Hoa Dại Trong Nước Mắt

Chương 74: Những Ngày Xưa Cũ


Hai năm trước, Trạch Dương và Linh Trung là những người bạn thân thiết. Trong suốt thời gian đó, họ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, và xây dựng một mối quan hệ khăng khít không gì có thể phá vỡ.

Linh Trung luôn nhớ về những buổi tối khi cả hai ngồi cùng nhau, bên ánh lửa bập bùng từ lò sưởi trong căn phòng nhỏ, nơi họ bàn luận về những kế hoạch và chiến lược cho tổ chức của họ. Trạch Dương, với vẻ mặt nghiêm nghị, thường ngồi lặng lẽ, đôi mắt chăm chú theo dõi từng chi tiết mà Linh Trung trình bày. Dù là một người lạnh lùng, nhưng sự hiện diện của anh lại mang đến một cảm giác an toàn cho Linh Trung, khiến anh cảm thấy mình không đơn độc trong cuộc chiến này.

Một buổi tối, sau khi hoàn thành một kế hoạch quan trọng, Linh Trung quyết định mở lòng mình với Trạch Dương.

Họ ngồi trên chiếc ghế bành, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn lồng làm nối bật lên vẻ đẹp hiếm hoi của khuôn mặt

Linh Trung.

"Quý Bình, cậu không bao giờ thấy mệt mỏi sao? Cứ tiếp tục như thế này mãi sẽ chẳng có kết thúc đâu," Linh Trung hỏi, giọng điệu vừa lo lắng vừa chân thành.

Trạch Dương nhìn lên, đôi mắt của anh mang vẻ u sầu. "Linh Trung, không phải lúc nào cũng có thể dừng lại. Đôi khi, chúng ta phải hy sinh những điều mình yêu quý để bảo vệ những gì quan trọng hơn."

Linh Trung khẽ lắc đầu. "Nhưng anh cũng cần phải chăm sóc bản thân mình. Không phải lúc nào mọi thứ cũng chỉ là về sự hy sinh. Đôi khi, anh cũng cần nghĩ đến bản thân mình."

Trạch Dương mỉm cười nhẹ, tuy không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng sự ấm áp trong nụ cười ấy đã khiến Linh Trung cảm thấy lòng mình ấm áp. "Cảm ơn cậu đã lo lắng. Nhưng nếu không có những người như cậu bên cạnh, tôi sẽ không thể tiếp tục."

Dần dần, mối quan hệ của họ trở nên sâu sắc hơn. Trạch Dương dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng bên ngoài, nhưng sự quan tâm của anh dành cho Linh Trung không thể phủ nhận. Có những lúc, khi họ cùng làm việc bên nhau, Linh Trung đã nhận ra những hành động nhỏ của Trạch Dương: những lúc anh chủ động bảo vệ Linh Trung khỏi nguy hiểm, hoặc khi anh lắng nghe mọi điều Linh Trung nói với sự chú tâm đầy trìu mến.

Có lần, khi Linh Trung gặp một vấn đề lớn trong công việc và cảm thấy mệt mỏi, anh ngồi một mình trong văn phòng, ánh đèn chiếu sáng trên giấy tờ bừa bộn. Trạch Dương bước vào, không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là đặt một ly cà phê nóng lên bàn và ngồi xuống bên cạnh.

"Cảm ơn, nhưng anh cũng cần nghỉ ngơi chứ," Linh Trung nói, ánh mắt biểu lộ sự cảm kích.

"Cậu là người duy nhất tôi có thể tin tưởng hoàn toàn. Đôi khi, chỉ cần sự hiện diện của cậu đã đủ rồi," Trạch Dương trả lời, giọng nói không biểu lộ nhiều cảm xúc nhưng vẫn mang đến một cảm giác chân thành.



Linh Trung không thể giấu được nụ cười. Trong suốt thời gian qua, anh đã yêu thầm Trạch Dương, và những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như thế này đã khiến tình cảm của anh càng thêm sâu đậm. Mặc dù Trạch Dương không bao giờ thể hiện tình cảm của mình một cách rõ ràng, nhưng sự quan tâm và cách anh chăm sóc Linh Trung đã khiến anh cảm thấy được yêu thương theo cách riêng của mình.

Một đêm khi họ ngồi cùng nhau trên sân thượng của căn nhà an toàn, Linh Trung đã không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa. Ánh trăng sáng và gió nhẹ tạo nên một khung cảnh lãng mạn, và Linh Trung quyết định thổ lộ tâm

Sự của mình.

"Quý Bình, có một điều tôi muốn nói với anh từ lâu rồi. Tôi biết anh không phải là người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng tôi... tôi cảm thấy mình yêu anh. Mặc dù biết rằng tình cảm của mình có thể không được đáp lại, nhưng tôi vẫn muốn nói ra," Linh Trung nói, giọng điệu vừa chân thành vừa đầy lo lắng.

Trạch Dương nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, và một chút sự chần chừ trong ánh mắt. "Linh Trung, cậu biết đó, công việc và trách nhiệm của chúng ta luôn là ưu tiên hàng đầu. Tôi... tôi không dễ dàng mở lòng với ai. Nhưng cậu...

cậu đã làm cho tôi cảm thấy có điều gì đó khác biệt."

Linh Trung nở nụ cười nhẹ, ánh mắt của anh không hề có sự oán trách hay kỳ vọng gì quá lớn. "Tôi hiểu. Dù sao thì, điều quan trọng là tôi đã thổ lộ những gì tôi cảm thấy."

Vào một dịp khác, khi họ hoàn tất một nhiệm vụ quan trọng, Trạch Dương đã bất ngờ đưa cho Linh Trung một món quà nhỏ, một chiếc vòng tay đơn giản nhưng tinh tế.

"Cậu có thể đeo nó để nhớ rằng có một người luôn quan tâm đến cậu," Trạch Dương nói, mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt của anh đã thể hiện một sự ấm áp mà không thể chối cãi.

Linh Trung nhận chiếc vòng tay với lòng cảm kích vô bờ bến. "Cảm ơn anh. Tôi sẽ giữ gìn món quà này như một kỷ niệm đẹp, dù tình cảm của chúng ta không thể tiến xa hơn."

Những ngày tháng trôi qua, Trạch Dương và Linh Trung tiếp tục làm việc bên nhau, và mối quan hệ của họ trở nên càng khăng khít hơn, dù không bao giờ có một lời thổ lộ chính thức từ phía Trạch Dương. Những hành động nhỏ của anh, cùng với sự quan tâm chân thành mà Linh Trung cảm nhận được, đã đủ để làm cho tình cảm của anh trở nên mãnh liệt hơn.

Cuối cùng, khi Linh Trung bắt đầu cảm thấy mình ngày càng yêu Trạch Dương nhiều hơn, anh không thể không cảm thấy một chút thất vọng và tiếc nuối. Nhưng anh biết rằng trong trái tim mình, hình bóng của Trạch Dương sẽ mãi mãi là một phần không thể thiếu, dù có thể họ không thể ở bên nhau như anh hằng mong ước

Trạch Dương và Linh Trung đã cùng nhau trải qua nhiều điều, và những ký ức về sự thân thiết và tình cảm lặng lẽ của họ sẽ mãi mãi lưu lại trong tâm trí của cả hai, dù cho số phận đã định sẵn những thử thách không thể tránh khỏi.