫu cả ruột, quay phắt đầu về, ném đôi hai đang cầm xuống: "Kiểu như anh Liệt thì người phàm miễn bàn."
Diêu Hoằng Nghị nhìn bài trên bàn rồi lại nhìn những lá bài mình có, sau đó làm bộ tỉnh rụi nhảy xuống khỏi bàn, đi thẳng một mạch đến bàn cuối cùng theo đường chéo lối đi.
"Anh Liệt, Chu Tinh Văn nói có một đứa ăn xin chuyển đến lớp chúng ta kìa." Diêu Hoằng Nghị dựa vào mép bàn của Du Liệt, cúi người bảo.
"Ờ."
Du Liệt không thèm ngước lên, dưới ánh nắng thư thái, anh dửng dưng bật độc một chữ duy nhất xem như trả lời, ngón tay tiếp tục lật sang một trang sách khác. Đường mí mắt dài, lạnh lùng hơi ngước lên, tầm mắt cũng hướng lên theo.
Cao Đằng ngồi xổm trên ghế, cười ngu: "Cậu nói với anh Liệt thì có ích gì chứ? Cậu ấy không quan tâm ba cái chuyện tầm phào này đâu, so với nhà cậu ấy thì cả đám chúng ta toàn là ăn xin cả. Cậu xem tin tức kinh tế tài chính hôm qua chưa? Ba cậu ấy vừa mua..."
Cao Đằng mới nói được một nửa thì bị Diêu Hoằng Nghị thảy cho cái nhìn sắc lẻm như dao câu liếc vào mỏm đá.
Cao Đằng biến sắc, ngậm miệng lại ngay, nhưng đã muộn.
"..."
Bên cạnh bệ cửa sổ, Du Liệt cụp mắt, dừng ở hành động này đến mấy giây.
Cuốn tạp chí mỏng được anh gập lại. Gân xanh trên cần cổ trắng nõn hơi gồ lên. Du Liệt từ từ nghiêng mặt qua, mấy cọng tóc mái rủ xuống, lặng lẽ quẹt qua đôi mắt đen tuyền của anh.
Cao Đằng đơ ra như tượng trước cái nhìn ấy.
Thật ra khoảnh khắc này diễn ra chỉ trong mười lăm giây ngắn ngủi, dù rằng đối với Cao Đằng, khoảng thời gian ấy chậm đến nỗi như thể Du Liệt lăng trì mình suốt cả nửa thế kỷ chỉ bằng ánh mắt vậy.
Du Liệt lạnh lùng nhìn sang nơi khác.
"Anh Liệt." Bấy giờ Cao Đằng mới lấy lại tinh thần, bối rối tuột từ ghế xuống đất: "Xin lỗi, tôi quên, tôi không cố ý nói ra đâu."
Sự bực dọc khó thấy hiện ra trên mặt Du Liệt, anh mệt mỏi đứng dậy.
"Câm miệng, chơi bài của cậu đi."
"..."
Cao Đằng không dám hé răng lấy câu nào. Dõi theo bóng dáng của Du Liệt đến khi anh sắp lên trên lớp học, cậu ấy mới quay đầu hỏi Diêu Hoằng Nghị: "Thôi chết rồi, có khi nào anh Liệt ghim tôi rồi không?"
"Ai bảo cậu dở hơi quá làm gì, đáng đời!"
"Cút bà cậu đi! Rõ ràng thằng cháu nhà cậu trêu cậu ấy nên tôi mới hùa theo chứ bộ!"
"Tôi có phải ba cậu đâu, mắc gì tôi phải đứng ra chịu trách nhiệm vì sự ngu ngốc khó đỡ của cậu chứ!"
"Cút! Cút! Cút!"
Cao Đằng chưa kịp nói hết câu thì tiếng chuông chuẩn bị vào lớp đột nhiên reo lên.
Dù vậy, bóng lưng Du Liệt vẫn không mảy may đi chậm hơn hay dừng bước. Anh vẫn đút tay vào túi quần, cụp mắt một cách thong dong nhàn nhã, lấy một viên đá đã được mài mượt mà, bóng loáng ra khỏi túi quần.
Viên đá tròn nhỏ bé bị kẹp giữa các ngón tay trái của anh, vòng quanh, uốn lượn quanh những ngón tay thon dài, hơi gập lại ấy, lúc thì nhanh, lúc thì chậm, tạo cho người ta ảo giác dường như có một đóa hoa đang nở trên bàn tay anh.
Tiết tấu của viên đá được anh điều khiển thành thạo bằng một tay.
Dường như đã trút bỏ được sự tức tối nào đó, vẻ bực mình trên mặt Du Liệt đã dịu đi chút đỉnh.
Trong tiếng chuông báo hiệu vào lớp inh ỏi, Du Liệt ra khỏi phòng học, đi tới cầu thang, sau đó dửng dưng ngước mắt lên, dừng trước cửa.
Cách đó không xa có một cô gái thắt bím hai bên dài đến tận hông đang đứng. Cô đứng ngoài lớp, tựa vào cửa sổ, đưa lưng về phía anh, kiễng chân làm gót nhẹ nhàng chao đảo qua lại.
Bức tường mỏng manh đằng sau Du Liệt không thể cản được tiếng cười đùa ầm ĩ trong lớp:
"Đệt mẹ, ai muốn ngồi cùng bàn với ăn mày đâu chứ?"
"Chắc chỉ là phận lao công thôi, Chu Tinh Văn, cậu đừng nguyền rủa lớp bọn tôi chứ!"
"Nghe như kiểu học sinh nghèo, hoàn cảnh cực kỳ khó khăn ấy. Cậu ta không bốc mùi đấy chứ? Eo ôi, đang mùa hè đó nha, cứu với!"
"..."
