“Vậy nàng để ta cắn lại đi, chuyện này coi như xong”
Đôi mắt hạnh của Thư Quân mơ màng, nghe thấy vậy thì sửng sốt: “Hình như cũng có lý nhỉ...”
Vừa nói hết câu, nàng chui ra khỏi lòng hắn như con thỏ bỏ chạy, đáng tiếc nàng vẫn chưa đi giày, xiêm y lại dài, gót chân nhỏ nhắn giẫm trúng tà váy, chỉ thấy làn váy rơi xuống, người nàng cũng ngã về phía trước.
Bùi Việt không kịp trêu chọc nàng, thấy đầu nàng đập về phía bình phong, hắn nhanh chóng đứng dậy lao đến, một tay giữ chặt cánh tay nàng, một tay khác duỗi ra đỡ nàng. Nàng ngã quá nhanh, Bùi Việt cũng không kịp suy nghĩ gì, bàn tay hắn cứ thế kẹp dưới nách nàng, làn váy đã bị tuột xuống một khoảng khá rộng, để lộ ra áo lót hoa nhí màu đỏ thẫm, tuy Bùi Việt vô tình mạo phạm nàng, nhưng bàn tay kia quá lớn nên chỉ một lần đỡ đã như suýt ôm trọn nàng vào lòng.
Theo lực quán tính, núi non trập trùng của Thư Quân đập vào cánh tay hắn.
Hơi nóng trong lòng bàn tay xuyên qua lớp vải mỏng, chạm đến má nàng, Thư Quân vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn độn thổ cho xong.
Sau khi Bùi Việt đỡ được nàng, nhanh chóng rụt tay lại, sự tự chủ của hắn quá tốt nên sắc mặt gần như không có chút thay đổi nào. Thư Quân xấu hổ không dám nhìn ai, nàng nắm lấy xiêm y lỏng lẻo, chạy ra sau bình phong như đang chạy trốn, nàng túm váy lên che đi gò má đỏ bừng, tức giận bật khóc.
Ánh nến đong đưa, hai bóng người chồng lên nhau sau bình phong, Bùi Việt nghe thấy tiếng nức nở buồn phiền của nàng thì cũng thấy hơi xấu hổ:
“Là lỗi của trẫm, ta không nên trêu chọc nàng.”
Rõ ràng giọng nói hắn hơi khàn khàn.
Thư Quân che đi khuôn mặt nóng bừng của mình, nàng chưa bao giờ mất mặt như này, chẳng thà lúc nãy để hắn cắn lại còn hơn.
Mặt nàng nóng ran, nơi từng bị hắn chạm vào lại càng nóng hơn, như thể nó không còn là của nàng nữa.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ buồn bực, tiếng nức nở nỉ non bị bình phong ngăn cách, càng trở nên đau khổ hơn, Bùi Việt nghe thấy thì càng cảm thấy khó chịu hơn.
Đương nhiên hắn biết nàng buồn bực vì chuyện gì, hắn rũ mắt nhìn xuống bàn tay kia, đã rất lâu nhưng cảm giác mềm mại đàn hồi trong lòng bàn tay vẫn chưa biến mất.
Mềm đến không thể tin nổi, hắn không hề biết chỗ đấy của nữ hài tử lại mềm mại như thế.
Trông như đang bắt nạt nàng.
Bùi Việt xoa trán, suy nghĩ một lúc, giọng nói kiên định:
“Quân Quân, nàng đã biết tâm ý của trẫm rồi, sao nàng vẫn còn do dự chứ?”
Nghe thấy câu này Thư Quân thót tim, giả vờ như không hiểu ý của hắn, nàng lau nước mắt, sửa sang lại xiêm y lộn xộn của mình, cũng không chịu đi ra ngoài gặp hắn, đứng sau bình phong nói chuyện với hắn.
“Vậy bệ hạ vẫn muốn cắn lại sao?” Giọng nói của nàng vừa dịu dàng vừa nũng nịu, giống như sợi đường không thể cắt đứt, càng gỡ lại càng rối.
Bề ngoài là hỏi, thật ra là đang ám chỉ hắn có thể không ai nợ ai.
Bùi Việt bị nàng chặn họng không nói được gì thêm.
Nha đầu ngốc này lúc nào cũng có thể rất thông minh uyển chuyển từ chối hắn.
Hơi nước của nước nóng vẫn đang liên tục phả ra ngoài, bên trong và bên ngoài bình phong đều bị hơi ẩm bao phủ.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm vào bóng dáng nàng, giọng điệu ảm đạm:
“Trẫm có chỗ nào không tốt sao?”
