Bên trong căn phòng kín đáo của tòa nhà sang trọng nằm sâu trong trung tâm Hồng Kông, Hạo Huy ngồi trên chiếc ghế bọc da, tay cầm điếu xì gà, khói bay lơ lửng trong không trung. Gương mặt ông trầm ngâm, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt. Trên màn hình là hình ảnh Trạch Dương – cậu thanh niên trẻ tuổi mới bước chân vào thế giới ngầm. Hạo Huy không thực sự tin tưởng vào Trạch Dương. Cậu ta còn quá trẻ, chưa đủ kinh nghiệm sống trong thế giới này. Nếu không phải vì Hạo Quy, em trai ông ta, đã lên tiếng nhờ giúp đỡ thì có lẽ Hạo Huy đã không để ý đến cậu thanh niên này.
Một thuộc hạ thân tín bước vào, khẽ gật đầu chào trước khi lên tiếng: "Thưa ông trùm, có tin mới từ đội của Lý Tinh. Trạch Dương đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao, và hơn thế nữa..."
Hạo Huy rít một hơi xì gà, nhướng mày: “Cứ nói đi."
"Cậu ta không chỉ hoàn thành việc giao hàng mà còn... giết toàn bộ những kẻ chống đối chỉ trong vài phút. Chỉ cần năm phút, cậu ta đã tiêu diệt hàng chục người mà không gặp khó khăn gì. Sử dụng súng rất thành thạo và không để lại bất cứ dấu vết nào."
Một chút ngạc nhiên thoáng qua gương mặt Hạo Huy. Ông trùm vốn không kỳ vọng quá nhiều vào Trạch Dương trong nhiệm vụ đầu tiên này. Ông chỉ muốn thử thách cậu thanh niên xem liệu cậu có thể giữ bình tĩnh và hoàn thành được nhiệm vụ. Nhưng kết quả vượt ngoài mong đợi, thậm chí Hạo Huy có chút cảm thấy hài lòng.
"Cậu ta đúng là không đơn giản như vẻ ngoài," Hạo Huy lẩm bẩm, đôi môi nhếch lên thành nụ cười nhạt. "Còn nhỏ tuổi mà đã có khả năng giết người một cách nhanh chóng và tàn bạo như vậy.”
Thuộc hạ tiếp tục: "Ngài muốn chúng tôi làm gì tiếp theo với Trạch Dương?"
Hạo Huy khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn. “Quan sát kỹ cậu ta, đừng để sót bất kỳ hành động nào. Nói Lý Tinh giám sát cẩn thận. Nếu thấy cậu ta thật sự ổn định và đáng tin, tôi sẽ cân nhắc giao cho cậu ta thêm nhiệm vụ quan trọng hơn."
Người thuộc hạ cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng. Hạo Huy đưa điếu xì gà lên miệng, ngẫm nghĩ. Ông vẫn không hoàn toàn tin tưởng Trạch Dương, nhưng những gì cậu ta thể hiện trong lần này làm ông không thể phớt lờ. Trước khi biết rõ con người thực sự của Trạch Dương, ông sẽ tiếp tục theo dõi. Trong thế giới ngầm này, sự cẩn trọng luôn là yếu tố sống còn.
Trở lại căn biệt thự của Lý Tinh, nơi Trạch Dương đang tạm trú, chiếc xe hơi đen bóng lăn bánh chầm chậm qua cổng. Trạch Dương ngả người ra ghế, đầu óc vẫn còn quay cuồng sau một đêm dài làm nhiệm vụ.
Khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, Trạch Dương bước xuống, cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể.
Anh bước vào nhà, trong không gian ấm cúng của biệt thự, không khí thật yên bình. Tiếng cười của đứa trẻ vọng ra từ phòng khách. Trạch Dương nhìn thấy bảo mẫu và người giúp việc đang chăm sóc cho đứa bé rất chu đáo. Đứa bé cười đùa, tay khua khoẳng trong không trung khi được bảo mẫu bế trên tay. Khung cảnh này khiến Trạch Dương cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Một nụ cười thoáng qua trên môi anh. Ít nhất thì đứa bé vẫn ổn, được chăm sóc tốt. Anh cảm thấy yên tâm hơn. Sau một đêm đầy căng thẳng, đây là thứ duy nhất mang lại chút bình yên cho anh.
"Đứa bé khỏe không?" Trạch Dương hỏi, giọng trầm trầm nhưng ấm áp.
