Da thịt của Lãnh Đông Phong hoàn toàn chảy xệ, nhão nhoét, không ngừng rung chuyển khi hắn cử động. Cái bụng của hắn to bè, rũ xuống đến tận gối. Chân và tay của hắn đã không còn là chân tay bình thường của con người nữa mà là những xúc tu giống như lũ quái vật Bạch Tuột của hành tinh Biển Mặn. Xương sống của hắn cũng uốn éo chẳng khác gì lũ quái vật Rắn của hành tinh Rừng Già. Ngay cả cái lưỡi của hắn cũng dài ra, lo le như lưỡi của lũ rắn kia. Làn da của Lãnh Đông Phong có nơi loang lổ mọc lởm chởm lông lá vằn vện như da cọp, lốm đốm như da beo, có chỗ dày cui như da lợn rừng. Mũi của hắn lại giống như mũi chó,...
Tóm lại, toàn thân của Lãnh Đông Phong cứ như là một hỗn hợp của nhiều loại quái vật không gian gắn lại với nhau. Vừa xấu xí, gớm ghiếc, vừa đáng sợ, đáng tởm.
Trước kia, khi còn là đội phó của đội đặc nhiệm, Lạc Hồng Đào đã từng nghe kể rất nhiều về thân hình dị dạng của Lãnh Đông Phong, nhưng đến khi tận mắt nhìn rõ, cô mới biết, sự kinh tởm và gớm ghiếc ấy còn vượt xa hơn những gì mà cô tưởng tượng. Cảm giác buồn nôn lại ập tới khiến Lạc Hồng Đào ọe khan liên tục.
Lãnh Đông Phong vừa cởi quần áo vừa quan sát biểu hiện của Lạc Hồng Đào. Khi nhìn thấy trong ánh mắt của cô lóe lên sự kinh tởm và khinh bỉ, và nét mặt của cô tái đi vì kinh sợ, Lãnh Đông Phong khựng lại. Sau đó, hắn vẫn tiếp tục cởi trang phục nhưng động tác nhanh hơn.
Lạc Hồng Đào lo lắng và sợ hãi nhìn những động tác của Lãnh Đông Phong. Cô vẫn không hề quên, lúc này đây, cô đã bị Lãnh Đông Phong bắt về với danh nghĩa vợ của hắn. Mà như thế, dù Lãnh Đông Phong có gần gũi hay thậm chí xảy ra quan hệ vợ chồng với cô thì cũng là chuyện bình thường trong quan niệm của toàn vũ trụ này. Lạc Hồng Đào không muốn gần gũi với Lãnh Đông Phong, càng không muốn xảy ra quan hệ vợ chồng với hắn. Cứ nghĩ tới việc thân thể biến dạng gớm ghiếc kia tới gần mình, là Lạc Hồng Đào lại cảm thấy buồn nôn.
Tuy nhiên, nhìn lại tình trạng của bản thân lúc này, với tay chân bị căng ra xích vào bốn trụ sắt thế này, Lạc Hồng Đào biết, cô căn bản không có khả năng vùng vẫy. Lạc Hồng Đào nhắm mắt, muốn sử dụng dị năng của mình, dùng những sợi tóc để điều khiển tâm trí của Lãnh Đông Phong. Nhưng mảnh khăn voan dệt bằng những sợi cầu vồng đang cài trên đầu của cô lại trở thành tấm lưới, bó buộc tóc của Lạc Hồng Đào lại, không để cho cô thi triển dị năng.
Lãnh Đông Phong như nhận ra hành động muốn phản kháng của Lạc Hồng Đào. Hắn nhếch môi cười, cất giọng vừa khàn vừa rè:
- Đừng tốn công vô ích. Cô có năng lực gì, ta đều biết cả.
- Mày... ngươi... ông... Cuối cùng ông muốn gì?
Lạc Hồng Đào cố gắng hết sức để lấy giọng bình thường ra hỏi, và cũng cố gắng chọn lọc từ ngữ để xưng hô với Lãnh Đông Phong. Bởi vì, cô biết lúc này mình không nên chọc giận tên vua của quái vật không gian này. Lãnh Đông Phong nhìn bộ dáng cẩn thận của Lạc Hồng Đào, nghe cái cách chọn lọc từ ngữ xưng hô của Lạc Hồng Đào mà bật cười. Tiếng cười của hắn nghe còn quái dị hơn cả tiếng khóc, tiếng tru.
Lãnh Đông Phong thấy tiếng cười của hắn làm cho Lạc Hồng Đào cau mày liền không cười nữa mà cất giọng trả lời câu hỏi của cô:
- Ta muốn làm gì sao? Cô đã nằm ở đây như thế này rồi mà vẫn không biết rằng ta muốn làm gì sao? Thôi được, ta nói cho cô biết vậy: Ta muốn làm chồng của cô!
Lạc Hồng Đào nghe câu nói đó mà điếng hồn. Cô run rẩy cất tiếng van nài:
- Xin ông, tha cho tôi! Tôi... tôi sẽ rất ngoan ngoãn. Chỉ xin ông, đừng... đừng làm chuyện đó với tôi.
- Chuyện đó? Là chuyện gì?
Lãnh Đông Phong nghi hoặc hỏi lại. Lạc Hồng Đào còn chưa kịp xác định xem là Lãnh Đông Phong đang đùa bỡn với cô hay là hắn thật sự không biết thì Lãnh Đông Phong bỗng gầm lên một tiếng. Liền đó, cánh cửa phòng nặng nề đóng sầm lại.
Lãnh Đông Phong vung xúc tu lên ôm lấy đầu. Hắn vừa gào thét lại vừa như rên rỉ:
- Lũ khốn các ngươi... Dám hạ thuốc ta! Mau mang thuốc giải vào đây...
Ngoài cửa vọng vào thanh âm rin rít trả lời:
- Đức vua tha tội! Chúng ta không còn cách nào khác! Đức vua phải mau chóng duy trì nòi giống. Ngài cứ tận hưởng đi. Hôm nay là ngày đức vua cưới vợ, chúng ta chỉ muốn giúp ngài tăng thêm hương vị cho đêm tân hôn mà thôi.
Nói dứt lời, thanh âm kia im bặt. Lãnh Đông Phong vùng chạy đến bên Cánh cửa, vung xúc tu vỗ mạnh vào cửa. Nhưng cánh cửa kia vốn được làm bằng sắt không gian, lại được bao phủ mấy lớp mây cách âm, nên lực đánh của Lãnh Đông Phong như vỗ vào bông, không thể lay chuyển được chút gì.
Hai cái xúc tu mà Lãnh Đông Phong đang ôm lấy đầu vẫn chưa buông xuống nhưng đã biến trở lại thành đôi tay người. Chân của Lãnh Đông Phong cũng trở lại là chân người. Da thịt của Lãnh Đông Phong dần săn chắc lại, trở thành một cơ thể thanh niên cường tráng. Lạc Hồng Đào kinh ngạc nhìn sự biến chuyển ấy và kinh hoàng nhận ra, bụng của Lãnh Đông Phong sau khi săn chắc lại, đã để lộ ra một bộ phận nam tính vĩ đại đang vươn lên như trụ sắt nhỏ.