Chiếc thìa bạc nhẹ nhàng đưa vào miệng nàng, đôi mắt đen như mực nhìn xung quanh như một chú mèo con ngoan ngoãn, không biết liệu một lúc nào đó nàng có xoè móng vuốt sắc nhọn ra hung dữ cào hắn hay không.
Đôi môi anh đào mím chặt bị hắn dùng thìa cạy mở từng chút một, nước cua chảy lên môi nàng, nàng nếm được một hương vị đã lâu không được nếm thử, bỗng nhiên nàng vươn đầu lưỡi ra liếm, nuốt sạch nước cua. Hắn giơ tay lên lau đi chút nước canh còn dính trên khoé môi cho nàng, đúng lúc đầu lưỡi kia vươn ra ngoài liếm, lướt qua ngón tay thô ráp của hắn, ướt át khiến lồng ngực hắn thoáng run rẩy.
Tay Hoàng đế khựng lại, hắn rút tay về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thư Quân thất bại thì cực kỳ buồn phiền, thôi vậy, ăn một miếng với ăn trăm miếng cũng không có gì khác biệt, nàng quyết đoán bê bát cháo táo đỏ kỷ tử trước mặt lên ăn từng miếng một, lót dạ trước đã rồi hẵng ăn cua.
Sau giờ ngọ yên tĩnh, tiếng chim hót líu lo, ánh mặt trời chói chang.
Hoàng đế ngồi ăn với nàng một lúc, thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt nhìn nàng.
Không biết là do lòng chiếm hữu dâng lên sau khi bị nàng khiêu khích, hay là bởi vì nàng trông xinh đẹp đáng yêu, thời gian rảnh rỗi hắn dành ra tranh thủ ở chung với nàng rất thoải mái, lại là niềm an ủi hiếm hoi trong cuộc đời chinh chiến sát phạt.
Đêm đó, khi nàng thướt tha lả lướt xuất hiện có đôi có cặp với người khác, trong thâm tâm hắn đã xuất hiện một suy nghĩ tác thành, nhưng rồi hắn lại nghĩ đến việc nàng sẽ tươi cười trong vòng tay người khác, khóc trong vòng tay người khác… Không hiểu sao hắn lại cảm thấy chẳng thà để hắn làm.
Thư Quân ăn uống no say, ôm đôi má ửng hồng nằm phơi nắng dưới ô cửa sổ, nàng tưởng mình đã lộ sơ hở, không thể tiếp tục giả vờ được nữa nên nàng quyết định giả chết, lười biếng ngồi một chỗ không động đậy, càng giống một con mèo xuất sư bất lợi hơn.
Nàng vừa tự mắng bản thân không biết cố gắng, lại vừa trách Hoàng đế qua tinh ranh.
Hoàng đế ngồi sau bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn, tay cầm công văn, hắn đang suy nghĩ chuyện trên triều, nghe thấy nàng cứ lẩm bẩm một mình, hắn hỏi: “Nàng đang lải nhải cái gì thế?”
Thư Quân nghe thấy vậy, nàng xoay người lại, ánh nắng mặt trời ấm áp phủ lên xung quanh nàng một lớp ánh sáng rực rỡ, nàng hơi nghiến răng, khuôn mặt hồng hào tràn đầy sắc xuân, mặc dù xiêm y không phù hợp nhưng vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên kia lại không che giấu được.
“Thần nữ không lải nhải gì hết.”
Hoàng đế đổi một tư thế thoải mái hơn, đôi mắt chứa ý cười: “Trẫm còn chưa bị điếc đâu.”
Cứ nhất quyết muốn nàng nói à?
Được.
Thư Quân hậm hực leo xuống khỏi giường, cúi thi lễ theo đúng khuôn phép với hắn, đôi mắt trong veo hắn nhìn hắn chằm chằm, che giấu đi đôi chút ranh mãnh:
“Thần nữ đang nghĩ bệ hạ rộng lượng chu đáo như vậy, lại khiến thần nữ nhớ đến cha, cha thần nữ cũng không bao giờ mắng thần nữ. Nếu thần nữ có làm chuyện gì ngu ngốc thì ông ấy cùng lắm cũng chỉ trách một câu con bé ngốc nghếch, nếu thần nữ không vui ông ấy sẽ dùng bánh rán hành bên đường để dỗ dành.”
Sắc mặt Hoàng đế tối sầm.
Thế này chẳng phải đang chỉ câu dâu mắng cây hoè nói hắn già à?
Hoàng đế tức giận bỏ đi.
Tiểu cô nương có ngốc nghếch thật nhưng khi gặp chuyện lại không hề lơ mơ chút nào, nàng đang uyển chuyển nói với hắn bọn họ không hợp nhau.
Sự sợ hãi khi làm mất lòng Hoàng đế với sự đắc ý khi đã hoà nhau một ván với hắn xen lẫn trong lòng Thư Quân, nàng cẩn thận đi theo sau hắn ra khỏi Trích Tinh các.