Xiêm y trượt xuống từ lòng bàn tay nàng, nàng xoay người lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú có đường nét sắc nét qua bình phong, có một lớp tơ lụa làm lá chắn, nàng mới dám đối diện với hắn.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, hình như có hơi buồn bã.
Trái tim Thư Quân mềm nhũn: “Không phải...”
Nhân cơ hội này, nàng buột miệng nói ra suy nghĩ luôn trăn trở trong lòng nàng bấy lâu nay: “Điểm nào của bệ hạ cũng tốt, chỉ là thần nữ không thể vào cung, cũng không muốn vào cung, nhà thần nữ chỉ có mỗi một nữ nhi là thần nữ, thần nữ không thể xa phụ mẫu.” Giọng nói của nàng dịu dàng trong trẻo.
Trong ấn tượng của nàng, từ sau khi cô cô Thư Thái phi vào cung, lúc còn trẻ bà ta chỉ từng về Thư gia đúng một lần. Hoàng cung kia không khác gì nhà giam, phụ mẫu của nàng ngoại trừ nàng thì không còn con nối dõi nào khác, nếu nàng cũng vào hoàng cung, phụ mẫu phải làm sao đây.
Huống hồ, nàng còn không hề muốn vào cung.
Nghĩ đến việc phải tranh giành một nam nhân với rất nhiều nữ nhân khác, nàng thấy thà chết còn hơn.
Bùi Việt nhớ đến tình hình của nhà nàng, hắn cũng có thể hiểu cho nàng. Hắn nhớ lại trước khi tiết lộ thân phận, nàng đứng trước mặt hắn không kiêng nể bất cứ thứ gì, hờn dỗi đáng yêu, có lẽ thứ nàng từ chối là thân phận này của hắn.
“Nếu ta chỉ là Thất gia thì sao? Nàng vẫn sẽ đẩy ta ra xa ngàn dặm như vậy sao?”
Thư Quân sửng sốt, yên lặng.
Nếu là lúc trước nàng sẽ nói với hắn, nàng muốn được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng bây giờ nàng biết rõ nam nhân trước mắt là đương kim Thánh thượng, vì chuyện này nên cuối cùng nàng không thể nói ra, nàng đành dùng sự im lặng để trả lời hắn.
Bùi Việt đã hiểu, hắn chậm rãi hít vào rồi lại thở ra, vì vinh hoa phú quý mà có vô số nữ nhân vắt hết óc để tiến cung, Thư Quân là người đầu tiên ghét bỏ thân phận của hắn.
Thư Quân không chịu vào cung, hắn lại càng không thể từ bỏ bất cứ thứ gì vì Thư Quân, cuộc gặp gỡ bất ngờ không thể đoán trước này đi vào ngõ cụt.
Thời gian trôi qua từng chút một, hai người đứng đối diện nhau với một tấm bình phong gấm Tô Châu thêu hoa điểu, không ai nói một lời.
Một lúc lâu sau, Bùi Việt đưa mắt nhìn hộp đồ ăn được xếp gọn gàng trên bàn, hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Nàng cho trẫm một thời gian để suy nghĩ, giờ không còn sớm nữa, nàng mau ra đây ăn tối đi.”
Thư Quân cũng điều chỉnh lại hơi thở của mình, liên tục xác nhận y phục đã chỉnh tề rồi mới chậm rãi đi ra ngoài, nàng hoàn toàn không dám ngước mắt lên, Bùi Việt nhìn chằm chằm vào nàng, gò má nàng vẫn đỏ bừng như khi nãy, ánh mắt hắn liếc qua ngực nàng, nơi đó đã bị che khuất, xiêm y trông có vẻ rộng thùng thình.
Giấu đầu hở đuôi.
Thư Quân đã nói rõ với hắn, trong lòng cũng kiên định.
Hai người vừa ngồi xuống, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tai, mà tiếng kêu này lại còn cực kỳ quen thuộc.
…
Vương Ấu Quân ăn tối xong, rảnh rỗi quá đâm ra buồn chán, nàng ấy đến Tây Uyển tìm Thư Quân, nàng ấy đoán được Phương thị sẽ không đối xử tử tế với Thư Quân nên định sẽ đưa nàng về ở cùng với mình, nhưng lại được biết Thư Quân đã đến cung Lưu An, đôi mắt Vương Ấu Quân sáng lên vì hâm mộ, lập tức dẫn theo nha hoàn đến cung Lưu An. Vừa đi đến hồ nước ở giữa hành cung, nàng ấy nhìn thấy đám người Tạ Vân và Lý Anh đang tranh chấp.