Bảo mẫu quay lại, mỉm cười: "Cô bé rất ngoan, thưa cậu. Không có gì phải lo lắng cả."
Anh gật đầu, không nói gì thêm, rồi bước thẳng vào phòng của mình. Sự mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm toàn bộ cơ thể, anh cần một giấc ngủ thật sâu để hồi phục. Nhưng trước đó, anh phải tắm rửa và ăn uống chút gì đó. Sau khi bước vào phòng tắm, anh để dòng nước lạnh xối lên cơ thể, cảm giác dễ chịu lan tỏa, xóa tan phần nào sự căng thẳng từ nhiệm vụ tối qua.
Khi tắm xong, Trạch Dương lặng lẽ ngồi xuống bàn, ăn vội vài miếng đồ ăn mà người giúp việc đã chuẩn bị sẵn. Đồ ăn ngon lành nhưng anh không có tâm trạng thưởng thức, chỉ ăn qua loa để có đủ năng lượng, rồi sau đó lập tức ngả người lên giường. Ánh sáng ban mai hắt qua cửa sổ, nhưng anh không để ý. Chỉ vài phút sau, Trạch Dương đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngụy Lâm, về đến biệt thự sau anh khoảng 15 phút. Vừa bước vào nhà, Ngụy Lâm cũng nghe thấy tiếng cười của đứa bé và nhìn thấy bảo mẫu đang chăm sóc. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác an tâm khi biết mọi thứ vẫn ổn. Dù nhiệm vụ của anh không căng thẳng bằng Trạch Dương, nhưng việc phải xử lý những kẻ thu tiền bảo kê cũng khiến Ngụy Lâm mệt mỏi.
Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và ăn uống, Ngụy Lâm không ngủ. Anh ra ghế sofa trong phòng khách, cầm tờ báo lên đọc để giết thời gian. Mặc dù mọi thứ có vẻ yên tĩnh, nhưng trong lòng Ngụy Lâm vẫn cảm thấy chút bất an. Anh luôn có cảm giác rằng Hạo Huy đang thử thách họ, đặc biệt là Trạch Dương. Anh biết rằng ông trùm không đơn giản như vẻ ngoài, và việc ông giao cho Trạch Dương nhiệm vụ khó khăn ngay từ đầu chắc chắn là có dụng ý.
Khoảng vài tiếng sau, Trạch Dương tỉnh dậy, cơ thể đã được nghỉ ngơi đủ để hồi phục cơ thể đã được nghỉ ngơi đủ để hồi phục phần nào. Anh bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Ngụy Lâm đang ngồi trên ghế sofa. Ngụy Lâm ngẩng lên, gật đầu chào, và Trạch Dương ngồi xuống đối diện.
"Anh làm gì tối qua?" Trạch Dương hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng có chút tò mò.
Ngụy Lâm nhún vai, trả lời đơn giản: "Đi thu tiền bảo kê với mấy tay chân kia. Chỉ là mấy việc nhàm chán thôi, không có gì đáng kể."
Trạch Dương nhíu mày, không nói gì thêm, nhưng trong đầu anh đã có những suy nghĩ. Rõ ràng, Hạo Huy đang thử thách anh. Việc giao cho anh nhiệm vụ giao dịch ma túy và giết người ngay trong đêm đầu tiên không phải là điều bình thường. Anh biết Hạo Huy không đơn giản, và ông ta muốn kiểm tra xem anh có xứng đáng với sự tin tưởng hay không.
Ngụy Lâm nhìn Trạch Dương, rồi bật cười nhạt: "Ông trùm chắc muốn làm khó dễ cậu. Chỉ mới ngày đầu mà đã giao cho cậu nhiệm vụ quan trọng như vậy."
Trạch Dương lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng anh không cảm thấy lo lắng. Anh biết rõ rằng mình đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên. Giờ chỉ còn phải chờ xem ông trùm sẽ làm gì tiếp theo.
"Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể lơ là được,” Trạch Dương nói, giọng chắc nịch. "Hạo Huy không phải kẻ dễ đối phó. Mọi hành động của ông ta đều có mục đích."
Ngụy Lâm gật đầu đồng tình, cả hai ngồi lặng yên, ngẫm nghĩ về những thử thách phía trước. Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, soi sáng cả thành phố, nhưng trong lòng họ, sự căng thẳng vẫn còn đó.
...----------------...