Hoa Đăng Gửi Tâm Tư

Chương 23


Thư sinh tặng ta cái túi thơm còn muốn tặng ta một cây trâm gỗ, trực giác mách bảo ta không được nhận.

 

Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra nhận lấy.

 

Là Diệp Khuynh.

 

"Bạn học tặng quà cho nhau cũng là chuyện bình thường, Tuyết Sinh cứ nhận đi."

 

Thế sao?

 

Vậy thì ta yên tâm rồi.

 

Ta đưa tay nắm một đầu trâm kéo ra.

 

Diệp Khuynh không buông.

 

Ta dùng sức.

 

"Rắc."

 

Trâm gãy.

 

Ơ…

 

Đôi mắt thư sinh lập tức ngấn lệ.

 

"Chu hiệu úy, không cần phải làm nhục tiểu sinh như vậy, tiểu sinh tự biết mình và Chu hiệu úy khác nhau một trời một vực, tiểu sinh biết điều. Từ nay không gặp lại."

 

Ta: "???"

 

Thư sinh cẩn thận cầm lấy cây trâm gỗ gãy, cẩn thận nhét vào vạt áo rồi đi.

Ta nhìn Diệp Khuynh: "Lời hắn nói nghe sao mà kỳ lạ thế?"

 

Diệp Khuynh lạnh lùng nhìn ta từ trên xuống dưới: "Chu hiệu úy, đọc nhiều sách thì mới có thể sáng suốt."



 

Ta: "..."

 

Cùng ngồi xe ngựa đến Diệp phủ, ta ngoan ngoãn ngồi ở vị trí thứ hai.

 

Xe ngựa lắc lư, bên ngoài xe ngựa tiếng người ồn ào, ta buồn ngủ.





 

Có thứ gì đó mềm mại và lạnh lẽo cào vào mặt ta.

 

Ta khó chịu nắm lấy, bên tai nghe thấy tiếng rên khẽ.

 

Mở mắt, trong tầm mắt là một mái tóc đen nhánh bóng mượt.

 

Nhìn lên nữa, là khuôn mặt không chút biểu cảm của Diệp Khuynh.

 

Ta đảo mắt, hiểu rõ tình hình, lặng lẽ buông mái tóc trong tay.

 

Ta lật người ngồi dậy.

 

"Xin lỗi xin lỗi, Diệp đại nhân, tiểu tử vô lễ."

 

Ngủ quên, lại còn nằm lên đùi người ta.

 

Diệp Khuynh cũng không biết nghĩ thế nào, vậy mà không đá ta xuống.

 

"Ừm."

 



Hắn khẽ đáp một tiếng trầm khàn.

 

Ta vội vén rèm xuống xe.

 

Bầu trời tối đen khiến ta ngây người tại chỗ.

 

Ta ngủ bao lâu vậy?



 

Trời đã tối rồi!

 

Xe ngựa dừng ở phủ công chúa!

 

"Cái đó..." Ta ngượng ngùng gãi cằm: "Sao Diệp đại nhân không gọi ta?"

 

"Gọi rồi." Diệp Khuynh ngồi nghiêm trang như một vị Bồ Tát lạnh lùng vô tình: "Không có kết quả."

 

Ta: "..."

 

"Ha... ha ha, vậy tiểu tử cáo từ, hẹn gặp lại Diệp đại nhân sau!"

 

"Tuyết Sinh."

 

Tiếng gọi này khiến đỉnh đầu ta tê dại.

 

Ta cứng đờ dừng chân, quay đầu lại: "Diệp, Diệp đại nhân..."

 

Diệp Khuynh đưa cho ta một chiếc đèn hình lưỡi liềm: "Này, đồ chơi nhỏ, cầm chơi đi."

 

Ta không hiểu tại sao hắn đột nhiên tặng ta một chiếc hoa đăng nhưng người lớn tặng thì không thể từ chối, ta nhận lấy và cảm ơn là được.

 

"Cảm ơn Diệp đại nhân, tiểu tử cáo từ."

 

Ta nhảy xuống xe ngựa, xách hoa đăng chạy vào phủ, Tiểu Hổ hỏi hoa đăng ở đâu ra.

 

Ta nói Diệp đại nhân tặng.

 

Mẹ ta ẩn ý nói một câu: "Hôm nay là tết Thượng Tị."

 

"Tết gì thế, chưa nghe nói bao giờ?" Ta hỏi.

 

Mẹ ta liếc xéo ta: "Đồ ngốc."