Một loạt từ ngữ chối tai chất chứa sự nhạo báng, ầm ĩ đến khủng khiếp, như thể muốn hành hạ màng nhĩ của bất cứ ai không có vấn đề về thính giác.
Tuy nhiên, thiếu nữ trên hành lang lại điềm nhiên như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Cô chỉ chìa cánh tay trắng sứ, nhỏ nhắn, thanh mảnh ra bên ngoài tòa nhà dạy học, năm ngón tay dang rộng hết cỡ, như thể muốn cảm nhận từng làn gió nóng bức và khô len lỏi qua những kẽ tay.
Không hiểu vì sao Du Liệt chợt nhớ đến con mèo hoang thường xuyên lẻn vào khu vườn phía sau biệt thự nhà mình.
Lúc vươn mình dưới ánh nắng, chân của con mèo mũm mĩm như quả cầu ấy sẽ dang rộng các ngón thật to trên mặt đất giống như cô, mỗi ngón một hướng.
Du Liệt tỳ đầu lưỡi lên khóe môi mỏng, thế nhưng anh vẫn không thể kìm chế được tiếng bật cười thật khẽ ấy.
"..."
Nghe thấy tiếng cười cách mình thật gần kia, Hạ Diên Điệp đang đứng trước cửa sổ thầm giật thót. Cô rụt tay về, quay phắt ra sau.
"Bộp!"
Bím tóc thật dài sau lưng thiếu nữ đánh trúng tay của người vừa định đi qua.
Hạ Diên Điệp chưa xoay hẳn người lại, khi liếc mắt trông sang, cô nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua thật nhanh, rơi trên bàn tay thon dài, cong hờ của người con trai trước mặt, rồi trượt xuống, rơi vào cầu thang bên hông.
Hạ Diên Điệp lưỡng lự một hồi mới ngước lên nhìn lại bóng dáng tuấn tú, cao ráo đằng trước.
Mà lúc này, người nọ cũng thôi nhìn xuống cầu thang, ý cười khẽ khàng nơi đuôi mắt chỉ mới chớm nở thì đã bị bẻ vặn thành sự lạnh lùng, sắc bén.
Khi chạm mắt với cô, đôi mắt đen tuyền của anh chứa chan sự lạnh lẽo và khó chịu, thậm chí còn khiến người nhìn cảm giác mình đang bị tên này chửi bằng mắt.
Hạ Diên Điệp: "...?"
Nếu cô nhớ không nhầm thì rõ ràng anh là người cười nhạo cô trước, còn đột nhiên lên tiếng, làm cô giật mình nên cô mới xoay người lại mà?
Dẫu đã có cặp kính gọng đen quê mùa, xấu xí làm vỏ bọc ngụy trang, cái nhìn đanh lại đầy nghiêm nghị của thiếu nữ vẫn hiện rõ mồn một. Cô ngước chiếc cằm nhỏ nhắn, trắng nõn về phía anh, khẽ hé đôi môi nhạt màu như chuẩn bị nói gì.
Đúng lúc đó, giọng nói của thầy Miêu cất lên từ đằng sau: "Du Liệt, sao em không về học tiết tự học mà đứng ngoài này làm gì?"
"..."
Thiếu nữ trên hành lang chợt khựng lại, ngay sau đó, sự sắc bén nơi đáy mắt cô thoắt cái vụt tắt, nhường chỗ cho sự hiền dịu khiến Du Liệt những tưởng mình vừa bị ảo giác.
Thiếu nữ rụt vai lại, đây là lần đầu tiên Du Liệt nghe thấy Hạ Diên Điệp cất tiếng nói. Giọng cô có vẻ hơi run rẩy, tiếng phổ thông cũng không chuẩn là bao, ngữ điệu nhỏ nhẹ như người Ngô vùng Giang Nam làm người nghe nghĩ mình đang bị trêu đùa:
"Bạn, bạn Vu? Xin lỗi, tôi vừa làm rơi thứ gì của cậu sao?"
Cách nói chuyện của cô như thể sẽ bị anh dọa sợ phát khóc ngay sau đó vậy.
"..."
Du Liệt khẽ híp mắt.
Thầy Miêu lại gần hai người, nghiêm mặt răn dạy: "Còn đứng ngoài này nữa là sao? Rồi em có học tiết tự học không?"
"... Có."
Du Liệt lườm nguýt Hạ Diên Điệp mấy giây, ung dung trả lời. Sau đó, anh lùi lại hai bước, xoay người tiến về phía đầu cầu thang.
"Em bị rơi đồ." Anh giơ tay trái lên: "Đi nhặt đã."
Ban đầu thầy Miêu còn hơi bực mình, nhưng khi thấy tay trái trống không của Du Liệt, ông ấy bình tĩnh hơn phần nào, dường như ông ấy đã biết anh vừa đánh rơi thứ gì.
"Đừng sợ em ấy, em học ở lớp lâu rồi sẽ biết em ấy quen thói cậu cả, đủ thứ tính xấu thôi, em ấy nói chuyện với ai cũng như vậy hết."
Thầy Miêu trấn an cô xong thì sực nhớ ra chuyện gì, ông ấy chần chờ hỏi nhỏ: "Em không đăng ký ở ký túc xá đúng không?"
"Vâng."
"Vậy em có chỗ ở tại thành phố Khôn này chưa?"
"Em có rồi ạ."
Ở khúc rẽ trên cầu thang, Du Liệt cúi người, nhặt viên đá nhỏ rơi trên bậc thang giữa lên rồi đứng thẳng, xoay người.
Vào giây phút ấy, anh đang đứng sau bức tường nằm trong góc khuất, giọng nói của thiếu nữ vang vọng trên hành lang:
"Em đang ở... Nhà của người bảo trợ ạ."