Hoàng đế bực thì bực nhưng vẫn phái người đưa nàng về phủ an toàn, Thư Quân thầm nghĩ, nếu Hoàng đế sĩ diện, có lẽ hắn sẽ không đến tìm nàng nữa.
Nàng đoán không sai, suốt nửa tháng, trong cung không còn bất cứ động tĩnh gì.
Nửa tháng này Thư Quân cũng không rảnh rỗi, mẫu thân thu hồi hai cửa hàng, một gian bán xiêm y làm bằng tơ lụa được vận chuyển từ Giang Nam đến, một gian là cửa hàng lương thực, nhưng mấy năm gần đây cửa hàng lương thực không kiếm được tiền, khoảng thời gian trước Tô thị đã đổi sang bán son phấn nữ hài tử dùng, Thư Quân rảnh rỗi không có gì làm nên đã tiện tay làm một ít hoa đăng, vẽ một bức mỹ nhân họa lên để bán.
Tài vẽ tranh của nàng rất xuất sắc, chỉ mấy nét vẽ đơn giản mà một mỹ nhân sống động như thật đã xuất hiện trên giấy, mỗi khi có người vào cửa hàng chọn mua son phấn là lại bị những chiếc hoa đăng mang phong cách độc đáo kia thu hút, cuối cùng người nào cũng tiện thể mua một chiếc về.
Hoa đăng có hạn, dần dần có hơi cung không đủ cầu, thỉnh thoảng Thư Quân lại vẽ mấy cái nhưng lần nào cũng bán hết sạch, vậy mà nàng lại dần dần tích lũy được chút danh tiếng.
Sáng ngày mồng ba tháng chín, Thư Quân đến chính viện thỉnh an lão thái thái như mọi ngày.
Từ sau khi tôn nữ đính hôn với hoàng gia, lão thái thái đã tìm người mua vài món đồ cổ đàng hoàng rồi bày lên kệ cổ để trang trí, rồi lại sai người làm lại cửa sổ rèm, học theo những gia đình huân quý kia dùng trầm hương, cũng có thể coi như hồng lang song lục, hương thơm thoang thoảng khắp nơi.
Mấy tỷ muội trong nhà tụ tập ở Đông Sương các nói chuyện, hôm nay chỗ mà trưởng tỷ Thư Linh bình thường hay ngồi lại bị Thư Chi chiếm mất, Thư Chi ngồi bên dưới lão thái thái, không biết trong tay nàng ta đang cầm cái gì mà vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
Thư Quân hành lễ với lão thái thái, rồi lui xuống ngồi ở ghế gấm xa nhất, mỗi lần nàng chỉ ngồi đây một lúc rồi lấy cớ rời đi. Hôn sự của Thư Quân đột ngột thay đổi khiến thái độ của lão thái thái đối với nàng cũng lúc mặn lúc nhạt, bây giờ nhìn thấy nàng, ngoại trừ thấy ngao ngán ra thì bà ta không còn cảm xúc nào khác.
Bốn tỷ muội của Thư gia, ngoại trừ Thư Linh và Thư Chi của đại phòng, Thư Quân nữ nhi duy nhất của tam phòng thì còn một thứ nữ của nhị phòng, tên là Thư Tinh.
Thư Tinh quanh năm bị Nhị phu nhân Dương thị quản thúc, tính tình nhẹ nhàng dịu dàng gần như là chỉ hương đông không dám đi hướng tây.
Thư Quân và Thư Tinh ở trong nhà không quá nổi bật, hai người cũng khá thân thiết với nhau, cùng thưởng thức chiếc vòng tay mới mua của Thư Quân.
Thư Chi nhìn hai người họ, giơ hoàng thiếp trong tay lên:
“Mỗi mùa thu Thái Thượng Hoàng đều sẽ đến Tây Sơn hành cung để săn thú, năm nay cũng không ngoại lệ, hôm nay phủ Hoài Dương Vương đưa thiệp mời đến, đáng tiếc là chỉ có ba cái, đành phải để hai tỷ muội ấm ức bàn bạc xem nên để người nào đi vậy?”
Mọi khi đây là đãi ngộ Thư Quân mới có, bây giờ lại biến thành Thư Chi, bầu không khí trong phòng có hơi ngượng nghịu, Thư Tinh mím môi, rũ mắt xuống không dám nói câu nào.
Thư Quân gần như không cần nghĩ ngợi gì nhiều, thản nhiên nói: “Để Tứ muội muội đi đi.”
Thư Tinh hơi rụt rè, kéo góc áo của nàng: “Sao có thể làm thế được, tỷ tỷ đi đi.”