Vương Ấu Quân không xa lạ gì cung Lưu An, có một năm mẫu thân nàng ấy đến đấy ngâm suối nước nóng với Thái Hoàng Thái hậu, nàng ấy nhân cơ hội đến đây. Trong lúc ham chơi nàng ấy vô tình phát hiện bức tường phía sau cung Lưu An có một cái lỗ chó, vì thế nàng ấy ra lệnh cho nha hoàn che giấu cho nàng ấy, còn mình thì lén lút chui vào cánh rừng, đi vòng qua qua bức tường sau cung Lưu An, chỉ cần Thư Quân ở trong đấy, vậy thì nàng ấy chui vào là có thể nhân cơ hội ở lại luôn.
Khi nàng ấy vứt bỏ mọi thể diện của quý nữ thế gia để chui qua lỗ chó, một cánh tay như sắt thô bạo nắm lấy cổ áo nàng ấy, xách nàng ấy ra ngoài.
Tiếng thét chói tai kia vang lên như vậy đấy.
Nếu không phải Thành Tướng quân kịp thời nhìn thấy rõ gương mặt kia thì có lẽ Vương Ấu Quân đã phải bỏ lại cái mạng nhỏ ở đây rồi.
Hắn ta nhìn cô nương mặt mũi lấm lem bùn đất, mặt dày mày dạn ngồi dưới đất, đôi mắt đỏ hoe như con thú nhỏ lườm hắn ta: “Ngươi to gan lắm, bổn cô nương là ngoại tôn nữ của Thái Thượng Hoàng, hôm nay phụng chỉ đến đây với Thư cô nương, sao ngươi lại bắt ta?”
Vương Ấu Quân muốn dùng khí thế áp đảo đối phương để che giấu sự chật vật của bản thân.
Thành Tướng quân thầm nghĩ mấy cô nương dưới kia đã đủ lằng nhằng rồi, không ngờ người này lại là tổ tông của lằng nhằng, hắn ta vuốt cằm, cười nham hiểm:
“Nếu là ý của Thái Thượng Hoàng, thế sao lão nhân gia người lại chui lỗ chó thế? Hay là Thái Thượng Hoàng chui qua lỗ chó vào đây?”
Vương Ấu Quân chột dạ, vô cùng tức giận lườm nguýt hắn ta: “Không phải việc của ngươi, ta thích đi đâu thì đấy là chuyện của ta.”
Cũng có lý quá nhỉ.
Thành Tướng quân tự nhận là cái gai khó nhằn nhất trên biên cương, có lẽ cô nương trước mặt cũng là một người khó nhằn trong số các cô nương, hắn ta mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
“Vương cô nương, tại hạ phụng mệnh canh gác ở đây, ngươi không có lý do gì đột nhập vào đây, theo luật thì phải bắt lại, người đâu đến đây, trói nàng ta lại rồi ném ra ngoài.”
Vương Ấu Quân thấy hắn ta làm thật, nàng ấy nắm lấy vạt áo lùi ra sau mấy bước: “Ngươi dám...” Bỗng nhiên nàng ấy cao giọng hét vọng vào trong.
“Quân muội muội, mau đến cứu ta!”
May mắn thay, Thược Dược kịp thời chạy ra, giải cứu Vương Ấu Quân ra khỏi ma chưởng của Thành Tướng quân.
Vương Ấu Quân hả giận, đứng dậy phủi lá khô trên người, kiêu căng ngạo mạn đi ngang qua hắn ta, liếc mắt nhìn hắn ta:
“Thành Lâm, ta sẽ không để yên chuyện này đâu!”
Thành Lâm lấy lá bạc hà ra, bỏ hai cái vào miệng mình, nhếch mép cười khẩy.
Vương Ấu Quân vội vội vàng vàng muốn đi gặp Thư Quân, hoàn toàn không để ý đến Thược Dược đang ngăn cản, tung ta tung tăng đi vào bên trong.
“Quân Quân, ta đến rồi nè, ta nhớ muội chết đi được, muội gặp được chuyện tốt như này mà lại không nói cho ta biết à? Làm ta chui qua lỗ chó vào đây bị người ta bắt quả tang, mất mặt chết...”
Vừa đi đến thềm cửa nhìn vào trong, nàng ấy bắt gặp đôi mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, nàng ấy không kịp dừng bước chân, chân bị vấp phải thềm cửa, ngã sấp mặt.
“A!”