Thư Tinh chỉ nhỏ hơn Thư Quân một tháng tuổi, nàng ấy trông giống Nhị lão gia, khuôn mặt nhợt nhạt, gầy gò, trông lại giống tỷ tỷ hơn nàng.
Thư Quân nắm lấy tay nàng ây: “Ta thật sự không muốn đi.”
Trưởng tỷ Thư Linh ngồi phía đối diện nãy giờ không nói gì, nói: “Hai muội đi đi, ta không đi.”
Sắc mặt Thư Chi lập tức sa sầm, chỉ cảm thấy chẳng có gì thú vị, năm ngoái Thư Quân cầm thiệp mời về, tất cả mọi người đều tranh giành nhau, năm nay đến lượt nàng ta thì hết người này đến người khác từ chối, hoàn toàn không cảm thấy được hưởng lợi nhờ nàng ta.
Thư Chi cướp mất mối hôn sự này, ngoại trừ không muốn để Thư Quân được hời ra thì nàng ta càng muốn ganh đua với trưởng tỷ hơn, cùng là đích nữ của đại phòng, dựa vào đâu vào Thư Linh lại được mọi người nâng niu:
“Tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, nếu tỷ không đi, thế chẳng phải đang tát vào mặt ta sao?”
Thư Linh muốn cãi lại như lão thái thái ngồi bên trên đã trầm giọng nói:
“Được rồi, tuy hôn sự của Linh Nhi đã quyết, lại không mấy qua lại với Liễu gia, con nhân cơ hội này đi hỏi ý của Liễu gia đi. Sắp đến hôn kỳ rồi, Liễu gia cũng phải chuẩn bị những thứ cần thiết.”
Khoé môi Thư Linh chậm rãi nhếch lên, đứng dậy thưa vâng.
Ánh mắt Lão thái thái lại nhìn về phía Thư Quân và Thư Tinh, hai tôn nữ này, một người nghịch ngợm không chịu nghe lời, một người thì không khác gì hũ nút có bị đánh một phát cũng im ỉm, lão thái thái không thích cả hai người, chỉ là bình thường Thư Tinh cẩn thận tỉ mỉ đến thượng phòng hầu hạ bà ta, Thư Quân lại lười biếng đến nỗi chẳng thấy bóng dáng đâu nên bà ta gần như không chút do dự đưa vị trí cuối cùng cho Thư Tinh.
Thư Quân buông tay, rời khỏi thượng phòng.
Nàng cứ tưởng mình đã trốn thoát được một kiếp, nhưng đến chạng vạng, một vị công công trong cung đến truyền khẩu dụ:
“Cho phép Tam cô nương Thư gia được tùy giá hành cung.”
Thứ nhất không nói đấy là ý của vị chủ tử nào, thứ hai không có thiệp mời, khiến Thư gia không hiểu chuyện gì, người Thư gia đoán tới đoán lui rồi chỉ nghĩ là Hoài Dương Vương đã ra mặt cho Thư Quân.
Thư Quân tức giận đến mức lặng lẽ lè lưỡi với bóng lưng tiểu thái giám kia, trong lòng mắng Hoàng đế một phen.
Tất cả cô nương trong nhà chuẩn bị ra ngoài, cả nhà đồng thời bắt tay vào chuẩn bị hành trang, Tô thị cũng chuẩn bị trang phục cưỡi ngựa cho Thư Quân, Thư Quân ở một cạnh oán trách: “Con cũng đâu có biết cưỡi ngựa, người đừng phí công chuẩn bị làm gì.”
“Để Ấu Quân dạy con, dù gì nữ hài tử cũng nên có một số kỹ năng khác nữa chứ.” Tô thị mỉm cười, khích tướng nàng: “Con vừa lười vừa ngốc, nếu có lỡ bị người ta bắt cóc thì ít nhất cũng có thể cưỡi ngựa về được.”
Thư Quân thấy mẫu thân chế giễu mình thì tức giận đứng dậy đi vòng quanh bà ấy ba vòng, hung dữ nói: “Nương, sao con lại bị người ta bắt cóc được?”
Hai mẫu nữ trêu đùa nhau một lúc, cuối cùng thu dọn được rương hành trang.
Ban đầu Tô thị rất lo lắng cho nàng, nhưng đến đêm ngày mùng ba, Thư Lan Phong rất vui vẻ trở về nói: “Tần Thái phó tang phục về triều, định sẽ tìm một đệ tử quan môn trong số các con cháu thế gia, Thái Thượng Hoàng bảo ông ấy tùy giá hành cung, nhân cơ hội này cho tất cả con cháu thế gia đi cùng, đúng lúc có thể thể hiện ra sự phát triển đồng đều cả văn lẫn võ của Đại Tấn ta.”
“Bệ hạ rất vui, cho phép sư sinh của Quốc Tử Giám đi cùng, ta cũng có tên trong đấy, vừa hay có thể đi theo để ý tiểu nha đầu Kiều Kiều kia.”